- Đúng vậy, nhưng mà, vật này chúng ta cũng không biết. Ta cũng chưa xem qua, cũng không rõ bên trong có phải toàn bộ là hóa thạch không.
Với lại, cho dù có phải là đá không, nhưng cũng không thể dễ dàng ăn được. Ta lúc đó cũng là đói quá, không ăn thì phải chết đói mất.
Hiện tại con không giống như vậy rồi, phải suy nghĩ cẩn thận, quyết định thời khắc có thể ăn nó, không chừng còn có thể giúp con đạt tới cấp Tiên Thiên.
Bằng không, ăn linh tinh vào chỉ sợ con chịu không nổi.
Phí Thanh Sơn thận trọng nói.
- Sư bá, cái này giữ lại chỗ sư bá là tốt nhất. Khi sư bá có thể đột phá bán Tiên Thiên thì ăn nó, như vậy chẳng phải là càng tốt sao. Hơn nữa sư bá cũng từng ăn một cái rồi, ăn cái nữa chắc không có phản ứng gì. Con thì lại không như vậy được, chưa từng nếm qua, có trời mới biết cơ thể con có thích ứng không. Đối với những thứ chưa từng ăn, con không dám.
Diệp Phàm vội từ chối.
- Ha ha ha, ta biết là con suy nghĩ cho ta. Nhưng ta nghĩ đúng như lời con nói thì ta ăn hết cái này lại ăn thêm cái nữa thì hiệu quả có thể mất đi nhiều....
Lúc đó mà lãng phí loại bảo bối của thiên hạ này, không bằng để cho cậu. Hơn nữa, đối với những chuyện con đã làm cho Phí gia thì con có được nó cũng rất xứng đáng.
Huống hồ, tâm nguyện lớn nhất của ta là có thể nhìn thấy con đột phá được Tiên Thiên. Đột phá được Tiên Thiên rồi, nền móng của con sẽ tốt hơn ta rất nhiều.
Tiên Thiên này không phải nói phá là phá được. Thứ nhất là phải có sức khỏe, thứ hai là phải có cơ duyên. Cũng giống như Đại Kiện vậy, nếu như không gặp được con thì cả đời này cậu ta sẽ như vậy thôi.
Phí Thanh Sơn thật rộng rãi. Diệp Phàm hiểu rõ, y có ý tốt, nhưng không phải là y không muốn ăn xà đản lần nữa.
- Chuyện này thật không hay, không bằng để lại cho bọn họ đi.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này không cần nói, con nhận lấy đi. Cho tới nay, con đã dốc sức cho Phí gia như vậy, Phí gia lại không có giúp được gì cho con. Người nhà Phí gia ân oán phân minh. Con hãy để cho lòng ta được thoải mái một chút được không?
Thái độ của Phí Thanh Sơn rất thành khẩn.
- Vậy được rồi, con sẽ nhận nó. Kỳ thực, con cũng rất hiếu kỳ về nó.
Diệp Phàm cười, mở hộp ra.
Hắn dùng đôi mắt ưng nhìn qua một lượt. Hắn phát hiện thấy xà đản này không có gì kỳ lạ, ngoại hình so với quả trứng bình thường không khác nhau là mấy. Chỉ là do hóa thành đá nên trên mặt có rất nhiều đường vân.
Diệp Phàm giật mình, con dơi bay ra chui thẳng vào trong xà đản.
Nhưng mà điều khiến Diệp Phàm thấy buồn bực chính là co dơi kia tự mình có thể xuyên qua tảng đá, tấm sắt, nhưng lại không thể chui vào trong thạch đản này.
Vừa chạm đến vỏ ngoài của quả trứng hóa thạch kia liền gặp phải một trở ngại không biết là gì. Cảm giác thấy đầu óc choáng váng như sắp ngã, Diệp Phàm vội thu hồi con dơi lại.
Nghe nói, thứ đồ này có chút tương tự với thuốc mê, hẳn là một quả xà đản này không phải xà đản mà là thứ gì đấy do Võ vương sáng chế ra, không vật gì có thẻ đâm xà đản này. Bằng không, ngay cả bán Tiên Thiên của tôi cũng không làm nổi nó.
Về đến nhà, Diệp Phàm đặt thạch đản ở trong mật thất.
Tình huống đột phát.
Đại Ô Quy Hải Bá vừa nhìn thấy quả thạch đản này liền kêu lên như điên, giống như là lo lắng thật sự. Tứ chi loạn cả lên, miệng la lớn, giống như có tiếng sấm ở trong mật thất vậy.
- Ngươi nhìn thấy nó thì rống cái gì chứ, thật kỳ lạ.
Diệp Phàm nói thầm:
- Đi nhanh, đi nhanh, bằng không ta phải đóng cửa đấy.
Diệp Phàm làm động tác đặt tay lên chốt cửa của mật thất, nhìn thấy cửa dần dần khép lại, Hải Bá tức giận, đâm thẳng vào cửa mật thất.
- Quái lạ, giống như ngươi có thù với nó vậy.
Diệp Phàm nói thầm, mở cánh cửa ra, phát hiện thấy tốc độ của Hải Bá cực nhanh, nháy mắt đã vọt tới trước mặt thạch đản.
Càng kỳ lạ hơn chính là Hải Bá tới trước mặt thạch đản lại bình tĩnh trở lại. Hơn nữa lại ghé vào trên mặt thạch đản, không lâu sau liền ngủ trên đó.
- Mẹ ơi, không phải là ngươi muốn ấp trứng này chứ, ta thấy ngươi đúng là một con rùa ngu dốt mà. Một là, thạch đản này không phải là của họ nhà rùa các ngươi.
Hai là, quả trứng này đã từ mấy nghìn năm trước rồi, ngươi còn muốn ấp nó sao. Thật đúng là nhìn thấy trứng là run lên.
Ngươi thích ôm nó ngủ thì ngủ luôn đi. Dù sao thì đồ này cũng rất chắc, không dễ dàng mà làm vỡ được.
Diệp Phàm tự nói với mình rồi rời khỏi mật thất.
Ngày 10 tháng 8, Diệp Phàm về tới tập đoàn Hoành Không.
Khương Quân vội tìm tới.
- Nhìn cậu vội vàng như vậy, không phải là chuyện con đường Tinh Huy có gì sai sót đấy chứ?
Diệp Phàm vừa tiếp y ngồi xuống, vừa hỏi.
- Đại sự không tốt, thời gian trước anh ở giúp Ủy ban kỷ luật phá án. Vẫn không liên lạc được với anh, với lại con đường cạnh tiêu hội ấy, do có nhiều tranh chấp quá lớn nên phải tạm gác lại.
Đối thủ cạnh tranh chủ yếu của chúng ta là một người ở tỉnh, một người ở Đông Môn, vẫn còn người ở Nam Tây. Ba công ty xây dựng này đều là các công ty con của chúng ta.
Nhưng mà, có Bí thư Lam âm thầm trợ giúp, việc đấu thầu của công ty xây dựng công trình Thiên Mã của chúng ta vẫn khá thuận lợi.
Bởi chúng ta đưa ra tiêu chuẩn của công ty xây dựng Thiên Mã chúng ta là ‘cầm quân đặc biệt cấp cho xí nghiệp’, vậy nên về chuyện này thì Bí thư Lam đã mở cuộc thảo luận nghiên cứu của ban thường vụ thành ủy.
Trước khi mở hội nghị thì bí thư Cái cũng gặp qua một vài cấp dưới của thành phố Hạng Nam.
Cho nên ở giai đoạn trước khi bắt đầu khởi công xây dựng đã xác định đưa ra trợ cấp hai trăm triệu và đề nghị đạt được sự thông qua của thành ủy thành phố Hạng Nam.
Đương nhiên, trong hội nghị thường ủy cũng phát sinh sự tranh chấp, nhưng cuối cùng được bí thư Lam áp chế lại.
Việc này đương nhiên là có quan hệ xí nghiệp cạnh tranh với một vài xí nghiệp rất mạnh. Đặc biệt là Tỉnh Nhất Kiến. Tổng giám đốc của Tỉnh Nhất Kiến là Chung Húc rất có thực lực.
Cha của y là Chung Lâm Hà đã từng là phó tỉnh trưởng, có sức ảnh hưởng rất lớn tới tỉnh. Hơn nữa, y quản lí bộ phận xây dựng của tỉnh Thiên Vân.
Mà lần này trong các xí nghiệp tham gia đấu thầu có các xí nghiệp đều là cùng một công ty xây dựng công trình Thiên Mã của chúng ta.
Cho nên hai trăm triệu này trên thực tế đã nằm trong bàn tay chúng ta. Nhưng mà, chính vậy mà mặt sau của chuyện này lại gặp nhiều khó khăn hơn.
Khương Quân nói đến nơi đây cầm lấy chén trà uống.
- Ừ, bọn họ cũng không phải ngốc, nhất định sẽ làm chuyện này. Tổng số tiền liên quan đến con đường Tinh Huy cũng không vượt qua con số bảy tám trăm triệu. Đầu tiên là tập đoàn Thiên Mã của chúng ta đã cầm hai trăm triệu, Tỉnh Nhất Kiện nhất định không phục xí nghiệp.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đúng vậy, đầu tiên là Tỉnh Nhất Kiến đưa ra kháng nghị. Nhưng mà, ủy ban thành phố Hạng Nam lấy việc cầm quân để làm lấy lệ, càng thêm áp chế.
Nhưng mà bọn họ không cam lòng. Họ đã chuyển qua cho cấp dưới của ngành xây dựng rồi. Xây dựng một công trình lớn không chiếm được bộ phận xây dựng thì không thực hiện được.
Không có sự phê duyệt của công trình xây dựng thì không thể khởi công. Mặc dù anh có miễn cưỡng khởi công thì sau khi kiểm tra nghiệm thu công trình sẽ gặp phải nhiều chuyện.
Hơn nữa khi mà ngành xây dựng nhất thời phái người đi kiểm tra quấy rối anh thì anh cũng không làm tiếp được.
Khương Quân nói.
- Việc này nhất định là Chung Húc của tỉnh Nhất Kiến làm trò rồi.
Diệp Phàm hừ một cái, nói.
- Không thể như vậy sao, Chung Húc lợi dụng sự ảnh hưởng của cha anh ta để tạo áp lực cho ngành xây dựng. Cuối cùng chỉ có thể làm được với bộ xây dựng thành phố Hạng Nam, và cũng chỉ có thể khoa chân múa tay đối với công trình đường Tinh Huy của chúng ta thôi.
Khương Quân nói.
- Bọn họ dám sao, cục xây dựng là cơ quan cấu thành của chính phủ. Lẽ nào cục trưởng cục xây dựng thành phố Hạng Nam lại không muốn làm sao? Bí thư Lam làm sao mà giải quyết việc này đây?
Diệp Phàm hỏi.
- Người này tên là Chu Vân Khai, trước đây chính là một người thân cận của Chung Húc. Đối với tất cả những gì đã làm cho thành phố Hạng Nam, bí thư Lam đều rất căm tức.
Cho nên đã lập tức ngừng công tác của Chu Vân Khai, nhưng mà việc này lại gặp phải gió to. Tỉnh ủy có lãnh đạo trực tiếp chỉ huy quy chế của ủy ban thành phố Hạng Nam.
Với lại thông qua các con đường tạo áp lực cho thành phố Hạng Nam. Thời gian trước bí thư Lam đã tạo áp lực rất lớn, mà anh lại không ở đây.
Thế nhưng, bí thư Lam thủ đoạn mạnh mẽ, quản lí hà khắc. Hơn nữa, lập tức điều chỉnh công việc của người phụ trách ở cục xây dựng, điều chỉnh khá tốt người phụ trách thành phố Chu Vân Khai.
Sóng gió lại lên đến cao trào. Đầy rẫy những lời đồn về sự báo thù của bí thư Cái muốn làm việc nghĩa ở công trình, làm lũng đoạn thu tiền thưởng, vân vân.
Quyết định của phòng xây dựng tỉnh đối với ủy ban thành phố Hạng Nam rất có ý nghĩa, người phụ trách chủ yếu của phòng xây dựng tỉnh là đồng chí Lưu Thành, khi mở hội nghị đã công khai biểu đạt đối với ủy ban thành phố Hạng Nam tùy ý điều chỉnh những người cấp dưới phụ trách việc xây dựng không hợp lí.
Và chỉ ra trong số đó có Miêu Nị gì đó, mũi nhọn nhắm thẳng vào con đường Tinh Huy. Và chỉ ra công trình đường Tinh Huy đề cập tới tổng tiền đầu tư lên đến tám trăm triệu.
Là hạng mục do tỉnh phê duyệt, cho nên, phải thông qua phê duyệt của phòng kiến thiết tỉnh mới có thể khởi công và lợi dụng điểm yếu của bí thư Cái.
Chuyện này thì phiền toái rồi. Bí thư Cái cũng nhức đầu đây. Phòng thiết kế tỉnh làm như vậy trái lại thật có ý.
Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, đại hội như vậy chỉ còn cách kéo dài thời gian. Chúng ta dùng danh hiệu đặc biệt mà xí nghiệp cấp cho cũng có người nghi ngờ, nói chứng ta lừa gạt.
Thậ là con mẹ nó tức chết đi được. Hơn nữa, Chung Húc của tỉnh Nhất Kiến người này hoàn toàn trở thành người đối đầu với công ty công trình kiến trúc Thiên Mã chúng ta rồi.
Chẳng những cản trở công trình đường Tinh Huy của chúng ta, gần đây chúng ta lại bị người này phá hỏng ở công trình trong tỉnh.
Bí thư Cái nghe xong báo cáo, rất tức giận. Ngày 25 tháng 7, lại gặp mặt ở hội nghị.
Mà khi đó bí thư Cái lại tự động dẫn quân đi. Không ngờ lại là oan gia ngõ hẹp. Lão tổng của tỉnh Nhất Kiến là Chung Húc, người này cũng tự dẫn người tới.
Hai bên xảy ra xung đột ở ngay trước cửa của đại lầu ủy ban thành phố Hạng Nam. Lúc đó Chung Húc rất kiêu căng, vừa nhìn thấy Cái Thiệu Trung liền kêu ầm ĩ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Châm chọc nói lão Lư cũng không kiêng nể, người này đương nhiên là âm thầm chỉ bí thư Cái rồi. Bí thư Cái lúc này không chịu nổi, nói Khương là cay độc, tên tiểu tử xấu xa.
Lời lẽ của hai bên càng ngày càng kịch liệt, Chung Húc phao tin rằng đường Tinh Huy không phải là dự án phân tiền cho công ty xây dựng công trình Thiên Mã.
Bí thư Cái nói rằng hạng mục con đường Tinh Huy là hạng mục của thành phố Hạng Nam, kêu công ty rác rưởi này cút đi.
Chung Húc càng nói càng kiêu căng, nói hăm hở tới mức lại có thể phun hết nước bọt vào trước mặt bí thư Cái.
Bí thư Cái không thể nhịn được, lúc đó tát Chung Húc một cái, y liền té ngã trên mặt đất.
Người của cả hai bên nhanh chóng làm loạn ở ngay trước đại lầu của thành ủy. Mà đồng chí bảo vệ của thành ủy thành phố Hạng Nam đương nhiên thiên về phía bí thư Cái rồi, cố ý cấu kết lại với nhau.
Thực tế những người bảo vệ này âm thầm hướng về phía Chung Húc đợi để tiếp đón một người ở tỉnh, một nhà xây dựng.