Diệp Phàm lại hỏi, Xa Thiên cùng Ngưu Bá đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không hiểu, ba người đều cho rằng Diệp Phàm chắc chắn bị lão điên đánh cho ngớ ngẩn.
- Ai, mấy người không cần nhìn tôi với ánh mắt đó, nếu tôi đoán đúng thì pho tượng này hẳn là một trong sáu cao thủ của Trung Quốc, Mai Thiên Tuyết. Nhưng, không biết người này có phải là Lạc Dịch không.
Diệp Phàm thở dài nhìn ba người một cái.
- Mai Thiên Tuyết, Trung Quốc lục tôn, có phải là người ngày xưa gọi là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ không?
Mộc Nguyệt Nhi có chút không phục hừ nói, con gái thôi, đương nhiên đều có lòng ghen gét.
- Đúng vậy.
Diệp Phàm gật đầu, nói ra mâu thuẫn giữa Mai Thiên Tuyết và Lạc Dịch.
- Việc này cũng khó nói, phải biết rằng, năm đó đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, người đàn ông nào không thích.
Có lẽ người muốn kết hôn với cô có thể trở đầy mấy xe lửa. Cho nên, không chắc Lão điên là người Mai Thiên Tuyết thầm mến, chỉ là một gã mê gái thôi.
Tự ông ấy nhớ thương thôi.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Việc này có lý.
Xa Thiên cũng gật đầu.
- Không thể nào giống, bởi vì, pho tượng này là do người nặn ra. Mà pho tượng này so sánh với người thực quả thật không có khác biệt. Chỉ là chất liệu gỗ không giống với thôi. Ngay cả điểm rất nhỏ của Mai Thiên Tuyết cũng được làm ra. Nếu không phải người rất quen thuộc với Mai Thiên Tuyết không thể nào làm ra pho tượng sinh động như vây.
Diệp Phàm nói.
- Hình như anh đã gặp qua Mai Thiên Tuyết rồi vậy. Có phải là cũng đã thầm mến cô. Nhưng Mai Thiên Tuyết ít nhất cũng đã bảy mươi tuổi, một bà lão còn muốn, ha ha ha.
Mộc Nguyệt Nhi cười châm chọc.
- Tôi đương nhiên gặp qua bà, nếu không tại sao tôi có thể nói như vậy. Không biết dưới mộ ngầm này có tín hiệu không, nếu không tôi liên hệ với bà một chút, không chắc chúng ta còn có đường sống.
Diệp Phàm nói.
Ba người Mộc Nguyệt Nhi lập tức lấy di động ra, ba người đều buồn bực lắc đầu.
- Ai, dưới nền đất này tín hiệu di động không có, chẳng phải là chui vào đất sao.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, nhưng, qua mấy tiếng, bốn người đã đói bụng, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quan sát một chút phát hiện lão phong tự đang ngồi xếp bằng cách cửa không xa coi chừng.
- Chờ chết ở đây không bằng xung lên một chút.
Diệp Phàm nói.
- Xông lên như thế nào, lao ra cũng chịu chết.
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Chúng ta đem pho tượng mang theo trên người, tin rằng lão điên cũng không dám động. Chỉ cần có thể ra đến chỗ có tín hiệu tôi sẽ có cách liên hệ với Mai tiền bối.
Đến lúc đó có lẽ còn có một chút hi vọng. Mặc dù là người này không phải là Lạc Dịch, cho dù ông ta là người thầm yêu Mai tiền bối.
Mai tiền bối còn có chút giao tình với tôi. Đến lúc đó, chắc cô nói chuyện một chút, chúng ta còn có đường sống.
Diệp Phàm nói.
Mộc Nguyệt Nhi nghe xong không nói, còn Xa Thiên và Ngưu Bá Diệp Phàm nói thế nào là thế đó.
- Nơi này chỉ có anh là có thể ôm pho tượng kia, những người khác đều không được. Quá nặng, ăn không tiêu.
Diệp Phàm một cước đá hướng về phía lão điên, lão điên tránh theo phản xạ có điều kiện, ba người Mộc Nguyệt Nhi xông ra.
Mà Diệp Phàm ôm pho tượng cản phía sau, may mắn, lối đi nhỏ vẫn tương đối rộng, nếu không thật đúng là không có cách nào lấy pho tượng ra.
Pho tượng ở chỗ của Diệp Phàm, lão điên lo lắng không có cách nào khác đành phải đi theo.
Rốt cuộc đến đoạn giữa, đúng lúc này lão điên đột nhiên xuất lực, Diệp Phàm cảm giác có cái gì nhoáng qua trước mặt, hình như một cánh chim bay trên đầu.
Mấy tiếng ba ba ba giòn tan vang lên, ba người Mộc Nguyệt Nhi bị lão điên giống như diều hâu bắt gà, ném xuống đất, ba người đều ngẩn người
- Lão điên, ông dám đối với ba người như thế, tôi cũng sẽ không nể ông.
Diệp Phàm gầm lên mắt cũng đó lên.
- Hừ, Bán Tiên thiên liền rất giỏi sao? Cậu thanh niên, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có cậu là một thiên tài. Lão phu lúc bằng tuổi cậu cũng đã đến bán tiên thiên, nếu không có một việc làm lỡ lão phu còn mạnh hơn cậu, nhưng, ôi…
Vẻ mặt lão điên trầm xuống.
- Đó vẫn là do tôi lợi hại, ông không thể không thừa nhận.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Vừa rồi cậu gọi là gì Lạc Dịch, tên này tôi rất quen.
Lão phong tử hỏi.
- Lạc Dịch, Lạc Dịch…
Diệp Phàm lấy Hóa Âm Mê Thuật đột nhiên hét lên đến hơn mười lần, quả nhiên hiệu quả.
Lão điên hình như bắt đầu điên rồi, đột nhiên liều mình cầm lấy tóc dài rối tung của mình dùng sức kéo, tóc bị kéo đứt mấy dúm.
Lão điên hình như không cảm giác đau đớn, miệng cười lớn
- Lạc Dịch, Lạc Dịch, ông là ai?
Không lâu, lão điên đấm đá cuồng lên, Diệp Phàm trong lòng run sợ, may mắn lão phong tử còn có chút nhân tính, không đánh ba người dưới đất.
Chỉ loạn đá xuống khu đất hoang trong phần mộ, nhất thời cát bay đá chạy, xương cột loạn đạn, rất khủng bố.
Diệp Phàm chạy nhanh lấy điện thoại ra, không lâu liên lạc được với Lạc Tuyết Phiêu Mai, mà Lạc Tuyết vừa nghe, nhanh chóng liên lạc với mẹ.
- Chồng, anh chịu khó chịu đựng mẹ sẽ đến ngay.
Lạc Tuyết thật sự lo lắng, giọng như phát run, có lẽ cũng thực sự kích động, không ngờ có tin tức của cha.
Lão điên hình như đánh mệt mỏi, ngồi xuống đất, si ngốc nhìn pho tượng trước mặt Diệp Phàm.
Hai bên cứ như vậy giằng co.
Ngày này thật khốn khó, nói sống một ngày bằng một năm để hình dung cũng không đủ.
Một ngày qua đi, Diệp Phàm đói bụng đến mức hoa mắt, chủ yếu là áp lực tinh thần quá lớn.
Nhưng, Diệp Phàm vẫn cẩn thận quan sát lão điên.
Người này mặc đúng là xưng là kẻ điên, quần áo giống như mảnh vải, hơn nữa, trên mặt lão điên rõ ràng còn có mấy vết đao. Cả khuôn mặt trông hốc hác. Có lẽ, sau lưng lão điên cũng có chuyện xưa.