- Vậy thì, cho lão Phí miếng xà bảo to thứ hai là được. Trong chuyện này, cho dù nói như thế nào, trong tổ muốn bồi dưỡng tiền bối Xa Nhất Đao tôi không có ý kiến gì.
Bởi vì, tiền bối Xa Nhất Đao cũng có ân tình với Diệp Phàm tôi, thực sự ở trong tổ, cũng cần phải tăng cường số lượng cao thủ.
Tuy nhiên, tôi còn có một yêu cầu nhỏ.
Diệp Phàm nói đến đây liếc mắt nhìn hai đồng chí kia một cái.
- Cậu nói đi.
Vẻ mặt Cung Khai Hà trầm xuống, không thể không gật đầu nói.
- Tôi nghĩ phải cho lão Lý một miếng xà bảo lớn làm thuốc, trước kia lão Lý cũng là một cao thủ.
Hiện tại tôi có phương pháp có thể tận dụng lợi thế về tiềm năng của con người, kích thích cho ông ấy một chút. Có lẽ có thể một lần nữa khiến ông ấy lấy lại tiềm năng cuộc sống của mình.
Tất nhiên, ông ấy bị bệnh nan y, tôi biết không thể điều trị được, nhưng sau đợt kích động này, ông ấy có thể sống thêm được hai năm nữa.
Diệp Phàm nói đến đây cầm bình rượu lên, vui vẻ, nói,
- Lão Lý đối xử với tôi như một người cha, tôi muốn nhìn thấy ông ấy sống thêm vài ngày.
- Haizz…
Kế Vĩnh Viễn thở dài, mặt mày nhăn nhó liếc mắt nhìn Cung Khai Hà một cái, thấy ông ta cũng giống mình.
- Việc này… Chỉ sợ là…
Cung Khai Hà chau mày lại, không nói tiếp được.
- Có phải là không thể làm được đúng không?
Lông mi Diệp Phàm dựng lên, lạnh lùng hừ nói.
- Thật sự là không làm được, đó là tình hình thực tế. Hơn nữa, chắc chắn phương pháp kích thích kéo dài sự sống mà cậu nói có cơ hội rất nhỏ, cậu có thể đạt tới mấy phần?
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc.
- Phỏng chừng một đến hai phần trăm.
Diệp Phàm cũng thành thật nói.
- Vì vậy, cậu thấy đấy, đó là điều không thể.
Rốt cuộc Cung Khai Hà cũng nói ra những lời này.
- Anh cái gì cũng thực tế!
Diệp Phàm tức giận, đập mạnh bình rượu xuống dưới góc bàn.
- Đập đi, cứ đập hết đi, cậu đem tất cả mọi thứ trong phòng này của tôi đập đi. Tôi cũng đang muốn đập nó đi đây.
Đột nhiên Cung Khai Hà quát lớn, giống như một con sư tử già tức giận, đang gầm rú.
- Lão Cung, xin bớt giận, đừng lo lắng quá.
Kế Vĩnh Viễn nhanh chóng hòa giải.
- Ha ha ha… Tôi không tức giận. Tôi chỉ giận Cung Khai Hà tôi không thể làm khác được. Không có khả năng để mang được nhiều xà bảo trở về.
Ngay cả một yêu cầu nhỏ cũng không làm được. Tôi là một người vô dụng, tôi không xứng đáng đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ đặc nhiệm A.
Cung Khai Hà đột nhiên cười lên như điên, tiếng cười lạnh rung vang lên.
Một lúc lâu ông ta mới dừng cười, nói,
- Diệp Phàm, những lời tôi nói đều là thật, nếu cậu có thể hết giận. Tôi hy vọng cậu có thể đập hết mọi đồ vật trong phòng này. Đập đi, cứ tiếp tục đập đi. Nhưng, yêu cầu của cậu tôi không có cách nào hoàn thành được. Cung Khai Hà tôi nợ cậu, nợ lão Lý.
- Diệp Phàm, có thể cậu còn không biết một việc.
Kế Vĩnh Viễn cũng uống một ngụm rượu, nghẹt thở ho khan.
Một hồi lâu mới có thể thở lại bình thường. Nói.
- Chuyện về xà bảo đã lên đến cấp trên rồi, chắc chắn cậu không biết.
- Tôi không hiểu, không phải có hơn một chục xà bảo sao, làm sao có thể mang hết lên cấp trên. Cấp trên cũng quá đáng quá phải không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Haizz, đó là sự thật. Chuyện xà bảo đã báo cáo lên chính ủy rồi. Hôm trước một vài vị thượng tướng nòng cốt phụ trách quân đội đã mở một cuộc hội ý. Cho rằng lần hành động ở hoang đảo quân đội cũng giúp sức.
Kế Vĩnh Viễn giận dữ nói.
- Bọn họ giúp sức, bọn họ giúp cái rắm ý. Tôi không thấy có một người lính nào theo chúng ta để cùng hành động cả.
Diệp Phàm nói rất rõ ràng.
- Thật sự bọn họ có cho lực lượng tới đó, mấy ngày nay có vài tàu chiến quân sự ở cách đó không xa tiến hành huấn luyện ở trên biển.
Là để bảo vệ các tàu ngầm Thần Long M2 trở về. Đây là hai vị phó chủ tịch quân ủy tự mình thông qua.
Đương nhiên. Đồng chí Khai Hà cũng đưa ra yêu cầu. Tuy nói tàu ngầm Thần Long M2 của chúng ta vẫn đang hoạt động bí mật.
Thế nhưng. Thiên hạ không có bức tường thông gió. Bí mật lâu như vậy, nhưng cũng không ít lần thực hiện nhiệm vụ. Hơn nữa hành động đều liên quan đến tổ đặc nhiệm A.
Cứ như vậy, người ta không thể đảm bảo có bao nhiêu quốc gia muốn nắm giữ hành tung của tàu ngầm chúng ta.
Chí ít, cũng có Mỹ luôn chằm chằm theo dõi. Nếu đúng là để họ nắm được điều gì đó, tinh anh của chúng ta đều ở bên trong.
Nếu chính xác chống tàu ngầm tên lửa, có lẽ toàn bộ tính mệnh của tổ đặc nhiệm A chúng ta nguy hiểm. Cho nên, quân hội hộ tống là việc không tránh được. Quả là bọn họ ra lực lượng.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Cho nên, bọn bọ cũng đòi chia bát cơm có phải hay không?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Bọn họ có yêu cầu cũng là phải thôi, vấn đề quan trọng là yêu cầu mà họ đề cập đến nhưng…
Kế Vĩnh Viễn nói đến đây không nói nổi nữa.
- Bọn họ muốn mấy miếng?
Diệp Phàm hừ nói.
- Cần này.
Kế Vĩnh Viễn đưa một bàn tay ra.
- Năm miếng, con mẹ nó cũng quá tối. Chúng ta vào sinh ra tử vất vả như vậy mới có được mười miếng xà bảo, bọn họ dám liếm mặt nhiều như vậy. Ba miếng còn có thể đồng ý được, năm miếng thì nhiều quá. Tôi không đồng ý.
- Một nửa, bọn họ cũng dám nói ra sao, trên đời này còn có kẻ vô liêm sỉ như vậy sao?
- Bọn họ cũng nói lý do đầy đủ, nói là một tổ đặc nhiệm A không có khả năng theo kịp xu thế quốc tế hóa
Xu hướng hiện tại là kết hợp nhiều binh chủng lại với nhau. Ví dụ như, không có sự phân biệt rõ ràng về lục quân, hải quân và không quân, phải tạo lục hải không thành một thể thống nhất mới thì chiến lược tấn công mới có hiệu quả.
Việc nâng cao chất lượng bộ đội trinh sát trong quân đội vẫn là quan trọng. Mà tổ đặc nhiệm A không có khả năng tác chiến trong cuộc chiến có quân đội muốn làm gián điệp tình báo, chống lại mục tiêu quan trọng. Mà một loạt những nhiệm vụ này muốn hoàn thành cần phải có bộ đội đặc chủng quân đội. Mà như vậy thì chất lượng bộ đội đặc chủng quân đội phải cao, người đứng đầu chiến đấu chắc chắn phải được nâng cao sức chiến đấu. Cho nên, để nâng cao sức mạnh tổng thể của lực lượng hoạt động quân sự, một số ủy viên cốt lõi trong quân đội yêu cầu chúng ta cho bọn họ một nửa.
Hơn nữa, còn đưa ra không thể nhặt những chỗ thừa cho bọn họ. Ít nhất bọn họ cũng phải được một nửa miếng to còn muốn giữ nhất định là tính phần trăm
- Bọn họ lấy chất lượng xà bảo cao làm gì, giống như cái đầu lớn, ví dụ như có cái loại trứng chim to, hoàn toàn có thể giúp cao thủ đột phá đến mười đẳng, thậm chí là mười một đẳng. Nếu cho bọn họ giữ chỉ có thể hỗ trợ cao thủ ba bốn đẳng đột phá đến năm sáu đẳng, vậy chẳng phải là rất lãnh phí sao.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cậu sai rồi, bộ đội đặc chiến trong quân đội cũng có cao thủ đẳng cấp. Đương nhiên, số lượng cực ít. Mà bọn họ chính là muốn bồi dưỡng nên rất nhiều cao thủ đẳng cấp. Cho nên, mới đưa ra yêu cầu như thế.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Lòng dạ bọn họ quá tự cao thôi, chẳng lẽ còn muốn sáng lập thêm một tổ đặc nhiêm A thứ hai trong quân đội để chiến đâu sao?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Cậu không cần nói, đúng là bọn họ có có ý nghĩ này. Trung Quốc lớn như vậy, quân đội chúng ta có mấy trăm vạn.
Trong quân đội vẫn có người tài ba. Vốn tổ đặc nhiệm A chúng ta vẫn được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất của quốc gia.
Bọn họ đều úp mở phê bình. Trước đây chúng ta nói, có bản lĩnh mọi người đi làm việc của chúng tôi đi.
Bởi vậy, phỏng chừng bọn họ cũng muốn giành chiến thắng. Tất nhiên, bắt đầu là từ chiến lược, cũng thực sự cần đề cao thực lực của bộ đội đặc chiến trong quân đội.
- Ví dụ như trong bộ đội trinh sát có cao thủ ngũ lục đẳng, thì đưa người ra kích thích tình báo, tấn công một số mục tiêu mấy chốt trở nên rất quan trọng.
Mà tổ đặc nhiệm A chúng ta không phải dùng để tiến hành tác chiến quy mô lớn, ngay cả khu vực chiến tranh chúng ta cũng không rảnh đi trông nom.
Chúng ta chuyên tâm vào công việc giữ an toàn quốc gia. Làm gì cũng liên quan đến sự an toàn của quốc gia.
Hơn nữa, về cơ bản cũng không sẵn sàng. Còn quân đội thì luôn sẵn sàng.
Mọi người công kích lẫn nhau trong một số phương diện. Hơn nữa, không riêng gì quốc gia chúng ta, như Mỹ, ngoài quân đội còn có hải quân lục chiến, lầu Năm Góc cũng còn có bộ đội đặc chiến tinh anh của mình.
Những hành động giống như trảm đầu đều là do những bộ đội như Tượng Hắc Ưng hoàn thành. Đương nhiên, bọn họ hợp tác cùng với quân đội Mỹ.
Kỳ thật, yêu cầu của phía quân đội là quá mức. Nhưng, bọn họ có lập trường riêng của bọn họ, còn chúng ta cũng có lập trường riêng của chúng ta.
Chẳng qua, ý tưởng của mọi người là không giống nhau thôi.
Cung Khai Hà nói.
- Việc này trong tổ đặc nhiệm A đồng ý rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, còn đang ở giai đoạn hiệp thương. Đương nhiên, xà bào ở trong tay chúng ta, cũng không phải bọn họ muốn nhiều thì chúng ta cho nhiều, muốn ít thì chúng ta cho ít được. Việc cho bọn họ một nửa là không thể, ba bảy còn có thể suy nghĩ một chút.
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói, vẻ mặt hiện lên một chút xấu hổ, nói,
- Có chuyện này cậu cần phải giữ bình tĩnh.
- Anh cứ nói đi, tôi chịu được.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Trong việc này, đã lấy cậu ra làm lá chắn.
Vẻ mặt Cung Khai Hà ngượng ngùng nói.
- Lá chắn, chắn cái gì?
Diệp Phàm ngạc nhiên, có phần cần sự giúp đỡ.
- Ha hả, việc này quân đội buộc rất chặt. Đồng chí Cung Khai Hà đã nói qua với hai đồng chí chịu trách nhiệm chính rồi. Việc này, đồng chí Cung Khai Hà cũng khó nói.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Sau đó mọi người nói tôi không đồng ý, hơn nữa còn nói rõ là xà bảo là chủ yếu do tôi lấy được. Còn phải hỏi một chút qua tôi đúng không?
- Ha hả, việc này, cũng là không còn biện pháp nào cả. Tuy nhiên, sự thật cũng là như vậy mà có phải không?
Cung Khai Hà mặt dày, nói.
- Sự thật cái rắm ý, lúc nói chuyện sắp xếp xà bảo tôi muốn cho vài người. Thì hai anh nói là phải theo sự sắp xếp của tổ yêu cầu tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Hiện tại thì ngược lại, bên kia ép thì các anh lại đổ lên trên đầu của tôi. Toàn bộ những phần xấu thì đẩy cho tôi.
Thiếu chút nữa phổi của Diệp Phàm nổ tung.
- Haizz, việc này, cũng là không có biện pháp. Đều là vì tổ thôi, cậu chịu thiệt thòi một chút. Cống hiến cho tổ đặc nhiệm A.
Vẻ mặt Cung Khai Hà có chút đỏ lên.
- Xem ra, Diệp Phàm tôi cống hiến lần đầu.
Diệp Phàm châm chọc.
- Thực ra, như vậy cũng tốt cho cậu có phải không?
Cung Khai Hà nói.
- Tốt cho tôi, trước mắt tôi còn chưa thấy được tốt ở đâu đây.