- Tôi mới vừa nghĩ đến y. Mộc Châu Lệ có chút đỏ mặt.
- Ha ha, gần đây y nhiều việc, công ty xây dựng công trình mới bắt đầu, vạn sự khởi đầu nan. Hơn nữa lại nhận được dự án lớn. Tuy nhiên, sau này của hai người còn dài, ngày lành mới bắt đầu. Diệp Phàm cười nói.
- Vị này chính là chủ nhân trước đây của Chu Tước sơn trang, Chủ tịch hội đồng quản trị Vân Hùng. Diệp Phàm kéo Châu Lệ đến trước mặt Vân Hùng nhỏ giọng giới thiệu.
- Vân Hùng.
Mộc Châu Lệ thốt ra ngạc nhiên trợn tròn mắt.
- Đúng vậy, chúng ta đã nói với anh ta chuyện của Mộc Nguyệt Nhi rồi. Cho nên ông ta từ Hoa Kỳ về đây, trước kia đều là hiểu lầm. Diệp Phàm đầu tiên nói, hơn nữa còn có tài liệu chứng minh và căn cứ chính xác.
- Hừ, Tảo Thiên Ma thôi. Mộc Châu Lệ mặt nghiêm quay đầu về phía am.
- Cô thật nhẫn tâm nhìn Mộc Nguyệt Nhi như thế suốt đời sao, là chị em tốt của cô ấy, càng phải tác hợp chuyện này mới đúng.
Chủ tịch Vân là người thân duy nhất hiện nay của Mộc Nguyệt Nhi, cô có thể biết không có người thân sẽ đau khổ thế nào không?
Vì sao Mộc Nguyệt Nhi luôn giở trò quỷ ở Chu Tước sơn trang, còn không phải vì gửi tâm tình ở đó sao. Diệp Phàm hừ nói, Mộc Châu Lệ quả nhiên dừng bước.
- Nhưng Vân Hùng làm hại cả nhà Nguyệt Nhi rất thảm rồi, dù tôi có thể nói một chút cho các anh, nhưng Nguyệt Nhi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta. Tính tình Nguyệt Nhi cao ngạo bướng bỉnh, mấy năm nay vẫn giở trò quỷ ở Chu Tước sơn trang là có thể thấy được. Mộc Châu Lệ nói.
- Có gặp hay không là việc Mộc Nguyệt Nhi tự quyết định. Tuy nhiên, việc này dù sao cô cũng phải nói trước với cô một chút.
Đây là tài liệu căn cứ chính xác có liên quan, cô đưa cho Một Nguyệt Nhi. Ngoài ra, việc này tôi hi vọng cô có thể khuyên nhủ Một Nguyệt Nhi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ Chủ tịch Vân đã già rồi. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. Trước đây Chủ tịch Vân vẫn nằm trên giường bệnh suốt đấy.
Bây giờ nghe nói còn có Mộc Nguyệt Nhi ở Trung Quốc, lập tức liền về ngay. Hơn nữa đa số tài sản của Chủ tịch Vân đều để cho Một Nguyệt Nhi.
Đây là giấy tờ công chứng có liên quan. Diệp Phàm nói.
- Để tôi thử xem, có được hay không tôi cũng không dám chắc. Các anh ở bên ngoài chờ một chút. Một Châu Lệ nói đi vào am Bạch Vân.
Ước chừng nửa tiếng sau Mộc Châu Lệ đôi mắt có chút đỏ đi ra. Hơn nữa, đưa túi giấy tờ cho Diệp Phàm nói - Nguyệt Nhi không muốn gặp anh ta, hơn nữa cô không thiếu tiền. Dù anh có đem cả núi vàng đến Nguyệt Nhi cũng không gặp anh ta đâu.
- Châu Lệ, tôi biết mấy năm nay tôi đã sai lầm rồi. Cô dù sao cũng phải để tôi nhìn thấy Nguyệt Nhi rồi nói sau. Tôi cầu nó tha thứ cho tôi. Nó muốn xử phạt tôi thế nào cũng được. Vân Hùng kích động nói.
- Không cần nói, Nguyệt Nhi nói không gặp chính là không muốn thấy. Nếu anh dám vào cô liền báo Cục cảnh sát Hoành Không. Ngoài ra, đây là am ni cô, hi vọng Chủ tịch Vân có thể tôn trọng nơi của các cô. Mộc Châu Lệ hừ nói, lại quay người đi vào.
- Ôi Vân Hùng đứng không yên, Trương Hùng vội vàng đỡ anh ta đến ngồi xuống tảng đá trước cửa am.
- Tôi muốn gặp Nguyệt Nhi. Ông nội sai lầm rồi, cháu đánh ông nội cũng được, cũng không thể không gặp ông
Vân Hùng khóc.
Ước chừng hai tiếng sau, Vân Hùng không chịu đi.
Trương Hùng không có cách nào đành phải gọi nhân viên của Vân Hùng lên với anh ta.
Vân Hùng thật là có quyết tâm, hôm sau lại đến Bạch Vân am. Không thể vào trong anh ta đứng ở mảnh đất trống trước cửa am.
Ô hay đồ che nắng ông ta không cho dùng. Tóc trắng xóa cứ đứng dưới mặt trời như vậy.
Đã đến tháng 6 rồi, trời khá nắng, Hoành Không nhiệt độ trên dưới 25 độ, hôm nóng nhất thậm chí đến 30 độ.
- Ôi, việc này chúng ta thật sự không giúp được. Diệp Phàm thở dài, có chút bất đắc dĩ.
- Cứ tiếp tục như thế không tốt cho Vân Hùng. Ông ta già rồi không chịu được. Chỉ sợ đến lúc đó sinh bệnh.
Già như vậy, nói gì thì nói Mộc Nguyệt Nhi này cũng thật sự là ác nghiệt. Mọi việc đều đã qua mấy chục năm rồi, ân oán của tổ tiên sao phải so đo như thế.
Bao Nghị nói.
- Có lẽ chúng ta không trải qua khổ sở của Mộc Nguyệt Nhi không thể hiểu được nên cho rằng như vậy.
Lúc trước Mộc Hà Hương bị Vân Hùng vứt bỏ, đau khổ như vậy không phải ai cũng có thể thừa nhận. Việc này Mộc Nguyệt Nhi nhất thời không nghĩ ra cũng là bình thường.
Có lẽ, sự khổ sở của Vân Hùng còn phải chịu nữa. Chẳng qua có thể kiên trì bao lâu thì khó nói.
Diệp Phàm nói.
- Nếu không anh mặt đối mặt với Mộc Nguyệt Nhi tâm sự trước, được hay không nói sau. Bao Nghị nói.
- Cũng đúng, tối tôi trực tiếp đến xem. Diệp Phàm gật đầu, bởi vì dấu Phi Ưng mà Phí Đống đưa có lẽ Mộc Nguyệt Nhi tùy tay lấy đi rồi, đương nhiên phải cầm về. Nếu không
Cái Thiệu Trung nhanh gọn dứt khoát quyết đoán lúc này bắt đầu cho việc lấy đơn hàng ở thành phố Liễu Tân. Cho nên, mười giờ sáng ngày thứ hai đem theo Phó chủ nhiệm phòng Đảng Trương Hưng Phúc cùng vài đồng chí đến thành phố Liễu Tân rồi.
- Tổng giám đốc, chúng ta khi nào thì đi Canada? Khổng Ý Hùng có chút nóng nảy.
Khổng Ý Hùng cảm thấy nguy hiểm chưa từng thấy. Cái Thiệu Trung vứa đến lập tức đỡ Trương Hưng Phúc, có ý chèn ép mình.
Bây giờ phải ôm chặt lấy Diệp Phàm mới được. Nếu không, có lẽ chính vị trí Chủ nhiệm văn phòng Đảng của y cũng khó bảo vệ.
Hơn nữa, Khổng Ý hùng cũng ôm tâm tư đấu với Trương Hưng Phúc một phen. Con người, đều có tư tưởng tranh cường háo thắng đấy.
- Sau đi, thủ tục bên này đang làm đó thôi. Diệp Phàm nói.
- Nhưng họ đã xuất phát rồi. Khổng Ý Hùng nóng nảy.
- Không việc gì, không vội được. Bên kia chúng ta cũng có người đang theo dõi đấy. Đơn đặt hàng lớn như vậy, không phải một hai ngày có thể giải quyết được. Quan trọng chính là phải chọn được điểm mấu chốt.
Diệp Phàm nói.
Buổi chiều.
Đường Thành gọi điện thoại đến rất vui mừng - Diệp lão đại, công việc tốt không?
- Việc của đồng chí Long Đông có tình hình mới sao? Trong lòng Diệp Phàm cũng vui vẻ hỏi.
- Thật vật vả Diệp lão đại. Đường Thành vội khoe thành tích.
- Đừng chơi mánh lới trước mặt bố, sao Đường đại công tử lại có thể nói những lời vô nghĩa như vậy? Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Ha ha Đường Thành cười hai tiếng - Chẳng qua về ngành cần điều chỉnh một chút, anh ta đến phòng Đốc tra đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, cấp bậc vẫn là Phó giám đốc sở, không có nói thăng chức.
- Không có gì, trước hết để anh ta đến Bắc Kinh rèn luyện một chút cũng tốt. Trước kia tôi không phải cũng ở phòng Đốc tra sao. Càng tốt cho công tác sau này. Diệp Phàm cười nói - Đúng rồi, khi nào thì anh ta nhậm chức?
- Ngoài nngày 15 tháng này. Đường Thành cười nói.
Không lâu Vương Long Đông cũng nhận được tin tức. Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ. Chín giờ tối, một bóng đen không tiếng động lách mình vào am Bạch Vân.
Tuy nói là am ni cô nhưng phòng của Mộc Nguyệt Nhi bài trí thật đúng là giống phòng của các tiểu thư khuê cách trước giải phóng. Bàn trang điểm, giường thêu hoa và đủ mọi thứ.
Một cái bàn nhỏ đặt một quyển sách. Mộc Nguyệt Nhi đang nằm trên giường nhìn lên tường.
- Khách vào đây cũng không có tách trà sao? Diệp Phàm ngồi xuống chiếc ghế gỗ, tùy tay cầm quyển sách trên bàn.
- Không cho phép động vào đồ đạc của tôi. Mộc Nguyệt Nhi giống như bị đạp trúng đuôi mèo, đột nhiên nhảy từ trên giường đến, giật lấy quyển sách trên tay Diệp Phàm.
- Thật đúng là keo kiệt, không phải chỉ là một cuốn sách bại hoại sao?
Diệp Phàm nghiêng người, tay vẫn giữ.
- Trả lại cho tôi. Mộc Nguyệt Nhi tức giận đánh tới.
- Ha ha, nhuyễn ngọc ôn hương, đây là tự cô nhào vào ôm, không thể nói là tôi. Diệp Phàm nở một nụ cười dâm đãng, một phen kéo Mộc Nguyệt Nhi vào lồng ngực.
Mộc Nguyệt Nhi liều mình giãy dụa, nhưng công lực kém xa, hơn nữa vì cô giãy dụa nên chiếc áo ngủ rộng thùng thình bị tuột nút. Lập tức Diệp Phàm hai mắt thiếu chút nữa đăm đăm.
- Anh anh nhìn cái gì? Mộc Nguyệt Nhi cũng cảm thấy nhưng cô cũng không biết nút thắt trên áo bị tuột.
Nhìn theo ánh mắt Diệp Phàm vừa thấy, lập tức xấu hổ đển đỏ mặt mắng - Đồ háo sắc, buông ra.
Bởi vì bộ ngực trắng như tuyết của mình không ngờ lộ ra trước mặt sói. Hai điểm đỏ sẫm không ngờ đang rêu rao.
- Tôi đã nói trước đây là tự cô vồ vào, tôi không có ra tay. Diệp Phàm cười ha hả, hai nắm không có thay đổi vẫn ra sức hoạt động ở chỗ đó.
- Anh là tên khốn khiếp, lưu manh, buông ra!
Mộc Nguyệt Nhi mắng, vội vàng giơ tay muốn kéo áo lại. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã nắm chặt tay rồi, Mộc Nguyệt Nhi không thể động đậy.
Mộc Nguyệt Nhi mặt đỏ bừng.
- Anh rốt cuộc anh muốn làm gì? Mộc Nguyệt Nhi biết không lay chuyển được giận dữ hỏi.
- Vòng cổ Sơn ưng của tôi đâu? Diệp Phàm hỏi.
- Cái gì vòng cổ Sơn ưng, tôi không biết, Mộc Nguyệt Nhi tiếp tục không thừa nhận.
- Ha ha, không biết được thôi. Diệp Phàm cười hai tiếng, ánh mắt dừng lại phía dưới, cười nói - Ừ, cỏ này dâu chính, đỏ đẹp, chắc chắn ăn ngon, tôi nếm thử một chút.
Nói xong cúi đầu gặm "dâu tây"
- Anh dám? Mộc Nguyệt Nhi xấu hổ muốn chết.
- Có gì mà tôi không dám? Diệp Phàm cười cúi xuống nữa.
- Ở trong hòm. Mộc Nguyệt Nhi không nhịn nổi cuối cùng khuất phục nói.
- Sao không nói sớm. Diệp Phàm buông Nguyệt Nhi ra - Lấy ra.