- Họ Diệp kia, anh dám đưa viên thuốc cho người khác. Tôi sẽ bỏ ra 8 trăm triệu xây dựng nhà máy giống như tập đoàn Hoành Không các anh, sản phẩm của các anh bán một 10 nghìn, chúng tôi chỉ bán với giá 5 nghìn. Mộc Nguyệt Nhi cũng muốn đem toàn bộ tài sản đấu với anh đến cùng. Đến lúc đó, đã không còn công trạng, tôi xem anh sẽ thăng quan phát tài như thế nào.
Diệp Phàm đút tay vào túi quần, lấy bình ngọc ra nói:
- Cô có tin tôi dẫm nát lọ thuốc này xuống đất ngay bây giờ không.
- Anh dám!
Mộc Nguyệt Nhi trở nên biến sắc, hung hãn trừng mắt nhìn Diệp Phàm. Có vẻ mặt như giống với chó mẹ bảo vệ chó con.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, viên thuốc thứ nhất trong hộp ngọc bích rơi xuống đất, Diệp Phàm đá một phát, viên thuốc Ngưu Hoàng An Cung bị Diệp Phàm giẫm nát.
- Nếu như cô muốn kiểm tra lời nói của tôi thì kiểm tra đi, tôi không thu lại lời nói đâu.
- Còn có mấy viên nữa, sẽ vứt đi nốt.
Diệp Phàm lấy một viên nữa từ hộp ngọc bích, lại vứt xuống đất thật.
- Xin anh đấy, Diệp tổng, cầu xin anh, xin anh đừng như vậy. Nể mặt của Khương Quân, xin anh đừng giẫm, đừng giẫm nữa, anh vứt đi chính là tính mạng của Vân Lão đấy.
Lúc này, Mộc Nguyệt Nhi điên cuồng đi tới, nắm tay Diệp Phàm cầu xin.
- Mộc Nguyệt Nhi, cô có thể cầu xin tôi.
Diệp Phàm hừ nói:
Nhưng, cặp mắt của Mộc Nguyệt Nhi trừng trừng nhìn đến nỗi đỏ cả lên, thở hổn hển. Hai nắm tay nắm chặt đến nỗi chảy mồ hôi ra, nhưng, cô không nói.
Ba…
Lại một viên thuốc nữa bị chân của Diệp Phàm giẫm rồi.
Diệp Phàm lại móc 1 viên nữa ra.
- 8 trăm triệu, tất cả đều đầu tư cho khu Thiên Sơn Cảnh.
Mộc Nguyệt Nhi cắn môi, một chút máu chảy ra.
- Xin tôi đừng vứt đi. Bằng không, 8 trăm triệu cũng chưa đủ. 8 trăm triệu chỉ là điều kiện cần thôi.
Giây phút này tâm của Diệp Phàm vững như sắt, làm bộ thật sự.
- Xin anh, tôi cầu xin Diệp tổng. Mộc Nguyệt Nhi tôi cầu xin anh đừng vứt thuốc đi.
Rốt cuộc nước mắt của Mộc Nguyệt Nhi cũng chảy.
Cô điên cuồng hét lên, nắm tay lại, hai tay đấm lên ngực Diệp Phàm, đánh cho ngực của Diệp Phàm vang lên, giống như đánh bóng cao su vậy.
Nhưng, Diệp Phàm có thể cảm nhận được. Mặc dù lực tay của Mộc Nguyệt Nhi rất nặng, nhưng cũng không sử dụng nội khí. Diệp Phàm thực sự làm cho cô ấy tức giận rồi. Mộc Nguyệt Nhi khóc rồi.
Mộc Châu Lệ ngơ ngác đứng một bên, Vân Hùng cũng dướn đầu lên, nhưng, nhìn cháu gái nhào vào trong lòng Diệp Phàm, ông ta lại cúi đầu lại. Đoán chừng trong lòng có chí đố kỵ.
- Tôi chỉ có một em gái, nhận thêm em gái nữa cũng chẳng sao, chuyện vui gấp đôi, ai ya.
Diệp Phàm vuốt tóc Mộc Nguyệt Nhi thở dài.
- Tôi mới là lạ khi nhận làm em gái của anh.
Mộc Nguyệt Nhi nhỏ giọng nói thầm.
- Làm em gái cũng được Nguyệt Nhi à.
Mộc Châu Lệ đột nhiên nói thêm một câu, mặt Mộc Nguyệt Nhi tự nhiên đỏ ửng lên.
- Em gái Mộc Nguyệt Nhi, thuốc này tặng cho em đấy. Nhưng, thuốc này, chỉ có thể điều trị cho bệnh cảm với sốt thôi. Chúng tôi gọi nó là viên Ngưu Hoàng An Cung. Ngoài chợ, có 80 viên 1 hộp, có rất nhiều, ha ha ha….
Diệp Phàm cười điên dại, đưa hộp ngọc cho Mộc Nguyệt Nhi, xoay người bước nhanh đi.
Mộc Nguyệt Nhi sau khi nhận lấy và nghe thấy thế, căm giận nói:
- Anh chết đi Diệp tổng, anh xỉ nhục tôi, anh…
- Tôi còn tưởng Diệp tổng thực sự là nghiêm túc, thật không ngờ, quan to mà lại làm cái trò cười này.
Mộc Châu Lệ cũng nói, nhìn Mộc Nguyệt Nhi, nói:
- Diệp Phàm muốn nhận em làm em gái, anh thấy ý này cũng không tồi. Tuy nói em có tiền, nhưng, Diệp Phàm lại là quan to, có anh làm chỗ dựa, cũng tốt.
- Không không không, em nhận mới lạ, anh cái gì mà anh, đồ háo sắc.
Mộc Nguyệt Nhi hung hăng giậm chân, chạy.
- Em gái, vậy 8 trăm triệu của em thì sao?
Mộc Châu Lệ đuổi theo hỏi:
- Ngày mai gọi hắn đến ký hợp đồng, coi như cho kẻ ngốc.
Giọng Mộc Nguyệt Nhi vang lên.
- Haiz, kẻ ngốc, nhớ trước kia Hoàng Dung cũng thường xuyên gọi Quách Tĩnh là kẻ ngốc. Mộc Nguyệt Nhi, có phải lặp lại chuyện tình cảm này hay không, ai ya…
Vân Hùng ở trong phòng thở dài.
Quán cơm Hồng Nguyệt ở trị trấn Hoành Không là một quán ăn nhỏ, thật sự là quán ăn nhỏ. Lúc này ở tầng ba có hai người đang ngồi trong 1 phòng.
Một người là Diệp Phàm, người còn lại chính là Cái Thiệu Trung.
Trên bàn có một đĩa ớt xào thịt gà, một đĩa đậu phụng, một đĩa ếch trâu nướng, còn có một bát canh cá chua, lại thêm mấy bình rượu, hai con dao nhỏ, toàn ăn những đồ nấu trên lửa.
Nhưng, hai người Diệp Phàm và Cái Thiệu Trung ăn với khí thế ngất trời, mồ hôi ướt đẫm.
- Ngon quá ngon quá.
Cái Thiệu Trung vừa duỗi đầu lưỡi vừa rót rượu cho Diệp Phàm.
- Lão Cái, chúng ta đã ăn xong bữa tối!
Diệp Phàm vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa cười nói:
- Diệp Phàm rất ít khi ăn như vậy sao?
Cái Thiệu Trung cười nói:
- Đâu có, tôi cũng thích như vậy.
Diệp Phàm gắp một đũa thịt ếch trâu ăn đầy miệng, lại dùng dao lấy thêm, tự nhiên lại hắt xì.
- Haiz, tôi biết buổi tối anh đặc biệt đi với tôi, đồ ăn này lại không hợp khẩu vị của anh, anh ăn hăng hái như vậy cũng vì tôi, cám ơn anh nhiều.
Cái Thiệu Trung thở dài, rõ ràng là bỏ chén rượu qua một bên, cầm chai lên uống một hơi hết nửa chai.
- Chậm một chút thôi anh Cái, anh sớm bị say như vậy sẽ không có hứng đâu?
- Anh khiến cho buổi tối của Cái Thiệu Trung thêm vui, tôi muốn uống say.
Cái Thiệu Trung lại lấy lại chai rượu, Diệp Phàm muốn né ra, nhưng, nghĩ lại lại nhanh chóng nâng cốc rượu lên.
Nói nhiều, Cái Thiệu Trung còn định uống thêm một chai rượu 26 nữa. Bang một tiếng, cái chai bị ném vào một góc.
- Không thể tưởng tượng được Cái Thiệu Trung tôi một đời anh hùng như thế, tự nhiên lại gục ngã vì hai cái răng cửa. Cứ thế này, sẽ có nhiều chuyện, thật sự nói không rõ ràng lắm.
Cái Thiệu Trung lớn tiếng nói:
- Không có gì, ba năm ở Hà Đông ba năm ở Hà Tây, tôi tin bí thư Cái có thời gian ở Đông Sơn.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Điều này thật sự không sao cả, điều duy nhất tức giận chính là khiến cho Chung Húc đắc ý, làm cho mọi người chê cười.
Cái Thiệu Trung nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm có chút lờ đờ, đột nhiên nói:
- Diệp tổng, Cái Thiệu Trung tôi cầu xin anh một việc.
- Bí thư Cái anh nói đi.
Diệp Phàm nói:
- Bí thư Cái.
Cái Thiệu Trung sửng sốt, xoay người cười đau khổ, nói:
- Đối với tôi xưng hô bí thư Cái đã là cái tên cũ đi vào lịch sử rồi, anh gọi tôi là lão Cái cũng được.
Nhưng, mặc kệ nói thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng anh có thể giành được công trình đường bộ Tinh Huy về tay. Cái Thiệu Trung tôi có thể ngã xuống, nhưng, tập đoàn Hoành Không chúng ta không thể thua người này được.
Không thể để cho tên tiểu tử Chung Húc kia đắc ý được. Đây là thỉnh cầu duy nhất của Cái Thiệu Trung tôi.
Nói xong đôi mắt của Cái Thiệu Trung sáng quắc lên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hơn nữa lại uống thêm rượu, giống như con sói ở phương bắc vậy.
- Điều này là nhất thiết, chắc chắn. Diệp Phàm tôi không là lão Cái, cũng sẽ không thể làm cho công trình đường bộ lớn Tinh Huy rơi vào tay Chung Húc.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết.
- Tốt, tốt, tốt lắm.
Cái Thiệu Trung quá hào hứng, kêu một tiếng loảng xoảng, hai người cạch cái chai một chút, càu nhàu rồi uống hết.
- Cứ nói tiếp chúng ta lại không hòa thuận. Tôi mắng anh, anh bá cổ tôi. Đáng tiếc là chúng ta quen biết nhau cũng quá muộn rồi.
Cái Thiệu Trung có xu hướng có chút hối tiếc.
- Vậy có thể nói không khó, không chừng qua vài năm đối với những người bạn nối khố chúng ta lại thấu hiểu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nghe nói Mộc Nguyệt Nhi đã đồng ý đầu tư 8 trăm triệu vào khu sơn cảnh Thông Thiên?
Cái Thiệu Trung hỏi, vẻ mặt biểu cảm phức tạp.
- Cô ấy cũng không đầu tư toàn bộ vào khu sơn cảnh Thông Thiên, tôi nghĩ, khu sơn cảnh Thông Thiên biết có bốn năm trăm triệu đô la mỹ là đủ rồi.
Phần còn lại chúng ta sẽ rót vào đầu tư máy móc cho tập đoàn Hoành Không chúng ta. Máy móc và thiết bị điện tử là hai thiết bị quan trọng của tập đoàn Hoành Không chúng ta, cũng là trụ cột của công ty.
Hơn nữa hiện tại Yến Nguyệt Than bên kia, đã đứng vững vàng. Khả năng phát triển không tồi.
Làm xong đơn đặt hàng của Canada, các thiết bị điện tử của công ty chúng ta đã thực sự mệt rồi.
Mà ngay cả xu hướng phát triển công trình kiến trúc của công ty chúng ta cũng rất tốt. Lại gia thời hạn cho tôi 2 năm, tôi tin rằng tập đoàn Hoành Không chúng ta sẽ phát triển ở trước mắt của mọi người.
Trong giọng nói của Diệp Phàm tràn ngập niềm tin:
- Đến lúc đó, lão Cái anh quay trở về tập đoàn Hoành Không chúng ta đã thay đổi rồi. Khu sơn cảnh Thông Thiên chính là vòng từ sông Thông Thiên qua tập đoàn Hoành Không chúng ta, thị trấn Hoành Không cũng phải có kế hoạch quy hoạch vào khu này.
Một phương án mới mẻ của tập đoàn Hoành Không đã có, phải thực hiện theo bản đồ này, tôi nghĩ, cho tôi hai năm như thế là đủ.
- Tốt tốt!
Cái Thiệu Trung trầm trồ khen ngợi.
- Đáng tiếc, nếu như bản in hoàn mỹ này mà hai chúng ta cùng kết hợp làm thì càng hoàn mỹ.
Diệp Phàm chân thành nói những lời nói này, nhưng Cái Thiệu Trung tin hay không lại là chuyện khác.
- Không việc gì, nơi mà tôi đến cũng không xa.
Cái Thiệu Trung cười nói, nhưng, Diệp Phàm vẫn thấy trên khuôn mặt anh ta có chút buồn, anh ta che dấu vô cùng giỏi, nhưng Diệp Phàm lại có đôi mắt chim ưng.
Đối với một cán bộ đang nghĩ về phát triển kế hoạch lớn mà nói, đi được tới ngày hôm nay thật không dễ dàng gì.
Cái Thiệu Trung cũng chưa già, bốn mươi tuổi, hoàn toàn có cơ hội rất cao leo lên vị trí cấp lãnh đạo. Cũng bởi vì hai chiếc răng cửa chôn vùi tiền đồ của anh ta.
Tuy rằng vừa nói có Sơn Đông, nhưng, nói thì dễ làm thì khó. Dù sao, việc hai chiếc răng cửa là một việc tổn thương quá lớn đối với Cái Thiệu Trung.
Sau đó anh ta cũng có chút nhút nhát, đằng sau đó cũng là sự cố gắng vô hạn của anh ta. Bọn họ lựa chọn sự cố gắng của anh cũng là muốn xem người này có cố gắng cho bọn họ hay không, nói cách khác, đỡ không nổi, đó là một vấn đề hiện thực.
Cái Thiệu Trung hiểu được điểm này, cơ hội một khi đã mất đi thì khó có thể tìm lại được.
- Diệp tổng, sau khi tôi đi rồi, bí thư Kim sẽ tiếp tục duy trì tập đoàn Hoành Không. Nếu, ví dụ có gặp anh ấy thì cũng giúp anh ấy nhé, anh đi tìm anh ấy đi.
Cái Thiệu Trung thổ lộ tiếng lòng, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy cũng khá. Bí thư này chắc chắn chỉ định chính là nhân vật số 3 bí thư Kim Nhân Viễn của tỉnh ủy.
Điều này đương nhiên là Cái Thiệu Trung đứng đằng sau rồi. Quân tử nhất ngôn.