- Ha ha, lần này tôi là muốn làm như vậy. Lựu đạn, súng tự động, còn có súng máy.
Đến lúc đó, muốn giết hết bọn họ không thành vấn đề. Cao thủ thì thế nào, trước súng ống của chúng ta chỉ còn đương chết.
Dù là cao thủ tiên thiên cũng có thể diệt. Huống chi chúng ta cũng không phải người kém cỏi. Đối với sa mạc mà nói, chúng ta so với bọn hắn còn quen thuộc hơn.
Người gầy cười nói.
- Diệp Phàm là một đối thủ mạnh mẽ, đừng nhìn thằng nhóc đó trẻ tuổi, lợi hại. Rơi vào cạm bẫy của Thập Tam Thanh YTkhông ngờ có thể còn sống đi ra, quả thực là kỳ tích.
Người mập mạp nói.
- Kỳ tích không thuộc về Diệp Phàm.
Người gầy nói giọng lạnh như băng.
- Cũng tàm tạm rồi, có thể dùng lực mạnh mở ra rồi.
Lô Định Tông nói.
- Trước không mở thì ngày mai lại mở nghỉ ngơi một đêm, quá mệt mỏi.
Diệp Phàm nói.
Đêm lặng lẽ đến.
- Nhưng tên kia chắc chắn nhân dịp này hành động, nếu không ban ngày họ sẽ không có cơ hội. Buổi tối tầm nhìn của chúng ta hữu hạn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Nói với mọi người, lấy toàn bộ thứ tốt ra, lúc trước không lấy ra hiện giờ lấy ra hết. Chỉ cần phát hiện tiếng động lạ, giết.
Diệp Phàm dựng đao lên, khí phách mười phần.
- Ha ha, buổi tối đến chúng ta không sợ. Chúng ta có trang bị nhìn trong ban đêm rõ ràng nhất. nhưng nếu ở có bão cát thì chúng ta cũng luống cuống.
Phí Nhất Độ nói.
- Cứ lấy tiếng động làm trung tâm, việc này không cần phải lo lắng. Bảo Trương Ẩn Hào dùng thiết bị đặc biệt đúng lúc, hẳn sẽ phát hiện động tĩnh dưới đất.
Diệp Phàm nói, cho mọi người ăn no nghỉ ngơi, đêm càng lúc càng đen.
Diệp Phàm phân mọi người tản ra, hình thành một vòng tròn trung tâm là đường hầm.
Diệp Phàm đã đi kiểm tra ba dặm quanh bãi cát.
- Con chó, đến đây.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, phát hiện hai bóng đen kỳ lạ đang đến gần chỗ mình.
Két…
- Sao thế?
Một tên quay đầu vừa thấy một cái đầu xoay tròn, tên kia sợ quá hét lớn
- Cứu mạng.
Nhưng chỉ kêu được hai tiếng, đầu cũng bị Huyết Trích Tử lấy bay về phía trước mấy chục mét, chỉ còn cả người phun máu tươi ngã xuống.
Rầm một tiếng, Diệp Phàm lại tiếp tục quan sát.
Phát hiện vừa rồi hình như bên kia có mấy chục ngọn lửa.
Mà Diệp Phàm bên kia cũng nổ súng phản kích.
Trong đêm đen, ảnh lửa vô cùng chói mắt, Diệp Phàm chạy qua, một đao làm một tên ngã xuống.
Phát hiện hình như chỗ ngọn lửa người ta dùng súng máy.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Nhất tiêu hồng từ xa nửa dặm chợt lóe, súng máy nhất thời không thể nổ.
- Lão Lục, sao lại thế này?
Có người hỏi, người nọ chỉ nói nửa câu, đao của Diệp Phàm vô tình lấy tính mạng của ông ta.
Rầm…
Một người đến gần chỗ Diệp Phàm, vừa rồi đã trúng một chưởng Hồng ta, nhất thời đầu đã nở hoa rồi.
Diệp Phàm giống như máy nhặt xác, một vòng đã lấy đi mạng của bảy tám người.
Két…
Một đạo kiếm quang thản nhiên từ xa đánh về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm né, tay đỡ. Rầm một tiếng, bị chấn động lùi mấy bước, giật mình biết người này thực lực không kém.
Đôi mắt ưng phát hiện, người gày giơ lên một cây khô.
- Con chó này còn muốn nổ súng.
Diệp Phàm trong lòng mắng, vừa động, Huyết cương đã nằm trên cổ người gày kia, y chạy nhanh muốn rời đi chỗ khác.
Răng rắc một tiếng, người gầy phun huyết ngã xuống.
- Hồng gia!
Có người hét thảm, mấy người lao về phía này.
- Còn Hồng gia, hiện giờ đã thành tử gia.
Vương Nhân Bàng hừ một tiếng.
Vài ngọn lửa truyền đến, Vương Nhân Bàng phi nhào vào cát, Diệp Phàm dùng phi đao, két vài tiếng, ba người ngã xuống.
Không lâu phát hiện một người chạy trốn, người này vội vội vàng vàng.
- Ôi, hình như là Thất gia.
Vương Nhân Bàng nói.
- Bắt sống ông ta.
Diệp Phàm giọng lạnh như băng, con dơi bay ra ngoài. Bụp, thân hình mập mạp của Thất gia bị cái gì đó cắt một đao, nhất thời đùi là một mảng máu tươi. Thất gia kêu thảm một tiếng, nâng súng lên bắn loạn.
Nhưng vừa nhấc đầu, thiếu chút nữa bị hù chết.
Bởi vì, Huyết cương lần trước nhìn thấy đã ghé vào mặt mình, Thất gia muốn nâng súng lên bắn.
Nhưng, đã chậm Huyết Cương đã ra tay. Súng của ông ta vỡ vụn vào cát.
Một lực mạnh mẽ truyền đến, Diệp Phàm đã lạnh lùng đứng trước mặt Thất gia.
- Diệp… Diệp Phàm, chúng ta không cần đánh nữa.
Thất gia hét lớn, chiến đấu nhất thời dừng lại.
- Sao lại ngừng, tôi còn chưa giết người nào?
Hồng Tà nói, Ngưu Bá đang cõng ông ta nghe được đổ mồ hôi lạnh.
Vừa rồi giết người, trên người Ngưu Bá đầy là máu, nhưng đều là máu của người khác.
Cuối cùng, Thất gia đưa đến ba mươi người đã chết hơn phân nửa.
Hùng Bàn Tử mất hai tai, mà Hổ Xỉ bị chặt đứt một chân. Bị một đao của Hồng Tà đập xuống.
Mấy người kia thấy Diệp Phàm bước vào, cả đám đều rút lui, rùng mình.
- Quả nhiên là ông.
Phí Nhất Độ nhìn Thất gia một cái hừ nói.
- Việc này… Diệp tiên sinh, chúng ta, tôi có chút không nói, nhưng tình hình hiện giờ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông thì thế nào? Người chết bên tôi chúng tôi tự sắp xếp.
Thất gia nói.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao, chúng ta không phải bị các ông đánh sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Thất gia thiếu chút nữa ngất xỉu. Thầm nói ông đây đã chết nhiều người như vậy, mày có bị đánh không.
- Vậy Diệp tiên sinh muốn như thế nào?
Thất gia biết, hiện giờ mình căn bản là một miếng thịt, tùy ý người ta cắt.
- Thất gia đã sống lâu như vậy, hẳn thu hoạch nhiều đi?
Diệp Phàm vẻ mặt cười cười hỏi.
- Ý của Diệp tiên sinh là chúng ta dùng tiền để giải quyết việc này?
Thất gia hỏi, trong lòng có chút ác ý, biết hôm nay không thể tránh.
- Vậy phải xem thành ý của các ông?
Diệp Phàm hừ nói.
- Chúng ta ra mười triệu, đây là toàn bộ gia sản trong vài thập niên của Thất gia chúng tôi. Diệp tiên sinh tốt bụng.
Thất gia nói.
- Lừa trẻ con đi, Độc nhãn của thất gia năm đó trên đường tùy tiện lấy một cái mộ cũng ra mấy trăm nghìn, thậm chí may mắn thu hoạch hơn một triệu cũng không thành vấn đề. Đến hiện giờ đã mấy chục năm? Chỉ có mười triệu dự trữ? Lừa quỷ cũng không thể tin.
Trương Ẩn Hào lạnh lùng hừ nói.
- Trương tiên sinh, chúng ta từng hợp tác, không nhìn mặt tăng phải xem mặt phật, chúng ta vẫn có chút giao tình.
Anh cũng biết tỉ mỉ về tôi, tôi nhiều nhất là hai mươi triệu, dù sao cũng phải chừa cho chúng tôi một con đường sống có phải không?
Hơn nữa lần này chết nhiều anh em như vậy, quy định trên đường, chúng ta dù sao cũng phải cho người nhà họ một ít phí sinh hoạt.
Nếu không, mấy anh em còn chịu theo tôi sao?
- Ha ha, Thất gia có ba chỗ bất động sản, chỉ đó thôi cũng không dưới năm mươi triệu. Ngân hàng con số của ông cũng không ít. Muốn tôi đọc ra hết cho ông nghe không?
Trương Ẩn Hào cười nói.
- Trương tiên sinh, anh thật sự muốn làm như vậy? Đây là ở trên đường không nói, trên đường cũng có quy định, nếu không Trương gia không tôn trọng quy định trên đường.
Thất gia giở mặt.
- Không phải tôi cứng rắn muốn làm như vậy, mà là các ông muốn lấy mạng chúng tôi. Đối với người muốn lấy mạng chúng tôi còn có thể khách khí sao? Ông còn mặt giày nói với tôi việc này. Đen tối cũng không phải là làm ăn như vậy. Người đầu tiên phá vỡ quy định chính là Thất gia ông chứ không phải Trương Ẩn Hào tôi.
Trương Ẩn Hào lạnh lùng cười nói.
- Diệp tiên sinh, nói trắng ra, các anh muốn nhiều hay ít mới bằng lòng việc này.
Thất gia cắn răng hừ nói.
- Chuyển sáu mươi triệu lại đây, còn bất động sản, sẽ để lại cho ông. Ít nhất đủ cho ông dưỡng lão.
Diệp Phàm nói.
- Diệp tiên sinh, anh ăn quá nhiều đi, sáu mươi triệu triệu có thể nói là toàn bộ tài sản của Thất gia chúng tôi.
Thất gia hừ lạnh nói.
- Ông có tư cách gì nói điều kiện với tôi. Nếu Diệp Phàm tôi mạnh tay hơn một chút thì đầu cũng không giữ cho ông.
Lúc này ông còn ra giá với tôi. Ông định làm gì, tôi cao hứng giữ cho ông một mạng, mất hứng, ông mất mạng chó.