Quan Thuật

Chương 2924: Cô máu lạnh hay là tôi máu lạnh



- Anh nói đi, tôi đang nghe đây. Đổng Oanh Oanh nháy đôi mi dài nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Anh trai cô Đổng Nhiên hiện đang làm việc ở đâu? Diệp Phàm hỏi, Đổng Oanh Oanh vừa nghe, quả nhiên mặt trầm xuống, châm chọc nói: - Có lẽ anh đã điều tra từ trước, hiện giờ muốn chê cười tôi có phải không? Có phải cho tôi là một doanh nhân nổi tiếng ở Việt Đông mà ngay cả anh mình cũng không thể giúp không?

Đổng Oanh Oanh rất nhạy cảm đối với việc này, lập tức giống như bị đạp trúng đuôi mèo thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Nếu cô đã nói như vậy thì những lời này tôi không nên hỏi rồi. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng không để ý đến cô.

- Vậy anh nói những lời này là có ý gì? Không phải là chê cười tôi thì là cái gì? Tôi chỉ hận anh ta, cứ muốn làm trong cơ quan nhà nước, cơ quan nhà nước có gì tốt, một tháng lương còn không đủ tiền để ăn một bữa cơm trong khách sạn. Không phải là chúng tôi cung cấp, anh ấy có thể như thế nào, chỉ sợ là ngày thường cũng không qua nổi. Đổng Oanh Oanh tức giận.

- Tôi hỏi cô có ý là tôi muốn giúp cô hiểu chưa? Diệp Phàm nhướng mày nói.

- Giúp, anh tốt như vậy sao, đừng cho là Đổng Oanh Oanh tôi không hiểu, anh muốn giúp nhưng anh có mục đích.

Đơn giản dùng việc này để gây sức ép, yêu cầu tập đoàn chúng tôi nhượng bộ các anh trong vấn đề góp vốn xây dựng xưởng đóng tàu.

Việc này nếu thật sự anh có thể giúp tôi có thể đồng ý nhượng bộ thích hợp. Nếu muốn tôi nhượng bộ quá nhiều tôi tình nguyện để anh ấy mãi mãi sống ở huyện đó dưỡng lão. Đổng Oanh Oanh hừ nói, giọng sắc bén.

- Mặc dù đây chỉ là một giao dịch nhưng đó cũng là tôi đang giúp cô, nếu cô cố ý như thế thì tôi cũng không có cách nào. Giao dịch kinh doanh này chẳng lẽ không thể giao dịch, theo nhu cầu có phải không? Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh hừ nói.

- Anh máu lạnh, Đổng Oanh Oanh tôi nhìn lầm người rồi. Đổng Oanh Oanh có chút nghẹn ngào.

- Máu lạnh chính là cô, nếu cô nhượng bộ một chút có thể giúp anh của cô có được cương vị công tác cao hơn.

Mà đối với anh cô mà nói, mặc dù cô cho anh ấy mười triệu còn không bằng cho anh ấy vị trí anh ấy muốn.

Bởi vì, với anh ấy, cô nhìn thấy là tiền, cô là vì tiền, thậm chỉ cả anh em cũng không để ý.

Cô còn nói tôi máu lạnh, so với cô, tôi thật sự không bằng. Diệp Phàm hiển nhiên vỗ một tiếng trên bàn.

- Anh Đổng Oanh Oanh mắt ngân ngấn nước, tuy nhiên, chỉ bị cô giữ trong hốc mắt, Diệp Phàm yên lặng đưa khăn tay cô lau một chút.

Hai người ngồi rất lâu trong phòng không ai lên tiếng.

- Anh nói đi, muốn tôi nhượng bộ nhiều hay ít? Đổng Oanh Oanh bình tĩnh lại hừ nói.

- Không cần cô nhượng bộ nhiều hay ít, đất này giá 100 triệu bất cứ ai hợp tác với chúng tôi cũng đều là giá này. Nói cách khác, chúng tôi tự có vốn riêng của mình, có đất lại dùng đất để vay một khoản tiền, chúng ta đầu tư thêm cũng có thể làm một xưởng đóng tàu. Diệp Phàm nói.

- Chỉ là vậy phải không? Đổng Oanh Oanh hiển nhiên đáp ứng rồi.

- Đương nhiên không chỉ thế, chúng ta phải nắm cổ phần khống chế xưởng đóng tàu Phi Không, chúng tôi muốn đổi thành xưởng đóng tàu Hoành Không. Diệp Phàm nói.

- Các anh chỉ đưa ra một mảnh đất, nếu nói đất này giá trị 100 triệu các anh cũng cần phải ra 100 triệu. Mà chúng tôi đầu tư ba bốn trăm triệu đấy, làm sao có thể đến lượt các anh nắm cổ phần khống chế, chẳng lẽ quy định về công ty cổ phần Tổng giám đốc Diệp không hiểu sao? Đổng Oanh Oanh giọng sắc bén.

- Việc này không nhọc cô giải thích. Tôi hiểu. Tuy nhiên, chúng ta cón người, còn có thiết bị, những thiết bị này sau khi cải tạo đơn giản có thể sử dụng cho xưởng đóng tàu mới.

Hơn nữa, công nhân kỹ thuật của nhà máy Phi Không của chúng tôi không ít. Hiện giờ công nhân ở Việt Đông đang khan hiếm, khắp nơi đều dán thông báo tuyển dụng, điều này chỉ rõ khó tuyển công nhân.

Nếu các cô muốn đi làm, chỉ công nhân thôi chi phí của các cô cũng lớn. Bởi vì bọn họ là công nhân lành nghề. Diệp Phàm nói.

- Anh nói cũng có lý. Tuy nhiên, nhà máy Phi Không của các anh có hơn hai nghìn người, chúng ta cũng không dùng được. Việc này lại là một cái túi lớn, hai tướng một đôi chống đỡ không sai biệt lắm.

Đổng Oanh Oanh nói.

- Không đúng, không thể nào. Ngoài ra bãi Yến Nguyệt bên kia sau khi chúng ta làm xong có thể chuyến bốn năm trăm công nhân sang đó. Thật ra bên này nhân viên cũng không còn bao nhiêu rồi.

Hơn nữa, xưởng đóng tàu vừa mới xây dựng, cùng rất cần người. Hơn nữa, quy mô xưởng đóng tàu phải lớn hơn nhà máy chế tạo máy móc Phi Không.

Điều này cần người đương nhiên sẽ lớn hơn. Tổng giám đốc Đổng đầu tư mấy trăm triệu chẳng lẽ còn không muốn trải sạp rộng ra? Diệp Phàm nói.

- Vậy trừ phi các anh đầu tư thêm ba trăm triệu, do các anh nắm cổ phần khống chế, tôi giữ lấy 49% cổ phần Đổng Oanh Oanh nói.

- Ha ha, cô tính toán thật giỏi. Đất của chúng tôi 100 triệu, hơn nữa còn có công nhân kỹ thuật cùng với công nhân lành nghề Diệp Phàm cười

- Về điểm này thiết bị cũ của các anh có thể đáng bao nhiêu tiền? Tôi đã bàn luận sơ qua, thiết bị đã biến chất nghiêm trọng, hơn nữa rất nhiều thiết bị không thể dùng cho xưởng đóng tàu. Chỉ thiết bị của các anh giá trị hai mươi triệu. Cho dù công nhân chúng tôi trợ cấp các anh ba mươi triệu tổng công năm mươi triệu. Cho nên, các anh ít nhất phải thêm hai trăm triệu mới có thể có cổ phần khống chế 51%. Đổng Oanh Oanh nói.

- Chúng tôi đầu tư thêm 130 triệu, chúng tôi nắm cổ phần khống chế các cô đầu tư ba trăm triệu giữ lấy 49% cổ phần.

Việc này không thể thương lượng. Bên kia, chuyện anh cô tôi ra tay giúp đỡ. Hơn nữa chuyện của anh cô ngay cả lãnh đạo tiền nhiệm của anh ấy Lâm Phong Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng không giải quyết được.

Điều này nói rõ tương đối khó làm, có thể hay không còn không biết thế nào. Nếu dễ dàng nói như thế, cô đã sớm dùng mấy triệu để giải quyết có phải không? Diệp Phàm cũng rất biết sắp xếp.

- Được, vì anh tôi, chúng tôi chịu thiệt một chút. Tuy nhiên, chuyện anh tôi không phải dễ giải quyết như vậy anh phải chuẩn bị tâm lý. Nếu chuyện anh tôi anh không giải quyết dược, phải làm theo phương án của chúng tôi, do tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô nắm cổ phần khống chế, hơn nữa tên của xưởng đóng tàu cũng phải do chúng tôi. Đổng Oanh Oanh cắn răng gật đầu.

Kỳ thật, cô cùng không phải thiệt nhiều lắm, chỉ ba bốn mươi triệu. Quan trọng là cô muốn nắm cổ phần khống chế trong tay, đây vẫn là nguyên nhân cô vẫn muốn kéo dài.

- Nếu muốn giải quyết chuyện của anh cô, cô phải nói toàn bộ chuyện của anh cô cụ thể với tôi. Nếu không, không có cách nào giúp được. Diệp Phàm nói.

- Ôi Đổng Oanh Oanh thở dài một chút mới lên tiếng:

- Chuyện của anh tôi thật ra là bị Phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong liên lụy.

Thật ra phó chủ tịch Lâm Phong cũng không phải phạm sai lầm lớn. Chỉ có điều có quyết định sai lầm ở một công trình.

Về sau bị đối thủ của ông ta bắt được nhược điểm. Lâm Phong đi tỉnh khác, cấp bậc tuy nói vẫn thế nhưng phó chủ tịch thường trực biến thành không măng theo chữ thường.

Quyền lực này ít đi không ít. Đổng Oanh Oanh nói.

- Đối thủ là ai? Diệp Phàm hỏi, đây mới là chỗ quan trọng, những việc khác không quan trọng.

- Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền. Đổng Oanh Oanh nói.

- Hả, việc này Diệp Phàm cuối cùng có chút trầm lòng, không thể tưởng tượng được việc này còn dính đến ông ta. Khó trách Đổng Oanh Oanh là một doanh nhân nổi tiếng cũng không có cách nào.

- Có phải là không có cách nào? Đổng Oanh Oanh nhìn Diệp Phàm một cái châm chọc.

- Có thể thử xem, nhưng không dám chắc. Diệp Phàm nói.

- Vậy anh cứ thử đi, thành công hãy nói chuyện hợp tác với tôi. Nếu không các anh phải nghe chúng tôi. Lúc này Đổng Oanh Oanh thể hiện là một cô gái mạnh mẽ.

- Ha ha, vậy cũng không hẳn. Diệp Phàm cười nhạt một tiếng. Sau khi tiễn Đổng Oanh Oanh xong Diệp Phàm luôn đi từ phòng trong ra ngoài.

Uông Chính Tiền là nhà họ Phí ủng hộ đi lên, chẳng qua việc này có lẽ chỉ có Bí thư Phí Nhất Hoàn ra mặt mới có thể đè ông ta xuống.

Cũng không phải nói Uông Chính Tiền làm khó một cán bộ nhỏ như Đổng Nhiên, chủ yếu là vấn đề gió thổi cùng một hướng.

Nếu như ngay cả thư ký Đổng Nhiên của Phó chủ tịch tỉnh Lâm cũng không làm được thì Uông hệ ở Việt Đông làm sao phục ông ta.

Nếu việc này truyền ra thì ảnh hưởng khá lớn. Diệp Phàm muốn giúp Đổng Nhiên, không khác gì nhổ răng cọp.

Không có cách nào, việc này lại không thể thôi.

Diệp Phàm gọi cho Phí Nhất Độ.

Anh ta từ Bắc Kinh bay thẳng đến thành phố Việt Châu, buổi chiều đã đến.

- Anh Diệp làm tôi vội vã như vậy có phải có chuyện gì tốt cho tôi? Phí Nhất Độ chỉ quan tâm đến bản lĩnh của mình.

- Cậu mới thăng bậc không lâu làm sao có thể nhanh thế. Bố không phải tướng quân nâng cao rồi. Diệp Phàm châm chọc

- Còn không phải sao. Anh Diệp hoàn toàn có thể là nâng cao. Phí Nhất Độ cười nghiễm nhiên là nịnh hót. - Hơn nữa, khoảng cách lần trước cũng chỉ có một thời gian ngắn. Lần đó ở quần đảo Chris, hiện giờ lên một bậc nhỏ với năng lực của anh Diệp không khó.

- Không khó cái rắm, nếu không thì cậu đi cầu vị đại sư của cậu đi. Diệp Phàm nói.

- Tôi nào dám, đó là đi tìm đánh không khác nhau là mấy. Ông cụ nhà tôi có nghiêm lệnh, không cho con cháu nhà họ Phí quấy rầy ông ấy.

Ông đã lớn tuổi nếu giúp chúng tôi đề công công lực nhất định sẽ bị tổn thương. Việc này không ai trong chúng tôi mong muốn.

Việc này chắc chắn không được, dù ông cụ có đồng ý thì tôi sẽ không đi làm chuyện này.

Phí Nhất Độ tôi là người nhà họ Phí, không muốn làm tổn thương nhà họ Phí. Phí Nhất Độ nói chân thanhf.

- Chỉ đùa một chút thôi. Diệp Phàm cười nói.

- Nghe nói vật trên đảo rắn có thể đề công, tôi chỉ nóng trông bác cả có thể trở lại một chút.

Phí Nhất Độ nói

- Khó rồi, có thể thành công có lẽ cũng không được bao nhiêu. Việc này trong tổ sẽ không đồng ý. Diệp Phàm nói.

- Bảo bối trên hoang đảo không phải là của tổ a, sao có thể hống hách như vậy? Phí Nhất Độ có chút tức giận.

- Ha ha, nếu lời này cậu nói với ông cụ, bảo ông ấy ra mặt cho cậu một cái, đây cũng không phải việc khó có phải không? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là họ lấy về, Diệp Phàm cười khan một tiếng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.