Quan Thuật

Chương 3147: Hương Tiêu muốn thăng quan



- Không rảnh rỗi để đi, kho báu Thập Tam Thanh Y (13 Áo Xanh), ngẫm lại cũng rung động. Anh à, em gần đây nghèo tới nỗi cái đinh hương nó cứ kêu lên, cái kho này đều trống rỗng rồi, nếu không bổ sung thì sẽ cạn kiệt lương thực.

Vương Nhân Bàng nói.

- Không phải tôi không để anh đi, vấn đề là anh sao có thể rời bỏ vị trí của mình chứ. Chí ít, nếu có thể tìm được người phụ tá anh thì anh có thể rời đi ít hôm được, còn trong thời gian dài thì không được.

Diệp Phàm nói.

- Nói ra điều này thì tôi phải trách anh rồi, lần trước chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi. Gần đây căng quá, tôi muốn tìm một trợ thủ đắc lực. Tới giờ anh vẫn không cho tôi tìm một cái ghế tổng tài thích hợp, vẫn còn làm lão đại cái khỉ gì, anh hãy vì các anh em mà suy nghĩ đi?

Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa nhảy lên ghế salon rồi.

- Chuyện này tôi sớm đã chọn được người rồi, chỉ là nhất thời chưa suy nghĩ thông.

Diệp Phàm nói.

- Ai?

Vương Nhân Bàng hỏi.

- Hương Tiêu.

Diệp Phàm cười nói.

- Người đó, chính là người đã đấu tranh lật đổ, công tác trong tổ chức nhà nước, tên là Trương Ẩn Hào?

Vương Nhân Bàng cười nói, quay người lắc lắc đầu, nói:

- Bản lĩnh của anh ta cũng kém quá, tôi muốn một người có thực lực có thể trợ giúp tôi, về sau cũng có thể sắp xếp thời gian đi làm một số chuyện. Ví dụ như, có thể đi làm việc này, có phải không? Vì thế, nếu người này có thể đảm nhận công việc chính mới được.

- Có phải là người mà đời trước của anh ta đều làm đảo chính, hình như là người của tổ khoa năng. Thân thủ ngũ đẳng đỉnh giai.

Trương Hùng nói chen vào.

- Ừ, bản lĩnh có kém một chút, nhưng anh ta cũng có thể có những đột phá đúng lúc.

Diệp Phàm nói.

- Đột phá, có khỉ mà dùng được. Đột phá lớn nhất của cậu ta lẽ nào từ là cấp sáu nhảy một cái đã tới thất đẳng rồi. Công lực quá kém đấy, không có tác dụng gì lớn cả.

Vương Nhân Bàng lắc đầu thẳng thừng, hiển nhiên không hài lòng.

- Anh này, người tôi đề cử vẫn còn kém sao? Yên tâm đi, không phải chỉ là thất đẳng thôi sao. Suy nghĩ lại thì người này có thể đấy. Tôi đã kiểm tra cơ thể của cậu ta rồi. Thấy rằng dung lượng nội khí của cậu ta cũng khá lớn. Nếu có rắn bảo có lẽ cũng có thể đột phá tới thất đẳng đấy.

Diệp Phàm nói.

- Vậy được rồi, Diệp Phàm nói như vậy thì tôi còn gì để nói nữa. Nhưng mà chuyện này anh phải nói với lão Cung đấy. Tôi cũng nói. Chúng ta cũng nói xem thế nào?

Vương Nhân Bàng nói.

- Ừ.

Diệp Phàm gật đầu. Trực tiếp gọi điện trực tiếp cho Cung Khai Hà, nói về chuyện của Trương Ẩn Hào.

- Vương Nhân Bàng, trách nhiệm của đồng chí là ở đoàn vệ sĩ Trung Nguyên, trên danh nghĩa là cục trưởng cục cảnh vệ.

Nếu đồng chí Trương Ẩn Hào muốn vào thì sẽ giữ chức phó cục trưởng cục cảnh vệ. Việc này còn phải thông qua sự đồng ý của chủ nhiệm Điền mới được.

Nhưng mà hiệu quả cao thấp mới là mấu chốt, đương nhiên, nếu như anh giúp cậu ta phá được tới cấp bảy thì việc này tôi có thể gật đầu.

Nếu không thể đạt tới cấp bảy thì chỉ có thể chọn người khác. Hơn nữa, trong tổ cũng đang xem xét đề nghị của anh.

Hiện tại thi hành nhiệm vụ càng ngày càng phức tạp, hoàn cảnh cũng càng ngày càng gay go. Thân thủ tứ đẳng trở thành hạm chuẩn nhập môn thấp nhất của Tổ A đã không còn phát triển phù hợp với tình thế nữa.

Các tổ chức bí mật của các quốc gia cũng đều hết sức đề cao trình tự đội viên, chúng ta không thể lạc hậu. Ngũ đẳng làm hạm chuẩn nhập môn, tôi nghĩ cũng thích hợp.

Hơn nữa, gần đây thông qua anh giới thiệu lại có thêm mấy đội viên mới nữa. Mà những người này, thân thủ đều đạt tới cấp tám trở lên, tôi rất mừng.

Lần trước khi báo cáo lên trên anh Đường có hỏi tình hình bên trong tổ, tôi cũng báo cáo với anh ấy chuyện của anh rồi.

Cậu ta rất cao hứng, bảo tôi nói những lời này cho anh. Bức tranh mà trước kia cậu ta đưa cho anh đó có thể mang trở lại đề lên mấy chữ. Cung Khai Hà cười nói.

- Tất nhiên là được rồi. Đợi tôi một chút, tôi bảo Trương Hùng cầm tới đây. Nhờ anh khi nào đi báo cáo công việc thì mang tới đó giúp.

Diệp Phàm cười nói.

- Ừ. Chuyện nhỏ.

Cung Khai Hà nói.

Diệp Phàm liền gọi điện thoại cho Trương Ẩn Hào, cười nói:

- Thế nào hả đồng chí Hương Tiêu. Buổi tối nay tôi không có ăn gì.

- Chuyện này đơn giản thôi, anh Diệp muốn ăn điểm tâm, gọi tôi một tiếng là có sơn hào hải vị ngay. Địa điểm do anh chọn, đi đâu đây?

Trương Ẩn Hào cười hỏi.

- Tới biệt thự Vượng Giác

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi nói này Diệp Phàm, chuyện này tôi là không có cách nào.

Trương Ẩn Hào nói.

- Tôi thì quên rồi, cậu đoán chừng là không có thẻ hội viên đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật xấu hổ, có thể tới cái chỗ phi phú tức quý ấy, Theo thể chế mà nói, chí ít cũng phải là phó chủ tịch tỉnh mới đủ tư cách.

Trương Ẩn Hào có chút buồn bực.

- Ha ha, không sao, thẻ thì trước đây tôi đã có một chiếc, nhưng mà sau đó lại cho người khác rồi, nhưng mà không sao, tôi gọi một cái là có thẻ ngay thôi.

Diệp Phàm cười nói, trước kia Phí Nhất Độ cho hắn một cái thẻ nhưng sau đó hắn lại cho người khác.

- Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có.

Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu.

- Thật là kỳ lạ a, ngay cả Vương Nhân Bàng anh, thân phận là ông chủ của biệt thự Vương Giác này mà không đưa thẻ cho, chẳng lẽ mắt mù rồi sao.

Diệp Phàm cười nói.

- Đưa thì đưa rồi, nhưng tôi không muốn.

Vương Nhân Bàng lắc lắc đầu:

- Tôi nghiêm túc, chứ không phải chỗ nào cũng chìa tay ra được.

Nói tới thân phận đặc biệt của tôi không cần phải tạo ra cái ảnh hưởng về sự bất lương. Vương gia chúng tôi mấy đời đều là nhà ái quốc, hơn nữa, thể diện của chúng tôi vẫn còn, không thể loạn bậy mà thò tay mượn tiền được, như vậy quá thấp hèn.

Đương nhiên tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta chỉ cần kiếm đủ tiền, muốn tiêu thế nào thì tiêu, cần Vượng giải không cần Vượng giác, đi tới chốn náo nhiệt đó làm cái gì?

Diệp Phàm cười, gọi điện thoại kêu Đường Thành tới.

- Thật xấu hổ, tôi cũng không có.

Đường Thành sửng sốt, nói.

- Cậu sao có thể không có, không thể nào Đường thái tử của chúng tôi?

Vương Nhân Bàng có chút kinh ngạc, nhìn Đường Thành.

- Tôi thật không có, gia phong nghiêm, tôi nào có dám tò tay linh tinh chứ, lão nhân lại không đánh gãy chân tôi à. Hai vị đại ca, các anh xem tôi có khi nào dám nói khoác chứ.

Không có cách nào, cái mệnh này của tôi đang ở Đường gia rồi. Nhưng mà nếu anh Diệp thực sự cần thì tôi đi làm một tấm thẻ là được.

Rắc rối đấy.

Diệp Phàm nhìn vẻ mặt đau khổ của Đường Thành mà muốn bật cười.

- Được rồi, tôi kêu Nhất Độ nghĩ cách vậy.

Nghĩ một lát rồi Diệp Phàm gọi điện cho Phí Nhất Độ, tên này tất nhiên là không có rồi. Nhưng mà lại đồng ý làm một tấm thẻ để đối phó trước đã.

Thực ra thì với những tấm thẻ như này thì những người cực kỳ giàu có, có danh tiếng thì đều có cả. Chí ít là gia đình phải có tới mấy trăm triệu trở lên mới có đủ tư cách.

Một đám người nghe thấy có miếng ăn chạy tới nhanh như thỏ.

Không lâu sau đều đã tới cả rồi.

- Cậu chính là người anh em họ Trương, tối nay là anh mời, có đúng không?

Vừa thấy Trương Ẩn Hào, Phí Nhất Đống cười khà khà vài tiếng.

- Các vị huynh đệ tới đây nhất định là đã nể mặt Trương Ẩn Hào tôi, đặc biệt là anh Diệp cũng đến.

Trương Ẩn Hào ra vẻ rất hào phóng.

- Trương huynh đệ, đây có phải là công quỹ không?

Vương Nhân Bàng cũng cười khan vài tiếng, dùng tay ra hiệu, ý tứ có thể nói đến số tiền thanh toán hết chỗ này.

- Không phải, đây là tiền túi của cá nhân tôi. Các vị có thể nể mặt Trương Ẩn Hào tôi một chút, tối hôm nay cứ việc tới đúng giờ là được. Cái gì đắt thì dùng, cái gì tốt thì dùng, chúng ta không say không về. Còn nữa, phải nói với các phu nhân một tiếng, các anh em chúng ta không cần phải khách khí với bản thân.

Trương Ẩn Hào giọng càng thêm đại nghĩa.

- Được, mang thức ăn lên, cái gì đắt thì ăn cái đó, cái gì ngon thì đưa hết cho lão tử ăn.

Vương Nhân Bàng kiểu như rất vinh dự gọi món, hướng về phía cô gái phục vụ xinh đẹp, cười nói.

- Đúng rồi, có món hàng nào xinh đẹp thì mang lên đây cho bọn ta ngắm cái.

- Tiên sinh, chuyện này. Trước tiên tôi sẽ giới thiệu với các vị một chút về các món ăn của quán chúng tôi.

Menu của chúng tôi có 10 món. Thứ nhất gọi là ‘thu sơn phửng nguyệt’, món thứ hai gọi là ‘Tây Thi du hồ’, món thứ ba là ‘Bát Bảo thử đinh’...

Nhưng mà xếp cuối cùng trong thực đơn này là món ‘hồng vĩ ngư bỉ’ có giá chín ngàn một bát.

Cô phục vụ xinh đẹp giới thiệu mà cười típ mắt lại.

- Món xếp cuối cùng mà những chín ngàn, vậy thì món thứ nhất là ‘thu sơn phủng nguyệt’ kia chẳng phải là quá đắt sao?

Vương Nhân Bàng cố ý nói to. Cậu ta hỏi xong lại còn liếc mắt nhìn Trương Ẩn Hào.

- Không sao, không phải chín ngàn sao?

Trương Ẩn Hào còn nhún vai tỏ ra là một người có tiền.

- Tiên sinh, những món này không giống nhau. Món cuối cùng là dùng cá chép làm. Mà hỗn hợp nguyên liệu thấp nhất làm nên món thứ nhất có tên ‘thu sơn phủng nguyệt’ là lão sơn tham vương ở núi Trường Bạch ba mươi năm rang khô lên. Hình như cái hỗn hợp này có tới mấy chục loại.

Cô gái phục vụ nói ra những lời này, Trương Ẩn Hào buộc phải nhích dần hướng về cái bàn để dựa vào, dường như có vẻ mềm nhũn người rồi.

- Ha ha, huynh đệ, cậu phải chịu đựng rồi.

Phí Nhất Độ tiến tới vỗ nhẹ vai Trương Ẩn Hào.

- Cái này có hà gì, Trương gia chúng tôi trước đây có làm ăn buôn bán bí mật.

Trương Ẩn Hào vẫn ưỡn ngực, hoàn toàn không hề để ý tới bộ dáng.

- Ừ, hóa ra là vậy, vậy thì không cần lo lắng gì nữa. Buôn bán bí mật thì mấy món này đều được giải quyết hết rồi.

Vương Nhân Bàng bộ dạng như bừng tỉnh ra, quay đầu hỏi:

- Cô em, món thứ nhất ‘thu sơn phủng nguyệt’ ấy, rốt cuộc là bao nhiêu tiền?

- Nguyên liệu làm món ‘Thu sơn phủng nguyệt’ rất khó kiếm, có thể nói là hiếm thấy. Lấy từ một loài sinh vật ở sâu dưới biển khoảng 3000 mét, có tên là bọ ngựa đông. Loài sinh vật sâu dưới biển này có thể nhìn thấy mà không xin, cực kì hiếm. Hơn nữa lại sâu tận 3000 mét dưới biển, thật khó bắt. Ông nói xem, tàu ngầm chiến lược tiên tiến nhất của Mỹ liệu có thể xuống tới đấy không? Hơn nữa lại muốn bắt khô nó nữa.

Cô phục vụ trình bày những khó khăn, mồm mép rất lưu loát, có quỷ mới hiểu được cái thứ bọ ngựa đông kia là cái gì.

- Dài dòng cái gì thế, nói thẳng là bao nhiêu tiền được rồi.

Phí Nhất Độ hừ nói, hiển nhiên là không kiên nhẫn.

- Hai vạn một bát.

Nhân viên phục vụ nhanh nhẹn nói.

- Một bát hai vạn, ý của cô là những người ngồi đây đều là nhân viên chỉ ăn một bát thôi, đúng không?

Vương Nhân Bàng cười khà khà không ngớt.

- Đúng vậy, hơn nữa, có vị khách tới đây cảm thấy ít quá ăn không đủ để thành nghiện nên thường gọi hai bát.

Nói thật là những cái bát kia thật nhỏ. Đương nhiên, món này là đắt nhất của biệt thự Vương Giác rồi.

Trên thực tế cũng không thể bán với giá như vậy, đương nhiên chủ yếu là do nguyên liệu khó tìm. Nhưng mà hôm nay các vị tiên sinh gặp vận may, vừa may là có nguyên liệu làm món này.

Cô phục vụ cười nói.

- Vậy thì trước tiên mỗi người thử hai bát, chỉ sợ chúng ta ăn quá ít không đủ nghiện, có đúng không?

Vương Nhân Bàng cười gượng đề nghị.

Trương Ẩn Hào nghe thấy, cái bụng dựa vào bàn.

- Không sao chứ người anh em?

Vương Nhân Bàng cười hì hì hì hỏi.

- Không sao, không sao, dạ dày tôi có chút không thoải mái. Đây là bệnh cũ, qua trận này liền khỏi thôi.

Trương Ẩn Hào ôm bụng nói:

- Thật mong có thể sớm được thưởng thức món ‘thu sơn phủng nguyệt’.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.