Xa Thiên gật đầu mở cửa Vương Triều bước vào.
- Việc điều tra chuyện Thiết Phiêu Môn làm như thế nào? Có bao nhiêu cao thủ trong đó?
Diệp Phàm hỏi.
- Cao thủ không nhiều lắm, thân thủ nhị đẳng gồm hai mươi người. Đạt đến ngũ đoạn có ba người, là ba viên Đại tướng dưới tay Điền Ly Thu.
Anh cả có biệt hiệu là “Thủy Mẫu”, công lực đạt đến thất đoạn khai nguyên. Anh hai biệt hiệu là “Thủy quái” công lực đát đến lục đoạn trung giai.
Anh ba gọi là “Thủy thứ” công lực đạt ngũ đoạn khai nguyên. Ba vị này là ba người lợi hại nhất của Điền Ly Thu.
Mà con của Điền Ly Thu công lực cũng không cao, hình như không thích hợp để luyện công vậy. Hơn nữa, cậu nhóc này không ngờ đang là giảng viên đại học, hình như khinh thường cha là người có hành vi bang hội kiếm tiền của người khác.
Vương Triều nói.
- Ha ha, suy nghĩ mới rồi.
Diệp Phàm cười
- Ba vị này công lực cũng quá tầm thường đi.
Đương nhiên, Mộc Nguyệt Nhi chắc chắn không biết “bọn họ” kia chỉ là Tdn.
- Chứng cứ phạm tội tra ra thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chứng cứ tội phạm như núi, chúng ta âm thầm đưa ra cho Công an. Người bị hại này tất cả đều dám nói ra.
Nhưng, chuyện đánh chết người không từng xảy ra. Trọng thương thì thật sự có bảy tám người, vết thương nhẹ càng nhiều, có đến hơn hai mươi người.
Theo chứng cứ này, Điền Ly Thu nhất định là có người đứng phía sau thao túng, mà dưới tay y có ba viên đại tướng làm chỗ dựa vững chắc.
Vương Triều nói lấy tập tài liệu ra.
- Những cái này tôi không xem, chúng ta sẽ xuất phát vào chiều này, đến Thiết Phiêu Môn.
Diệp Phàm khoát tay áo, lười quan tâm đến công việc cụ thể của cấp dưới.
Hoàng hôn lặng lẽ đến, mấy người Diệp Phàm đứng trên một cây cầu nhìn xuống sông Hoành Giang.
- Ở đây thật không tồi, mặt trời lặn thật đẹp, ánh nắng chiếu phủ hết Hoành Giang. Trên sông thì tàu thuyền qua lại, hơn nữa mọi người bận rộn, đúng là một bức tranh hữu tình. Nếu bên bờ Hoanh Không dựng lên một tòa nhà tranh, đặt một bàn trà trúc, thật có thể là một sự hưởng thụ lớn.
Diệp Phàm xúc động nói.
Đúng vậy, sau thời gian bận rộn đến đây nằm một chút, thật là đẹp.
Vương Triều cũng thở dài
- Ở Bắc Kinh khó gặp được phong cảnh hữu tình như vậy.
- Vương Triều, có phải là muốn trở lại địa phương công tác?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở bộ lăn lộn cũng đã mấy năm, anh Diệp tiếp theo ở đâu tôi sẽ ở đó. Cả ngày ở Bắc kinh cũng phiền, tôi còn thích đi theo anh Diệp.
Vương Triều cười nói.
- Vậy đi, nơi tiếp theo được quyết định tôi sẽ mang cho cậu. Nhưng, có lẽ tôi ở tập đoàn Hoành Không phải vài năm. Đó là thời kỳ quá độ quan trọng, qua loa không được.