Thất gia vỗ nhẹ lên bàn nhưng, những củ lạc trên bàn cũng đột nheien bắn lên hướng về phía hai tay của Ngưu Bá.
- Rút lui.
Diệp Phàm nói. Ngưu Bá nhẹ nhàng buông tay, thật ra, làm cảm giác một lực mạnh mẽ truyền đến, không thể không buông tay. Trong mắt Ngưu Bá hiện lên vẻ bội phục, Diệp Phàm không ngờ nhìn thấy hết.
Diệp Phàm chấn động trong lòng, Thất gia này nhìn như thoải mái vỗ một cái không ngờ có thể đẩy lui Ngưu Bá. Xem ra, công lực của Thất gia còn phải cao hơn.
Diệp Phàm cũng đem chuyện Thập tam thanh y chia nhau giấu bản đồ.
- Việc này thật đúng là có chút phiền phức có phải không? Trước tiên bản đồ không có đủ, trước mắt trong tay cậu chỉ có mấy phần, mà phần lớn lại trong tay Mãn Thiên Vân một trong mười ba người áo xanh (Thập Tam Thanh Y).
Người của Thập Tam Thanh Y cũng không phải nhân vật đơn giản. Thất gia tôi trước kia đã nghe các bô lão nói qua, một chưởng của Thập Tam Thanh Y có thể đánh đổ một cây đại thủ một người ôm hết.
Có thể làm cho bầu trời đầy cát vàng cho nên gọi là Mãn Thiên Vân.
Thất gia nói,
- Vấn đề lớn đầu tiên là tìm bản đồ giấu đồ quý của Thập Tam Thanh Y
Hơn nữa, nhiều năm như vậy đi qua, bản đồ còn hay không cũng khó nói. Thứ nữa, chúng ta còn phải trợ giúp các cậu báo thù, đây là vấn đề hợp tác thôi.
- Ôi, cậu nói câu này là thật, nhưng nếu khó khăn lớn như vậy, có lẽ chúng ta cũng không thu hoạch được gì. Cho nên, nếu như có thể tìm được nơi giấu đồ quý này thì chúng ta sẽ phân chia thế nào?
Thất gia hỏi, đây mới là vấn đề quan trọng.
- Tôi phát hiện đầu tiên đương nhiên chiếm phần lớn, chúng ta lấy bảy phần, mà nhà họ Trương một nửa còn lại, còn Thất gia các ông nửa còn lại thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, cậu Diệp coi tôi là trẻ con ba tuổi có phải không?
Thất gia cười lạnh một tiếng.
- Tôi không hiểu Thất gia nói vậy có ý gì?
Diệp Phàm cũng thản nhiên hỏi.
- Chúng tôi mạo hiểm mạng sống chỉ lấy được một nửa nhỏ, những lời này cậu cũng có thể nói ra sao? Cậu thanh niên, Trung Quốc chúng ta không chỉ riêng có cậu hiểu biết, tôi cũng được đi học rồi. Hơn nữa, các cậu thanh niên còn có máy tính, nên tính toán này cậu không thể bằng tôi.
Thất gia hừ nói.
- Vậy ý của Thất gia là gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Chúng tôi phải được thế này.
Thất gia giơ bốn đầu ngón tay.
- Ha ha, tính toán của Thất gia so với chúng ta thật đúng là hơn nhiều lắm. Diệp Phàm tôi chết khiếp hợp tác với nhà họ Trương được sáu phần. Phần lớn lại do các ông chiếm, đây là đạo lý gì?