Diệp Phàm biết, muốn công việc di dời hoàn thành thuận lợi, phải thuyết phục Chu Gia Sinh. Nếu không, có y quấy rối, căn bản là không thể thuận lợi hoàn thành công tác di dời.
- Sau này nhân tài ở Sở Giao thông tinh như đồng chí Thành Quý sẽ mượn sang đây.
Chu Gia Sinh kiên trì nói.
- Mượn thì mượn thôi, chỉ cần là cần cho công việc. Nhưng, đây có phải chứng tỏ đồng chí Thành Quý sau này sẽ không tham gia tổ điều tra chuyện Lăng Hà không?
Diệp Phàm chặn họng Chu Gia Sinh muốn cho y thấy mất mặt mới sảng khoái.
- Đúng vậy.
Chu Gia Sinh nói.
- Nhưng thật ra kỳ quái, nếu sau này đồng chí Thành Quý đã đến sở Giao Thông tỉnh, vậy sao cơ quan chức năng không đổi người phụ trách tổ điều tra?
Một tổ điều tra không có tổ trưởng giống như năm bè bảy mạng không thể làm tốt công tác được? Di dời khu trung tâm là công việc lớn của tỉnh ủy.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tốt, dù là hoàn thành thì trách nhiệm cũng không cao. Đồng chí Gia Sinh, anh đã nghĩ đến điều này chưa?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đây là công việc của đồng chí Thành Quý chưa được quyết định, Sở Giao thông cung không nói là điều tạm.
Không biết là một thời gian ngắn nữa y lại trở về đi làm. Công việc đều có tính liên tục cho nên, cơ quan chức năng phải thảo luận.
- Tính liên tục? Mấy tháng chưa xong các anh cũng yên tâm. Hiệu suất công tác của tổ liên ngành thấp như thế, không ngờ hai tháng còn chưa điều tra rõ chuyện Lăng Hà.
Bọn họ mỗi ngày làm gì? Chẳng lẽ huyện Lăng Hà lớn đến mức có thể làm cho một tổ điều tra hơn mười đồng chí mấy tháng cũng không thể điều tra rõ sao?
Nếu anh nói là thành phố Phổ Hải còn có thể. Đồng chí Gia sinh, đây không phải là lý do để đùn đẩy trách nhiệm.
Hiện giờ hậu quả là việc di chuyển trung tâm sẽ khởi động nhưng chúng ta chưa nắm được tình hình cơ bản của huyện Lăng Hà, khiến cho công tác quy hoạch cũng không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn.
Cứ như vậy, chẳng phải là coi quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh là trò đùa sao. Đây không phải là việc làm của một đảng viên đủ tư cách, không phải là tố chất của một lãnh đạo.
Như vậy đi, không thể cứ tiếp tục kéo dài, tôi cho cơ quan hành chính bên này năm ngày thời gian.
Diệp Phàm nói.
- Năm ngày, trợ lý Diệp, việc này cũng quá gấp, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chu Gia Sinh nói.
- Đã không phải là năm ngày mà hai tháng năm ngày rồi. Nếu đồng chí Chu Gia Sinh cho rằng cơ quan hành chính trong sáu mươi lăm ngày còn không rõ tình hình của thị trấn Lăng Hà thì Ủy ban nhân dân tỉnh hỏi đến, đồng chí Chu Gia Sinh đi báo cáo với lãnh đạo đi.
Diệp Phàm hừ nói.
Chu Gia Sinh nhất thời nghẹn, không tìm ra câu trả lời.
Sau đó mấy người thuộc tổ điều tra vào báo cáo công việc Diệp Phàm đã tức giận lại càng thêm tức giận.
- Một đám hỏi đến cái gì cũng đều không biết, hoặc là nói ba phải không rõ ràng.
Ngay cả phủ học sĩ Ngũ Thế Đường quan trọng như vậy cũng không rõ tình hình. 65 ngày, tổ điều tra liên hợp có tiền hành công việc hay không?
Không ngờ cả huyện Lăng Hà có mấy phố đều không nói thống nhất, mấy đồng chí này đang làm gì?
Đồng chí Chu Sinh, tôi hi vọng anh có thể giải thích hợp lý trong cuộc họp thường vụ đảng ủy.
Diệp Phàm ném bật lửa trên bàn, mặt sầm xuống.
- Trợ lý Diệp, công việc của tôi không làm đến nơi đến chốn một ít. Đó là bởi vì đồng chí Thành Quý đột nhiên bị điều đến sở Giao thông tỉnh. Nếu nói tổ công tác không triển khai điều tra, thì oan uổng cho họ.
Chu Gia Sinh già mồm át lẽ phải.
- Không phải không làm đến nơi đến chốn một ít mà là rất không đến nơi đến chốn. Anh xem xem, tổ công tác sáu mươi lăm ngày thu được những gì?
Làm cho quy hoạch chúng ta sắp triển khai có nhiều phần không xác định được. Muốn xây dựng thì quy hoạch phải đi trước, quy hoạch chưa được chứng thực thì nói gì đến khởi động.
Nếu làm chậm việc quan trọng của Tỉnh ủy, tất cả những người ngồi đây không thể không có trách nhiệm.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhấc tất cả các ủy viên lên một con thuyền.