- Ta đã như vậy còn có thể gặp sao? Đó không phải là làm cho họ sợ sao. Hơn nữa, ta căn bản không có cách dùng nội khí để làm cho mình hiển thân trong không khí. Nếu không, ta sẽ chết, đó là cái chết thật sự. Ta chỉ có thể tồn tại trong cơn dơi của cậu, cùng sinh cùng tử.
- Việc này mẹ nó, thật là kỳ lạ, vẫn là lấy vật này rồi chạy lấy người, chỗ này thật quỷ quái. Ông đây không muốn ở lại đây một giây đồng hồ nào rồi.
Vương Nhân Bàng nói, rụt cổ, có chút nhút nhát.
- Không phải anh còn muốn kiếm tiền sao, còn phải phải muốn có tiền, nếu sợ anh đi về trước là được.
Diệp Phàm châm chọc nói
- Sự cái cầu, ông đây vì tiền mà quyết định rồi.
Vương Nhân Bàng khôi phục quyết tâm.
Ba người thu dọn một chút.
Sau đó, Diệp Phàm căn cứ theo lời của Lô Định Tông đi sang một cái động bên cạnh, phát hiện quả nhiên có một cái động cũ, nhưng hình như có nguy cơ sắp sụp.
Ba người đi ra, không ngờ thuận lợi thoát lên mặt đất. Vừa thấy nhất thời trợn tròn mắt. không ngờ đã đến bờ sông bên kia.
- Anh Diệp, Thập Tam Thanh Y thế công thật sự mãnh liệt, may mắn chúng ta có thiết bị của tổ, nếu không, sớm bị đánh bại.
Trương Ẩn Hào chỉ vào đối diện nói.
Phát hiện trên bãi sông nắm úp mười mấy tên, họ liên lạc đến chỗ mấy người Xa Thiên đang trốn.
- Xa Thiên, tình hình thế nào?
Diệp Phàm mở thiết bị hỏi.
- Bị thương hai, không chết người. May mắn chúng tôi mang theo nhiều đạn, dùng hỏa lực chặn Thập Tam Thanh Y, có tên công lực cao, nhưng vẫn bị súng trường của chúng tôi ngăn trặn. Anh Diệp, hiện giờ anh ở đâu?
Xa Thiên bình tĩnh.
- Tôi ở phía sau bọn họ, cậu có liên hệ với Ngô Tuấn không?
Diệp Phàm hỏi.
Bọn họ ngay bên trái, tôi bảo nếu chúng tôi không được thì cùng phối hợp đấu lại Thập Tam Thanh Y.
Xa Thiên nói.
- Tốt lắm, hiện giờ cơ hội đã đến, cậu trực tiếp liên hệ với anh ta, năm phút đồng hồ sau, chúng ta ba mặt vây quanh, diệt Thập Tam Thanh Y.
Diệp Phàm lúc này giọng rất lạnh lùng.
- Được.
Năm phút sau.
Xa Thiên tấn công yếu đi, đương nhiên là kế dụ địch của Diệp Phàm.
- Các anh em, bọn họ không được, không còn đạn, chúng ta đi lên.
Không biết người nào hét lên một tiếng, sau đó có đến hơn hai mươi người hướng về phía Xa Thiên.
Bọn người kia không ngờ trong tay cũng có súng trường, hình như là tự chế. Nhưng, đa số trong tay người áo xanh cầm đều là tên, giáo linh tinh. Thứ này tầm bắn hữu hạn, uy lực yếu đi không ít.
Mà ba người Diệp Phàm đã ẩn vào sông phía sau họ.
- Giết!
Diệp Phàm đột nhiên bắn lên, liễu diệp phi đao bắn ra, ba tên lập tức ngã xuống.
- Bên này quan trọng, bảo vệ lão đại.
Có người kêu lên, Diệp Phàm phát hiện, một người áo xanh lao lên, một con dao bầu dài chừng ba mét chém thẳng về phía Diệp Phàm.
Đao khí kia, mang theo tiếng xé gió, còn chưa đến bãi sông nhưng cát sợ đã bay sang hai phía giống như nổ tung.
- Đến đây con cháu của Mãn Thiên Vân.
Diệp Phàm cũng khí thế ngẩng cao, Huyết Trích Tử tát ra bên ngoài, mở ra mạnh mẽ như một cái chậu rửa tỏ, hướng về phía Mãn Thiên Vân chộp tới
Người này vừa biết đánh không lại Diệp Phàm, hơn nữa Xa Thiên và Ngô Tuấn phía sau đồng thời phát lực, cấp dưới của Mãn Thiên Vân nhất thời bị diệt hơn một nửa.
Cho nên, người này quyết định rất nhanh, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Ông ta quyết đoán ném phi tiêu ra bên ngoài, người trốn đi.