- Đi làm gì, nhìn vẻ mặt Diệp Phàm có phải không? Chu Gia
Sinh này là tên không chịu thua kém. Nói với Giang Hoa một tiếng, đổi chỗ ngồi, Giang Hoa không cần phải đi nữa.
Bạch Vạn Thăng càng tức giận.
- Ông thật sự là ngoan cố, Giang Hoa cũng là ý tốt, ông không phải muốn xây dựng Giang Hoa để người dân Giang Hoa sống tốt sao?
Cứ tiếp tục như vậy Giang Hoa chẳng phải là rất tốt sao. Con của ông, đương nhiên cố gắng hết sức làm tốt Giang Hoa. Di dời thủ phủ là rất tốt.
Nếu trung tâm vẫn ở thành phố Giang Hoa, Giang Hoa nhấc đầu lên đều là lãnh đaọ địa khu, không tốt chỉnh triều trị thủy.
Di dời thủ phủ Giang Hoa chỉ cần là do thành phố Giang Hoa phụ trách, nên làm thế nào không phải là do một tay nó sao.
Lưu Thanh Mai cũng là một người phụ nữ không đơn giản, không ngờ còn có lý luận như vậy.
- Không hẳn vậy, bảo con trai chúng ta đi liếm mông Diệp Phàm, Bạch gia chúng ta không thể thế. Muốn xây dựng cũng phải chờ Diệp Phàm cút đi rồi nói sau. Muốn nhà họ Bạch chúng ta phục vụ người như thế, không có cửa đâu.
Bạch Vạn Thăng nổi giận, vỗ một cái lên bàn.
- Ồ, Vạn Thăng, đã lâu không thấy cậu đến Bắc Kinh. Hai chúng ta ngồi nói chuyện.
Lão Lưu Lưu Nguyên Thanh cười ha hả nói.
Nếu Diệp Phàm thấy ông ta sẽ kinh hãi. Bởi vì người này là người trầm trồ khen ngợi hắn ở trung tâm nghỉ dưỡng cán bộ quân đội Bắc Viên.
- Đúng vậy, trước kia tôi đến Bắc Kinh chúng ta vẫn vui vẻ.
Bạch Vạn Thăng cười nói.
- Chỗ đó không tồi, lâu lâu mặc dù già nhưng vẫn có thể làm cho tôi rời nhà. Trước kia lão Bạch còn ở Bắc Kinh chúng ta thường xuyên đến chỗ đó ngồi chơi, ôi, nếu lão Bạch còn ở đây thì thật tốt.
Lão Lưu thở dài.
- Đúng vậy, chỗ đó đúng là không tồi. Từng là nơi dừng chân của quân giải phóng, mỗi lần cùng lão Lưu chơi cờ có thể nhận một lần lễ rửa tội của cách mạng. Nhưng hiện giờ không được.
Bạch Vạn Thăng nói.
- Không được, sao lại không được. Cậu nói thế có phải chê lão già ngay cả “quân cờ” không thể động?
- Không phải tôi nói ý này, tôi nói về sau đến Bắc Kinh chơi cờ không có chỗ ngồi.
Bạch Vạn Thăng trở lại chuyện chính. Đệm lâu như vậy cũng nên tung đề tài chính.
- Có ý gì, khu thường trú của địa khu Giang Hoa các cậu không tốt sao? Một địa bàn lớn như vậy, hơn nữa, vừa chơi cờ vừa có thể ôn lại kỷ niệm xưa, một chỗ ngồi thật tốt. Cũng muốn theo phong trào, đến quán trà chơi cờ nhưng chỗ ngồi đó không thú vị. Không bằng chỗ ngồi đó của chúng ta.
Lão Lưu hừ nói.
- Không phải không tốt mà là bán đi rồi còn nói như thế nào nữa?
Bạch Vạn Thăng nói.
- Bán đi, ai dám đem bán đi?
Bạch Vạn Thăng nghe rõ tiếng quát từ đầu kia điện thoại, hình như lão Lưu còn đập bàn.
- Đúng vậy, thật sự là được bán đi, địa khu Giang Hoa đã đem khu đó bán đi cho một đơn vị xây dựng khu vui chơi. Sau này chỗ ngồi đó suốt ngày ồn ĩ, không có cách nào im lặng.
Bạch Vạn Thăng nói.
- Việc phá gia chi tử này, một chỗ tốt như vậy không ngờ bán đi. Ở Bắc Kinh bây giờ, chỗ như vậy rất khó tìm. Không nên, không nên, tôi phải nói đồng chí Trần Đại Đức của Điền Nam các anh. Đây là chuyện gì, đang êm đẹp sao lại bán đi?
Lão Lưu tức giận.
- Không phải đồng chí Trần Đức Đại bán, mà việc di dời trung tâm cần tiền.
Thật ra, đây đều là hao tài tốn của có phải không? Thủ phủ ở thành phố Giang Hoa là được rồi, còn phải di dời làm gì?
Năm đó lão Lưu ngài và cha tôi xuống đây xây dựng, tạo nên một Giang Hoa xinh đẹp. Cha tôi vẫn mong muốn xây dựng Giang Hoa thành một thành phố lớn.
Nhưng hiện giờ trung tâm đã mang đi, thành phố Giang Hoa bị hạ xuống làm thị xã. Sau này địa khu Giang Hoa sẽ ít quan tâm đến Giang Hoa.
- Không phải ý của lão Trần vậy là ý của ai? Lão Trần cũng biết, tôi đối với khu thường trú của địa khu Giang Hoa rất có cảm tình. Năm trước đến Bắc Kinh hai chúng ta còn ngồi uống trà ở đó.
Lão Lưu lạnh lùng hừ nói.
- Việc này là ý của cá nhân Diệp Phàm ở địa khu Giang Hoa. Người này thời gian trước đến Bắc Kinh chạy tiền.
Nhưng tiền không tốt chạy, các cánh cửa ở Bắc Kinh đều đóng. Diệp Phàm tuy nói ở Địa khu Giang Hoa một tay nhưng ở Bắc Kinh có thể có mấy năng lượng.
Kết quả tất nhiên là không chạy được cái gì. Trở về không tốt báo cáo kết quả công tác, nên đã ở lại Bắc Kinh hơn mười ngày. Một đồng không thu được đương nhiên ngượng.
Cuối cùng, tất nhiên đem Văn phòng tại Bắc Kinh của địa khu Giang Hoa ra để lo liệu việc này. Người khác còn chưa trở lại đã trực tiếp đem khu thường trú của địa khu Giang Hoa bán đi.
Nghe nói cũng không thông báo bán đấu giá, trực tiếp bán cho người ta để xây dựng khu vui chơi. Nơi này giá trị đến bốn trăm triệu.
Trong đó có cái gì, còn chưa điều tra nên tôi không tiện nói sau lưng.
Bạch Vạn thăng nói.
- Việc này cậu nói thật, không báo cáo tỉnh?
Lão Lưu hỏi.
- Có, tỉnh nói là cử tổ điều tra. Nhưng hiện giờ đều đã qua năm sáu ngày, không có chút động tĩnh gì.
Huyện Hoành Cương của thành phố Hạng Nam cũng đang di dời muốn di dời đến thị trấn Hoành Không. Nhưng, nghe nói bên kia phản đối cũng không ít.
Nhưng, Diệp Phàm người này rất bá đạo, một lòng muốn mở rộng phạm vi quyền lực. Di dời thủ phủ Giang Hoa đi, đem huyện Hoành Cương di dời qua.
Cứ như vậy thủ phủ Giang Hoa và Hoành Cương chỉ là một, tất cả đều nằm trong tầm mắt của Diệp Phàm.
Người này, quyền lực rất cao. Một Chủ tịch tập đoàn, không ngờ nhúng ta vào chuyện của Chính quyền. Hắn như vậy chính là Công ty quản lý Chính quyền.
Nổi tiếng rồi. Tôi nghi ngờ hắn có phải muốn ở Điền Nam và Thiên Vân tạo ra một tỉnh Hoành Không không.
- Thực sự quyết định này cũng xứng được gọi là quyết định lớn ha ha, Vạn Thăng, nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thể quên di nguyện của lão Bạch.
Lão Lưu giọng dịu đi không ít, nhưng thật ra trong lòng thầm mắng Bạch Vạn Thăng.
- Di nguyện của cha tôi nào dám quên, đây là đạo hiếu cơ bản nhất của người làm con.
Bạch Vạn Thăng nói.
- Thật ra, có một số việc là do hoàn cảnh và thời đại khác nhau. Hiện giờ thành phố Giang Hoa đã phát triển không tồi.