- Lúc này cô còn đỏ mặt cái gì? Đây chỉ là nội tức của chúng ta dung hợp, cũng không phải thật sự như vậy.
Diệp Phàm đoán cũng hiểu, có lẽ là Nam Vân Thiên Mi suy nghĩ nhiều.
- Vậy thử xem.
Nam Vân Thiên Mi không có cách nào, đành bất đắc dĩ gật đầu.
Hai ngươi điều nội tức một hồi, sau đó bức ra con dơi. Lúc mới bắt đầu con dơi của Nam Vân Thiên Mi có chút run sợ.
Tuy nhiên, bị Diệp Phàm bức, hai con dơi thật sự dung hợp với nhau.
- Bắt đầu Niệm hồn thuật, chúng ta tâm ý tương thông…
Diệp Phàm nói, hai người bắt đầu luyện công.
Thật đúng là may mắn, trong lúc này hơi thở con dơi vì mang theo cả tư tưởng của hai người, nên nảy sinh Cửu cung niệm hồn thuật đến thật đúng là thần tốc.
Có lẽ chỉ một ngày thời gian, hai người đã thấy được manh mối.
- Cung thứ nhất của cô ở đâu?
Diệp Phàm có chút tò mò hỏi.
- Ở đây.
Nam Vân Thiên Mi chỉ lòng bàn tay mình, Diệp Phàm vừa thấy hiểu ngay, cười nói
- Đây ban đầu chính là nơi cô dấu con dơi, bắt nó luyện thành cung đan điền ngoài đầu tiên. Tôi nghĩ sao lại nhanh vậy, đây bắt đầu vốn là có chút cơ sở rồi.
- Của anh ở đâu?
Nam Vân Thiên Mi cũng hỏi.
- Ở đây.
Diệp Phàm chỉ lên trán.
- Con dơi của anh giấu ở đâu?
Nam Vân Thiên Mi kinh ngạc
- Làm sao có thể, ông nội cho đến giờ đều là điểm trong lòng bàn tay. Nhà Nam Vân chúng tôi duy nhất có vài người có được con dơi này đều để tại lòng bàn tay.
- Ha ha, của tôi không giống với mấy người.
Diệp Phàm đắc chí cười nói:
- Cùng nhau dùng lực công kích cửa.
Nội tức con dơi dung hợp sau càng lớn, hai người cùng nhau dùng lực công kích cánh cửa.
- Két….
Âm thanh chói tai liên tiếp truyền đến. Cửa thật sự mở ra. Bên trong có lẽ có thông gió, cũng không cảm giác ít không khí.
Hai người dùng đèn pin nhỏ soi vào bên trong. Nam Vân Thiên Mi nói
- Hắn có lẽ là Cách Tây rồi.
Bởi vì bên trong cũng không có gì khác chỉ có một người ngồi, có lẽ cũng đã khô quắt thành xác ướp rồi.
Mà thi thể ngoại trừ đầu lộ ra ngoài, phía dưới cũng là đựng trong một hũ lớn, không hiểu có mục nát không, hai người cẩn thận đi đến.
- Phát tài rồi, cô xem, hũ này làm bằng vàng ròng đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Tham tiền.
Nam Vân Thiên Mi hừ một tiếng nói
- Rất kỳ lạ, Cách Tây này tại sao phải đặt mình trong này.
Mà cái đầu vừa đúng hũ lớn, cả nửa người dưới không thấy. Mà hũ vàng này bụng lại lớn vô cùng.
Muốn làm lớn như vậy, chẳng lẽ bên trong còn nhét cái gì đó.
- Ừ, đúng thế, cô nghe xem, thối như vậy, bên trong hẳn là mục nát rồi. Tuy nhiên, đầu thì chỉ là khô đi.
Phía dưới nếu mục nát đầu này sao lại chưa mục nát? Chẳng lẽ là vì luyện qua Cửu Cung niệm hồn phật?
Diệp Phàm hỏi giơ tay nhẹ nhàng sờ trên đầu một chút, cười nói
- Da này vẫn có tính đàn hồi, nếu tươi sống một chút, chính là một người sống.
- Xong đời, hình như trong hầm cũng không có ghi chép về tầng tiếp theo của Cửu Cung niệm hồn thuật.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn bốn phía.
- Đúng là không có, chữ ở vách tường đằng trước cũng không có. Người chết tiệt này rốt cuộc muốn chơi cái gì. Nếu muốn truyền cho hậu nhân.
Người vào được mới có thể dễ dàng có được công pháp này. Hơn nữa, còn muốn chỉ con đường ra có phải không?
Nam Vân Thiên Mi vừa nói vừa tìm bốn phía, cuối cùng thất vọng lắc đầu.
- Mang đầu đi, không chừng bí mật ngay trong hũ.
Diệp Phàm nói, cũng không còn cách nào, hai người thật ra cung kính lạy ba lạy trước hũ.
- Tiền bối, ông không có ghi chép lại, trước tiên xin lỗi ông, đợi khi tìm được công pháp cùng với đường ra, tôi sẽ bảo Trương đại sư chọn cho ông một khu đất phong thủy tốt để an táng cho ông.
Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
Nam Vân Thiên Mi bịt nũi đứng một bên. Việc như thế này đương nhiên rơi vào đầu Diệp Phàm rồi.
Hắn thử thử, hình như hơi nặng. Sau đó dùng lực, đầu được lấy khỏi hũ.
Tuy nhiên, đúng lúc này Nam Vân Thiên Mi sợ tới mức kêu lên
- Mau ném đầu đi.
Diệp Phàm kịp phản ứng vội vàng một chưởng phách về phía đầu. Tuy nhiên, đầu kia lúc này không ngờ lập tức há miệng cắn trúng bả vai Diệp Phàm.
Một màn quỷ dị này thiếu chút nữa dọa chết hai người.
- Ha ha ha…
Một tiếng cười sắc nhọn vang lên trong hang.
- Ông là ai?
Nam Vân Thiên Mi giọng run run hỏi.
Cách Tây.
Tiếng nói kia cười nói. Một cái tát của Diệp Phàm lại chụp lên cái đầu.
- Không cần vỗ, vô dụng. Trừ phi cậu chém mình thành hai mảnh.
Cách Tây cười nói. Diệp Phàm giác một hồi đau đớn truyền đến, hình như máu trong cơ thể đều lao hết lên đàu.
- Thiên Mi, đập nát nó.
Diệp Phàm kêu lên. Nam Vân Thiên Mi một quyền làm tới. Tuy nhiên, đầu kia ra vẻ còn cứng hơn sắt thép, không ngờ chỉ quay quay, miệng vẫn cắn bả vai Diệp Phàm.
Nam Vân Thiên Mi nóng nảy hai tay bóp đầu muốn kép nó ra.
- Ha ha, chính là ý của tôi.
Tiếng nói kia lại vang lên.
- Cô mau buông tay, có lẽ ông ấy chính là muốn chúng ta tấn công cái đầu này.
Diệp Phàm khẩn trương kêu lên.
Nam Vân Thiên Mi vừa nghe vội vàng buông tay. Tuy nhiên việc lạ lại xảy ra. Tay giống như bị cái gì dính lấy vậy, không thể kéo ra.
- Ha ha, âm dương dung hợp, không tồi. Hai bán Tiên Thiên, trình tự tuy nói thấp đi một tí, nhưng còn có thể tiến hành âm dương dung hợp của tôi.
Cách Tây cười ác nghiệp. Diệp Phàm cùng Nam Vân Thiên Mi cảm giác từng trận mê hồn xông tới.
- Chịu đựng!
Diệp Phàm hét lên
- Thiên Mi, ông ấy đã chết mấy trăm năm rồi, chúng ta không cần sợ ông ấy.
- Đã chết còn có thể nói chuyện, không thể nào.
Nam Vân Thiên Mi vừa giãy dụa vừa lắc đầu.
- Thật sự, tôi đã thấy qua việc như thế. Cao thủ ngày xưa trước khi chết đem tinh thần hoặc tư tưởng của mình giữ trong không khí.
Thông qua một số cách trước đó, một khi cô chạm đến vòng nội khí, trong lúc này kết hợp với chấn động không khí, có thể nghe được tiếng của họ như cũ.
Hơn nữa, những người này được cho là rất tinh. Cách Tây, căn bản cũng không phải muốn truyền Cửu Cung niệm hồn thuật cho hậu nhân.
Ý tưởng của ông ta chính là muốn mượn cơ thể cô để sau luyện công. Tuy nhiên, ông ấy không ngờ mình đến chết cũng không thể gặp hữu duyên.
Diệp Phàm nói rất nhanh.
- Thông minh, tuy nhiên, người thông minh đều chết trước. Tôi chưa chết.
Cách Tây cười nói.
- Thối lắm, thi thể ông đều đã nát như vậy còn chưa chết. Ông sống lại cho tôi xem.
Diệp Phàm kêu lên.
- Vì sao gọi là Cửu cung niệm hồn thuật, điều này nói rõ nhân tinh khí cũng có thể rèn luyện đấy. Mà một khi công lực của cậu đến một trình tự nhất định.
Cậu chỉ biết, hồn của cậu kỳ thật có thể thông qua nội tức thể hiện ra bên ngoài. Nếu có thể thông qua nội tức biểu hiện ra bên ngoài, mà cách trữ nội tức rất nhiều.
Ví dụ như có thể đem nội tức trữ trong xương cốt, làn da, hoặc tất cả những vật đặc thù.
Mà chúng ta trước đó đem hồn niệm mất trong nội tức. Thông qua nội tức có thể trở lại như hồn của mình như cũ.
Mà nếu tôi đem hồn niệm trong không khí dành lấy cơ thể của cậu. Bởi vì, nội tức đã có phương pháo mở đỉnh rót khí, nội tức của tôi hoàn toàn có thể đưa vào người cậu. Sau đó cắn nuốt hết nội tức trong thân thể của cậu, dung hợp lại, cuối cùng trong thân thể của cậu chỉ có nội tức của tôi.
Mà nội tức của tôi chưa hồn niệm nội khí. Sau khi giữ lấy thân thể cậu, tôi có thể trở lại như nội tức hồn niệm như chính mình trước đây.
Mà tư tưởng của cậu bị tôi tiêu trừ, cậu chính là tôi, tôi biến thành cậu. Mà tôi có thể mượn việc này mà còn sống trong thế gian.
Trước kia mất đi chỉ có điều là một túi da thôi. Cho nên, tôi vẫn không chết, chỉ là chuyển sang kiếp khác thôi.
Cách Tây cười vang, đắc chí nói ra pháp công một chút.
- Hơn nữa, có âm dương dung hợp trong hơi thở càng có thể trợ giúp tôi hoàn thành đại sự này. Ừ, cơ thể của cậu còn thấu hòa, tuy nói yếu đi một chút nhưng tôi có Cửu cung niệm hồn thuật, có thể cố gắng một chút sau này.
Diệp Phàm cảm giác một cỗ nội tức cứng rắn mạnh mẽ thông qua đầu đè xuống.
Hắn vội vàng vận chuyển toàn thân, lợi dụng nội tức của mình muốn chống cự nội tức này ở bên ngoài không có xâm nhập vào bên trong.
Theo cách nói của Cách Tây, chỉ cần không cho nội tức của ông ta xâm nhập, ông ta liền không chiếm được thân thể của hắn. Tuy nhiên, nội tức của Cách Tây cũng quá dũng mãnh, Diệp Phàm liều mình chống cự nhưng vẫn cảm thấy bị áp vào người.
Hơn nữa, cảm giác nội tức của Cách Tây dần dần ép vào.
Mà Nam Vân Thiên Mi cũng cảm giác hoàn toàn khác, nội tức của cô bị cái gì đó ở trên đầu hấp thu đi.
Hơn nữa Nam Vân Thiên Mi cảm giác được, nội tức của mình ra khỏi đầu liền bị cắn nuốt, sau đó kéo đến nhập vào cơ thể Diệp Phàm.
Nam Vân Thiên Mi cũng bỏ hết sức chống cự không muốn tiến vào cơ thể Diệp Phàm. Nhưng phí công, nội tức của Cách Tây quá dũng mãnh.
Giống như trẻ con và người lớn khác biệt nhau, căn bản cũng không thể chống đỡ.
Mà nội tức của diệp phàm cũng dần bị bức mất đi sức chống cự, hơn nữa, cuối cùng hoàn toàn bị ép về phía đan điền. Ngay cả đan điền cũng bị nội tức của Cách Tây chiếm lĩnh.
Xong rồi, Diệp Phàm giả này thay thế mình rồi. Diệp Phàm bi ai thầm nghĩ trong lòng, ngay cả tự nổ cũng không thể làm được.
Đúng lúc này, vẫn là con rắn nhỏ đi ra. Không ngờ một chút liền lẻn đến trên đầu, cả người rắn không ngờ phát triển lớn bằng cánh tay một cách kỳ lạ. Con rắn mở miệng khẽ cắn.
Răng rắc một tiếng, đầu cứng rắn như vậy không ngờ bị con rắn nhỏ cắn nứt rồi. Nam Vân Thiên Mi đập không vỡ đó là vì có toàn lực của Cách Tây che chở.
Hiện giờ sức lực của Cách Tây đều dùng để chiếm trước và cắn nuốt nội tức của Diệp Phàm, nên sơ sót đối với đầu này.
Ông ta thật sự không nghĩ còn có loại rắn kỳ lạ này.
- A…
Một tiếng thét thảm vang lên, nội tức vừa lui ra, lại trở lại trong cái đầu. Tuy nhiên, lúc này Diệp Phàm hét lớn
- Thiên Mi, chúng ta bỏ rồi.
Nói xong,nội tức của Diệp Phàm lại có sức sống, ép nội tức của Cách Tây không cho ông ta dễ dàng đi ra ngoài.
Nam Vân Thiên Mi đã bỏ ra cuối cùng kéo nội tức của mình về.
Răng rắc… răng rắc…
Con rắn nhỏ hình như đến kinh đầu, không ngờ đem đầu của Cách Tây gặm giống như quả dưa.