- Ta bỏ các người rồi, dù sao cũng là một lần chết.
Người kia nằm sát dưới đất hình như cũng chỉ còn mấy viên đạn thôi, đột nhiên bắn lên vách tường ba phát liền cháy bừng lên.
- Cứu với, là tổ trưởng Ngô.
Diệp Phàm kêu lên, cùng với Vương Nhân Bàng chĩa súng vào ba người kia.
Diệp Phàm vừa mới bắn tới, hỏa lực vô cùng mạnh. Ba tên kia bị đánh bằng lửa, tuy nhiên, phía trước đột nhiên có một âm thanh, không thấy ba tên kia đâu cả.
Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng nhanh chóng đỡ Ngô Quang Bảo dậy.
- Anh thế nào, có đi được không?
Diệp Phàm vội vàng hỏi, vừa kiểm tra cơ thể anh ta. Phát hiện Ngô Quang Bảo vô cùng yếu ớt, đã suy yếu đến nỗi không đứng vững nổi.
- Nước nước…
Môi Ngô Quang Bảo khô khốc kêu lên. Vương Nhân Bàng nhanh chóng đưa nước tới, Ngô Quang Bảo đột nhiên có sức lực, nhìn thấy nước một cái Ngô Quang Bảo uống một hơi hết nửa bình.
- Chậm một chút, đừng vội.
Diệp Phàm vỗ nhẹ bả vai Ngô Quang Bảo.
- Cuối cùng các anh cũng đến, nhanh lên tìm bọn họ. Bọn họ sắp không xong rồi, nếu các anh không đến, đoán chừng chúng tôi cũng chết đói chết khát mất thôi.
Ngô Quang Bảo lau miệng.
- Anh mất dấu bọn họ rồi à?
Diệp Phàm hỏi:
- Ôi, nơi này thật kỳ bí, giống như bước vào một thế giới ảo tưởng như giấc mơ vậy. Nơi nơi đều rất nguy hiểm, mười mấy người chúng tôi đi vào gặp ngay người Nga và người Anh. Từ đó về sau, ngay tại đường đất này đánh đánh giết giết lẫn nhau. Chúng tôi cũng đã có ba đội viên hy sinh rồi, sau đó cũng nhìn thấy thần điện.
Đây đúng là thần điện sao, quá lớn. Dưới nền đất này người hiện đại cũng khó có thể tạo ra được đại điện lớn như vậy.
Tất cả bên trong đều tràn đầy những nội khí thần bí. Châu báu ngọc ngà kim cương bạc trắng đều xếp thành núi.
Tôi thấy có một tổ đội viên Hồng quân chịu không nổi đã bổ nhào vào đống vàng bạc đấy, trong phút chốc những người này bị cuốn vào một con đường khác.
Con đường này đã làm người kia biến mất, cuối cùng, không nhìn thấy anh ta trở về. Sau đó, khắp nơi người ngựa đánh nhau trong đại điện, đoán chừng là đạn hay cái gì đó.
Dưới đất ầm một tiếng, tôi liền đến đây. Hơn nữa, không thấy những đồng chí khác.
Ngô Quang Bảo vừa nhai lương khô vừa nói:
- Trong đại điện có cái gì, có thấy bí mật thần bí của tảng đá to lớn không?
Diệp Phàm hỏi:
- Không có, mọi nơi đều có gắn huy hiệu vàng. Ghế cũng được chế tạo bằng vàng, bàn trà bạch ngọc Dương Chi thượng đẳng.
Trên ấm trà được khảm bằng ngọc bích đắt tiền, trên đỉnh được phủ một lớp dạ minh châu bóng loáng.
Nếu nói về xa hoa, thật đúng là trong nhân gian không có ai dùng cả.
Ngô Quang Bảo vừa nói đến đây, Vương Nhân Bàng không kìm nổi hừ nói:
- Trên đỉnh của đại điện này không phải là đá mặt trời. Vậy dạ minh châu sáng bóng kia, thật sự không chịu nổi sao?
- Anh nghi ngờ con mắt giám định và thưởng thức của tôi sao?
Ngô Quang Bảo liếc mắt, vẻ mặt coi thường nhìn Vương Nhân Bàng.
- Còn có gì nữa?
Diệp Phàm hỏi:
- Chỗ quan trọng nhất của đại điện có một cái giường rất lớn giống như giường rồng vậy, có một người nằm trên giường, dường như còn sống vậy.
Toàn thân đều mặc đồ nạm vàng mảnh giống như những thứ kim đồng ngọc lữ vậy.
Tuy nhiên, người nằm trên giường cách chúng ta cũng rất gần, có 40 50 mét thôi. Nhưng, bất luận như thế nào chúng ta cũng không đi được 10 mét.
Giống như chúng ta đi chiếc giường ấy cũng đi. Sau đó các đội viên chiến đấu của mỗi quốc gia đều sợ có người dành được cơ hội đến bên chiếc giường trước.
Cho nên, nổ súng ngăn những người tiến lại gần. Hỗn chiến một hồi như vậy, tôi cũng không hiểu sao lại ở chỗ này.
Hơn nữa, đoán chừng bọn họ cũng có nhiều người bị chuyển đến nơi này. Ăn xong lương khô, nước cũng uống xong rồi.
Tuy nhiên, tôi còn đánh chết một người, là người Anh.
Ngô Quang Bảo nói việc này có vẻ hơi đắc ý một chút.
- Nếu có thể quay lại nơi này, rõ ràng đại điện thông với nơi này. Vậy cũng rất có thể quay trở lại.
Diệp Phàm nói:
- Điều này cũng không rõ ràng, tôi nghiên cứu quan thuật đều đã mấy chục năm rồi. Nhưng ở trong này cũng hết đường xoay sở.
Nói trắng ra tôi nghiên cứu đã mấy chục năm rồi, đến đây căn bản là không dùng được. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ vị cao nhân ở đây chắc chắn sẽ tinh thông được môn độn giáp thuật.
Chỉ có điều chúng ta không có cách nào đi sâu xuống phía dưới được.
Ngô Quang Bảo khá buồn bực nói:
Ba người tìm kiếm phía trước.
Đột nhiên không ngờ tín hiệu đã thông. Cảm giác như Bao Nghị và Trương Ẩn Hào đang ở phía trước. Ba người nhanh chân bước đi.
Phát hiện có 4 tên đang đứng trước gương nhăn nhó chỉnh lại cái mông, nhưng hai người Bao Nghị và Trương Ẩn Hào đều ở trong đó.
Bọn người kia lúc thì sờ sờ lên đầu lúc thì nặn chính cái mũi của mình.
Không ngờ có một đội viên người Anh bắt được ngay khuôn mặt của chính anh ta. Những cũng không ngờ Bao Nghị hung hăng nắm lấy đầu mình.
- Bọn người kia đang làm cái gì vậy, chẳng lẽ bị điên sao? Còn đánh chính mình chứ, Mẹ kiếp, cái gì vậy.
Vương Nhân Bàng giọng thì thầm hỏi:
- Mau tới mà nhìn, bằng không Bao Nghị sẽ đập bản thân anh ta đến nỗi ngất đi mất.
Diệp Phàm đi tới nói:
- Đừng qua đó, thoáng một cái chúng ta cũng biến thành bộ dạng của bọn họ sao?
Ngô Quang Bảo nhanh chóng kéo tay Diệp Phàm lại.
- Rốt cuộc sao lại thế này? Bọn họ dường như giống như bị chiếc gương kia soi làm cho biến dạng. Tuy nhiên, cũng không nên khoa trương như vậy chứ. Hơn nữa, ngay cả kẻ thù đứng bên ngoài cũng quên hết.
Diệp Phàm cũng khá buồn bực.
- Chúng ta chỉ có hai đội viên cũng đã từng trải qua chuyện này, nghe nói vách tường kia giống như một chiếc gương thần bí vậy.
Anh đứng trước mặt anh ta cũng sẽ không nhìn thấy anh ta đâu. Bên trong đó sẽ chiếu chính mặt của anh ta, ví dụ như, trong lúc đó tự nhiên cái mũi rớt khỏi khuôn mặt.
Điều kiện ngược lại, chắc chắn sẽ đè cái mũi sợ là sẽ rơi toàn bộ khuôn mặt xuống đất. Còn nữa, ví dụ như, đám người Anh kia luôn luôn đứng xé da mặt mình ra.
Đoán chừng khuôn mặt trong chiếc gương bị lõm vào. Nếu không kéo ra thì bản thân họ sẽ biến thành quái nhân thôi.
Ngô Quang Bảo nói:
- Nếu như trong gương có thế lực ma lực lớn như thế, vậy hai đồng chí của chúng ta làm sao mà thoát thân ra được?
- Một đồng chí của chúng ta vốn đã mê muội rồi, một đồng chí khác muốn đưa đồng chí này trở về. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy chiếc gương cũng bị như thế rồi.
Cuối cùng, cũng không hiểu được trong gương chiếu cái gì nữa. Có một đám người Anh đứng bên cạnh đá một cước.
Mà hai đồng chí của chún ta không cẩn thận va vào chiếc gương làm chiếc gương vỡ ra thì tỉnh táo lại ngay.
Ngô Quang Bảo nói:
- Nói như vậy thì chỉ cần không nhìn vào gương thì sẽ không sao có phải không?
Diệp Phàm hỏi:
- Theo lý mà nói thì là như vậy, tuy nhiên, không hiểu là bên ngoài có nhìn thông vào bên trong được hay không. Ví dụ như anh dùng nội khí kéo bọn họ ra. Tôi lo lắng không biết cái gương này có phân biệt được nội khí không, đến lúc đó mình lại gặp xui.
Ngô Quang Bảo nói:
- Như vậy, các anh hãy đưa ánh mắt mơ hồ của tôi ra. Bằng cảm giác tôi sẽ cảm nhận nội khí để kéo hai người bọn họ ra. Chỉ cần tôi không nhìn gương, chắc không có việc gì đâu.
Diệp Phàm nói:
- Chỉ có thể như vậy, bằng không, chậm một chút nữa đoán chừng đồng chí Ác Bá đập nát cái đầu của đồng chí ấy mất thôi. Anh xem, không xong rồi, hình như đồng chí Hương Tiêu đang móc mắt của mình ra vì nghĩ đó là hạt chân châu rồi. Nếu như cứ móc ra như vậy chẳng phải sẽ biến thành người mù sao.
Vương Nhân Bàng nhanh chóng kêu lên, vẻ mặt tên này cũng nhút nhát.
Nhìn thấy cảnh tượng này mà không nhút nhát thì không bình thường rồi.
Diệp Phàm nhanh chóng làm hôn mê mắt, vận nội khí, đi thẳng đến chỗ Bao Nghị và Trương Ẩn Hào.
Ngay khi nội khí chạm đến cách gương bảy tám mét, trong đầu Diệp Phàm đột nhiên nổ vang một tiếng.
Thấy đầu của mình đột nhiên đung đưa sang trái sang phải giống như bản thân đang ngăn không cho mình bay về phía chiếc gương.
Hắn kêu to một tiếng trong lòng đây là ‘huyền cảnh’ rồi nhanh chóng thu tay lại, nhưng vẫn chậm một chút.
Dùng nội khí kéo Bao Nghị trở ra khiến Diệp Phàm hung hăng đập chính hắn một cái, máu mũi lập tức chảy ra.
- Sao vậy, anh tự đánh mình rồi hả?
Vẻ mặt Vương Nhân Bảng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
- Không phải hắn tự mình đánh mình, vừa rồi là nội khí đấy, chắc chắn là chạm đến phạm vi phản chiếu khi nhìn vào gương, cho nên, ánh mắt mới có cảm giác được cái gì.
Ngô Quang Bảo vừa lấy giấy lau cho Diệp Phàm vừa nói:
- Con mẹ nó lợi hại thật. Tôi còn che mắt, lúc nội khí vừa ra, giống như nhìn thấy đầu của mình bị lung lay thì lập tức bị chiếc gương xé nát đầu ra.
Đương nhiên tôi phải lập tức quay lại để đè đầu của mình rồi. Nếu không, nội khí không kịp đập cho một cái.
May mắn là tôi phản ứng đúng lúc, nếu chậm một chút thì thật đáng sợ.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt cũng khá rụt rè.
- Ngay cả nội khí vô hình này mà chiếc gương cũng có thể bắt được, chúng ta còn có cách nào đi cứu người nữa. Nếu tung ra một vật, vật này có chống được đạn để chúng ta đập chiếc gương không?
Vương Nhân Bảng nói:
- Đứng trước chiếc gương quỷ, tất cả mọi thứ đều có thể phát sinh.
Ngô Quang Bảo nói.
- Không được, nếu như không nhanh tay Hương Tiêu sẽ móc mắt của anh ta ra mất. Về phần Ác Bá, anh xem anh ta bắt đầu tìm đao rồi. Có chặt đầu của anh ta thành 2 phần không vậy.
Vương Nhân Bảng kêu lên.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy, nhanh chóng vung về phía trước. Con rắn nhỏ màu đỏ trên cổ tay giương cánh bay đi. Lần này Diệp Phàm đổi dùng Cửu cung hồn niệm thuật sang dùng sóng chấn động khống chế con rắn nhỏ màu đỏ tới trước chiếc gương, mở miệng cắn Bao Nghị, với điều kiện này thằng này bước mấy bước ra khỏi phạm vi chiếc gương.
Diệp Phàm vừa thấy có hiệu quả, nhanh chóng lay động con rắn nhỏ khống chế đưa Trương Ẩn Hào ra ngoài.
Về phần bọn người ngoại quốc, Diệp Phàm không dùng cách đó đưa bọn họ ra, thấy bọn họ vận khí rồi.
Hơn nữa, mặc dù anh muốn nổ súng xử lý bọn người kia nhưng lại không dám. Có trời mới biết ánh sáng của chiếc gương kia có giấu viên đạn hay không và có bắn phản trở lại chính mình hay không.
- Đồng chí Hương Tiêu, vừa rồi anh có chuyện gì thế, sao lại móc chính mắt của mình?
Vương Nhân Bảng hỏi Trương Ẩn Hào:
- Ma Giáo, quá tà đạo. Tôi thấy mắt của tôi động đậy muốn bay ra ngoài.
Sợ tới mức tôi nhanh chóng giơ tay ấn mắt quay trở về. Nhưng con mắt lại không nghe theo lời sai khiến, tôi sợ đến nỗi vành mắt ra để đưa con ngươi về vị trí cũ.
Vẻ mặt Trương Ẩn Hào hơi sợ, nói:
- Còn anh, đồng chí Ác Bá, sao lại cứ đập đầu mình vậy. Sau đó giống như là muốn lấy đao vậy.
Diệp Phàm hỏi Bao Nghị.
- Bị trúng tà rồi, trên đầu của tôi xuất hiện một đống bao, tôi vẫn dùng tay đấm muốn nện tất cả.
Một đập, quả nhiên là được. Tuy nhiên, chỗ khác lại có, tôi lại đập tiếp.
Cuối cùng, thấy đập cũng không được, tôi tức giận đến nỗi rút đao ra, muốn tiêu diệt hết toàn bộ nhưng cái bao nào lòi ra.
Chiếc gương này thật đáng sợ, chắc chắn có ma lực.