Vân Ngư mặt đỏ bùng, tay hướng về phía trước, đám sương xanh kia như mũi tên lao vào tim của Diệp Phàm. Xem ra lão hòa thượng này chắc chắn là muốn lấy mạng của hắn ta rồi.
- Một chút khói thế thì có sao, cút.
Đán Phi Tử tức giân, kêu gào, cả đám khói xanh kia đã bị nuốt vào trong. Không lâu sau đám sương tím lại lóe ra.
Không lâu sau...
Một người ăn mặc theo phong cách phương tay, đầu có một chiếc dây, quần áo bằng tơ lụa màu tím than.
Chân đi một đôi giày rơm, mà rõ ràng dưới cả lớp giày đó còn có cả tường vân.
Trong lúc đó Đán Phi Tử cũn ra vẻ thần bí, kiểu hóa trang đó cũng gần giống như kiểu Phật tổ Như Lai trong tivi đó.
Người này tai rất to, môi cũng dày, mũi thì cao, thẳng, nhìn rất rõ ràng từng góc cạnh.
Còn người đại sư Vân Ngư thì thô, thấy Đán Phi Tử ra khói tím than lão hòa thượng này liền khó coi.
- Tiền bối là??
Đại sư Vân Ngư hỏi, âm thanh đó Diệp Phàm cũng nghe thấy. Nghe noi những người thuộc cảnh giới thần tiên thì dùng thuật truyền âm.
Thuật truyền âm này chỉ có ông ấy truyền cho đối phương nghe thấy, nếu anh đứn ngay cạnh cũng không thể nghe thấy được. Còn lợi hại hơn công nghệ vô tuyến điện tử hiện nay, có chút giống như truyền âm thanh không dây có mật mã vậy.
- Đán Phi Tử.
Đán Phi Tử nói.
- Tiên bối là người thế nào với Diệp Phàm?
Vân Ngư hỏi.
- Đồ đệ đấy của ta không tồi chứ?
Đán Phi Tử nói.
- Ôi...
Đại sư Vân Ngư thất vọng, buồn bực, cuối cùng quay người nói:
- Sư thúc trả đồ lại cho họ.
- Không được, Vân Ngư, ta là sư thúc của con, không được làm thế.
Phi Không tức giận, nhìn Vân Ngư rồi lắc đầu.
- Trả lại cho anh ta đi.
Vân Ngư nghiêm mặt nói.
- Vân Ngư, con hãy nghĩ đi, không có ta thì sẽ không có con.
Mặt Phi Không đã đỏ lên, cảm thấy như ông ta đang mất mặt quá.
- Tôi lấy thân phận là phương trượng của Hoa Không tự, yêu cầu người trả lại thứ thuộc về họ. Bằng không người sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của tự.
- Muốn bảo tôi đi là tôi đi sao, sao có chuyện tốt thế chứ?
Diệp Phàm hừ nói, muốn gây khó dễ cho bọn họ chút cho hả giận, sóng khí hồn của Đán Phi Tử truyền đến, đương nhiên có chút gian xảo rồi.
Chủ yếu là tức Vân Ngư và lão hòa thượng đã muốn lấy đi mạng của mình.
- Đồ đệ, đi đi, đi nhanh đi.
Lúc này Đán Phi Tử truyền âm thanh đến.
Diệp Phàm vừa nghe, nhanh chóng nói:
- Chờ một chút ạ, con còn muốn mang một người đi.
Nói xong, Diệp Phàm lại đối đầu với Vân Ngư nói:
- Đại sư, tôi phải mang Mao Ni đi. Nếu anh ta không muốn làm hòa thượng thì ông cũng thả người đi.
- Khốn kiếp, Mao Ni là người của chúng ta. Dựa vào cái gì mà anh đòi mang người của tôi đi?
Phi Không lại quay người lại, vừa nghe đã mắng chửi rồi.
- Có thả người không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Gọi Mao Ni ra đây.
Vân Ngư vẫy tay, không lâu sau, Mao Ni đã đến.
- Anh đi cùng anh ta đi, nếu anh không muốn làm hòa thượng thì tùy anh.
Vân Ngư mặt xanh mét nói.
- Ha ha, cảm ơn, nhưng từ nay về sau các ông đừng làm phiền tôi nữa. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai rồi.
- Đi đi.
Đán Phi Tử thở dài nói. Lần này Diệp Phàm không hỏi thêm nữa, cùng Mao Ni đi luôn, Nam Vân Thiên My và Xa Thiên nhanh chóng đi theo. Không lâu sau đã đến chân núi rồi, Xa Thiên cũng lái xe đưa Mao Ni đi.
Còn Diệp Phàm lái xe chở Nam Vân Thiên My.
- Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh đó, nagy từ đầu tôi đã nói với anh rồi. Sư phụ sớm đã mất rồi, đấy chỉ là nội khí mà để lại thôi.
Hơn nữa, chỉ có thể xuất hiện một lần. Dọa người ta là được rồi, lại còn gây chiến với họ, anh chắc chết đó.
Đán Phi Tử nói, cuối cùng lại nói:
- Nhớ lấy, bản đồ Mê cung, vật báu Thiên Tinh, vật báu trong quan tài.
Anh phải nhanh chóng đột phá lên thần tiên đi, đến lúc đó có thể giải được mật thất trong mê cung.
Khiến cho công lực của anh có thể đạt đến cảnh giới mà anh suy nghĩ.
Đán Phi Tử nói xong, dùng mắt ưng quan sát, Diệp Phàm phát hiện ra. Từ trong xương ngón tay có thể tìm thấy được màu tím, không lâu sau Đán Phi Tử biến mất.
Ông lão này đúng là thần bí, Diệp Phàm nghĩ trong lòng.
- Diệp Phàm, đại sư Vân Ngư rõ ràng là thân thủ thần tiên sao ông ấy có thể để cho anh đi. Tôi thấy lão hòa thượng này không phải là người tốt, rõ ràng là muốn hủy anh ở núi Ngũ Đài Sơn mà,
Nam Vân Thiên My có chút nghi hoặc, bởi vì cô không thấy Đán Phi Tử.
- Ha ha, không phỉa là con dơi của sư phụ đã phát huy tác dụng sao. Tôi vừa sử dụng mà Vân Ngư đã sợ rồi, sau đó sau khi suy xét cẩn thận, cuối cùng ông ta cũng đã tha cho chúng ta. Sư phụ đúng là uy phong rồi.
Diệp Phàm dối nói.
- Đó là đương nhiên rồi, ông nội tôi là người thế nào chứ.
Nam Vân Thiên My nói.
Xem ra Vân Ngư đã biết Bức vương nam lăng. Nhưng cuối cùng cũng vẫn muốn hủy diệt tôi, Vân Ngư, sẽ có một ngày khiến ông phải thảm. Diệp Phàm nghĩ trong lòng thế.
Giờ khắc này khiến cho Diệp Phàm cũng phải nghi ngờ đến uy danh của Bức vương Nam Lăng. Xem ra danh tiếng đó cũng không thể để cho thiên hạ phải sợ.
- Vì sao? Hôm nay nếu không nói cụ thể thì không xong đâu.
Phi Không tức giận, đáp đi bảy tám cốc trà, chỉ vào mặt Vân Ngư nói.
- Hắn là đệ tử của Bức Vương Nam Lăng.
Vân Ngư nói.
- Đáng cười, từ bao giờ mà anh lại nhát gan như thế? Bức Vương thì sao chứ, giờ không phải là đang ẩn dật sao, có cơ hội để mà thể hiện không? Mà ông ta còn chưa chết thì cũng đã già rồi.
Phi Không châm chọc nói.
- Không phải tôi nhát gan mà tôi cũng đã suy nghĩ cho cả Hoa Không tự. Nếu như để ông ta ra tay thì chắc chắn là chúng ta thảm rồi. Chứ hoàn toàn không phải là bản thân tôi sợ, tôi đã quyết định không thể làm loạn lên đưcọ. Bằng không tương lai của Hoa Không tự sẽ thành mối họa.
Vân Ngư giải thích nói.
- Đừng có mà giả bộ với tôi, chắc chắn còn có nguyên nhân khác. Một Bức Vương thì sao có thể có sức mạnh như thế?
Phi Không hỏi lại.
- Vâng, còn có một người nữa…
Vân Ngyw nói ra việc Đán Phi Tử đến.
- Làm sao có thể thế, người ngày căn bản không hiện thân. Một người sao lại có thể giấu đi xương cốt của mình, mà ông ấy không phải thần tiên.
Phi Không tỏ ra không tin nói.
- Người đúng là không thể giấu đi được thân hình mình, nhưng chắc chắn người này không ở bên Diệp Phàm. Chỉ là dùng nội khí để tạo ra hình ảnh thôi.
Như thế thì còn lo lắng gì chứ, nhưng tôi lo lắng chính là, công phu của người này quá mạnh, khí thế này chúng ta không thể nào mà địch lại được.
Anh nghĩ xem, ông ấy dùng chút nội công mà có thể giấu đi bên trong được, cũng phải khiến cho người thuộc cảnh giới thần tiên như tôi cũng phải ghê sợ, thì cũng đoán được công phu người này cao thế nào, đơn giản là chính tôi cũng không dám tưởng tượng.
Còn về Bức Vương, chỉ là một kiểu con nít, nếu như tôi có thể hủy Diệp Phàm thì kết quả này anh cũng có thể nhìn ra, Hoa Không tự kia chắc chắn cũng hết thôi.
Vân Ngư tối mặt nói.
- Anh có chắc chắn là ông ta còn lợi hại hơn cả Bức Vương không?
Phi Không cũng ngưng trọng hỏi.
- Tuyệt đối là như thế, người này đã thông qua thuật truyền âm để thông báo cho tôi. Ông ấy nói một câu mà tôi đã có cảm giác nghẹt thở rồi. Đúng là rất đáng sợ, chúng ta dùng Nhất Trụ Thanh cũng chỉ là một trò chơi trẻ con thôi. Ông ấy cừa nói ra một câu là có thể lấy được mạng mình rồi.
Vân Ngư nói.
- Như vậy người này là thuộc cảnh giới nào?
Phi Không cũng thấy sợ hãi.
- Không thể tưởng tượng nổi, có thể là còn cao hơn cả thần tiên rất rất nhiều lần. Cụ thể là bao nhiêu lần thì tôi cũng không thể nào rõ được. Không ngờ trong xã hội này lại còn có cao thủ siêu phàm như thế. Nếu nói về võ thuật thì chắc chắn là ở cảnh giới vĩnh viễn không chấm dứt rồi. Sư thúc, chúng ta cần phải cố gắng.
Vân Ngư nói.
- Hừ, vậy thì anh nỗ lực đi, tôi không được rồi. Cả đời này chắc chỉ có thể dừng lại ở đây thôi.
Phi Không hừ một tiếng, giận dữ xoay người đi.
Tối đến, trong rừng cây hẻo lánh dưới núi Ngũ Đài.
Huyết trích tử Thanh Long đã linh hoạt nhảy ra, Diệp Phàm đột nhiên dốc toàn lực, nội công cũng dũng mãnh tiến về huyết trich tử.
- A, đã có ảnh rồng rồi.
Xa Thiên không nhịn được, cũng phải hét lên. Còn Nam Vân Thiên My cũng nghi hoặc nhìn huyết trích tử.
- Kỳ lạ, trước kia sao không thấy huyết trích tử Thanh Long thành hình rồng?
Diệp Phàm thu tay lại, kinh ngạc nhìn huyết trích tử trong tay.
- Trước kia công lực của anh không đủ, giờ đã có thể đến cảnh giới khiến cho huyết trích tử thể hiện rồi.
Huyết trích tử này là khi để mưu sát Ung Chính, thời đó cao thủ cũng không ít.
Có lẽ người có thể sử dụng bốn Vương khí này chắc chắn phải là cảnh giới thần tiên rồi.
Trong tay họ có huyết trích tử, có thể là vốn chính huyết trích tử cũng không thấy.
Trên không trung, có thể thấy được hình ảnh một con rồng. Mà Huyết trích tử cắn lấy đầu, thì cái bóng kia cũng đang cắn.
Uy lực của nó không thể hơn mấy lần so với hình ảnh con rồng kia.
Nam Vân Thiên My nói.
- Hình ảnh rồng này sao mà có được?
Xa Thiên nói.
- Thực ra, cũng không có gì là thần bí. Chỉ là nội khí của tôi đã tiến hóa thành hình rồng thôi.
Đương nhiên huyết trích tử đóng vai trò trung gian cũng không thể thiếu được. Nếu như trực tiếp dùng nội khí của anh để làm thành hình ảnh giả thì chỉ có đến cảnh giới thần tiên mới làm được.
Dưới cảnh giới đó chắc chắn là không làm nổi. Sư phụ Nam Lăng cũng đã làm được thế.
Diệp Phàm nói.
- Tôi nghĩ, huyết trích tử Thanh Long này không phải hoàn toàn là hình ảnh giả không. Uy lực của nó có thể tăng thêm mà.
Nam Vân Thiên My nói.
Diệp Phàm lại làm lại một lần nữa, lại nhẹ nhàng cho ra một hình rồng trân cây.
Xa Thiên không khỏi chớp mắt, bởi vì không ngờ một cái cây to như thùng phi mà bị huyết trích tử kia cắn đứt, rồi đổ uỳnh xuống.
- Theo đường kính thế này, một miếng có thể cắn bă bồn người chẳng có vấn đề gì. Quả nhiên là lợi hại.
Xa Thiên nói, nhìn Diệp Phàm nói:
- Anh Diệp, ngày mai đã đặt vé đi Nhật rồi. Chúng ta phải lấy được huyết trích tử Bạch Hổ về.