- Hơn nữa, bọn họ cũng phản bác chúng ta, nói chúng ta mang giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản đến.
Cái này, tôi vừa hỏi qua bộ phận có liên quan của công ty rồi, nói là không có, sơn trang Chu Tước không có giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản.
Khi ấy căn nhà ấy vốn là của Vân tướng quân – người đã chuyển đến Mỹ. Nhưng lúc đó e là cũng không làm các giấy tờ đại loại như giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản.
Sau đó huyện Hoàng Cương đã cấp nó cho tập đoàn Hoành Không, đoán chừng cũng chỉ nói miệng vài câu là cấp. Mấy chục năm về trước thì làm gì có nhiều quy tắc như vậy.
Cái này, bọn họ cũng đều nhận thức được điểm này, nói là lúc đó huyện Hoàng Cương nói là chỉ là cho tập đoàn Hoành Không mượn dùng một thời gian ngắn. Bây giờ bọn họ yêu cầu hoàn trả lại cho trấn Hoành Không.
- Lẽ nào đến các loại giấy tờ tương tự để chứng minh cũng không có sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, tôi đã điều tra qua rồi, dù là một mảnh giấy nhỏ cũng không có. Thời điểm đó cơ bản là không thịnh hành những cái này. Toàn bộ chỉ nói miệng, cái này thật là có chút khó khăn rồi. Huyện Hoàng Cương đột nhiên lại thay đổi lời nói, chúng tôi thật sự không lấy được chứng cứ nào để chúng minh sơn trang Chu Tước này là của công ty chúng ta.
Tống Thành Tín lắc đầu nói.
- Nhưng bọn họ cũng không thể chứng minh, đúng vậy không? Sơn trang Chu Tước này trên thực tế là của tập đoàn Hoành Không. Năm đó ai sử dụng thì là của người ấy, trừ phi ai đó có thể mang ra các giấy tờ có liên quan đến quyền sở hữu tài sản.
Diệp Phàm nói, nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp:
- Nhưng mà tôi có chút khó hiểu, trước đây khi không có ai ở thì huyện Hoàng Cương này cũng không có ai để ý tới, tại sao bây giờ vừa nghe thấy tôi muốn chuyển đến là có kẻ đã ra tay rồi. Có phải là trong huyện có vài đồng chí không không ưa tôi.
- Cái này, vừa rồi tôi cũng thăm dò được một số tin đồn, nghe nói có người đã nhắm Thông Thiên Sơn, nói là có thể đầu tư tiền khai thác du lịch.
Mà Thông Thiên Sơn lại là của trấn Hoành Không, nếu như lại dựng gần sơn trang Chu Tước thì chẳng phải là một chuyện phiền phức sao?
Ví dụ, nếu như quy hoạch của bọn họ dính đến sơn trang Chu Tước vậy chẳng phải là sẽ qua đây thương lượng với chúng ta sao?
Đến lúc đó, e là phải chi một khoản tiền để đoạt lấy. Hơn nữa địa bàn sơn trang Chu Tước rộng như vậy, phong cảnh nơi đó cũng đẹp nữa.
Lại thêm vào là nơi một vị tướng của Quốc Dân đảng đã từng sống ở đó, vậy thì nơi đó có thể coi là văn vật rồi.
Đến lúc đó, bày ra một số ảnh chụp các loại của vị tướng quân đó, không chừng có thể biến nơi đó thành cảnh điểm du lịch cũng nên.
Hơn nữa lại thêm phong cảnh tươi đẹp, ví dụ như Vân tướng quân lúc ở Thông Thiên Sơn đã làm gì, như trừ loạn… Những thứ này đều là tư liệu sống tương đối tốt.
Bây giờ người ta thích tìm hiểu về chuyện xưa ở phương diện này.
Tống Thành Tín nói.
Đúng lúc này, Khổng Ý Hùng nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt bực tức đi từ ngoài vào:
- Không được rồi, bọn họ đang đến gây khó dễ.
- Đã xảy ra việc gì vậy?
Diệp Phàm chau mày.
Chủ tịch trấn Hoành Không- Mâu Đại Cơ đã cùng với công an và một số nhân viên của ủy ban nhân dân chạy thẳng đến sơn trang Chu Tước rồi.
Có phải là họ đến cưỡng đoạt sơn trang Chu Tước? Bí thư Diệp, tôi thấy chúng ta phải nhanh chóng gọi cục trưởng Bao đem một số người qua đó thôi.
Nếu không sơn trang một khi đã bị bọn họ cưỡng đoạt về thì sao này muốn lấy lại cũng phiền phức. Một số chuyện trước khi không có tài liệu chứng minh, người nào giành được thì là của người đó, khó mà nói.
Hơn nữa, những ngày này chúng tôi đã mua rất nhiều đồ đến đó, để bọn họ phá hoại thì thật tiếc.
Khổng Ý Hùng nói.
- Ha ha, không sao đâu.
Diệp Phàm xua tay cười:
- Bọn họ không chiếm được đâu.
- Bí thư Diệp, tôi lập tức qua đó khuyên nhủ. Không thể để bọn họ làm loạn lên được.
Tống Thành Tín đứng dậy nói.
- Được rồi, như thế này đi, bên cục trưởng Bao, dặn dò họ mấy phút nữa rồi qua đó.
Diệp Phàm nói. Khổng Ý Hùng có chút buồn bực, không hiểu là bí thư Diệp đang nghĩ gì mà có vẻ không chút hoảng hốt.
Một lát sao cục trưởng Bao đi vào.
- Bao Nghị, anh cùng mấy người qua đó đem người có ý bừa bãi phá hoại sơn trang Chu Tước của công ty chúng ta về đây.
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
- Tôi lập tức đi ngay.
Bao Nghị đứng nghiêm trang nói.
- Đừng vội, đợi mấy phút nữa rồi qua.
Diệp Phàm nói, Bao Nghị vâng lời rồi đi ra ngoài.
5 phút sau, mấy chiếc xe cảnh sát của Cục công an Hoành Không trực thuộc tập đoàn Hoành Không đã tiến thẳng tới sơn trang Chu Tước. Khổng Ý Hùng cũng cùng đi với Bao Nghị.
- Lái nhanh lên một chút, tôi sợ là bí thư Tống không trụ được.
Khổng Ý Hùng chỉ về phía trước rồi nói.
- Đừng vội thế chủ nhiệm Khổng, chủ tịch Phàm đã dặn là từ từ qua đó, nhưng mà phải tỏ ra có uy thế.
Bao Nghị cười nói.
Thật ra anh ta cũng không hiểu vì sao mà Diệp Phàm lại dặn dò như vậy, chỉ là Diệp Phàm không nói nên anh ta cũng không dám hỏi.
Chỉ cần bảy tám phút là có thể đến được đó, không ngờ lạ dùng đến mười phút.
Nhưng lúc xe dừng ở cửa lớn sơn trang Chu Tước, Khổng Ý Hùng vừa xuống xe đã trợn tròn mắt.
Bởi vì anh ta thấy một loạt người nằm dưới đất, phải đến ba chục người, mà các vật dụng như xẻng, gậy gộc vốn ở trong tay họ đều đã biến thành mớ lộn xộn bị ném ra xa.
Mà hơn chục công an do thị trấn Hoành Không cử đến đều nằm trên mặt đất kêu la đau đớn, còn những nhân viên của Ủy ban nhân dân thị trấn mặt mũi tím tái, bầm dập.
Khổng Ý Hùng còn kinh ngạc khi phát hiện ra đến đồng chí Mâu Đại Cơ- phó chủ tịch huyện Hoàng Cương kiêm Chủ tịch trấn Hoành Không lúc này cũng bị người ta lột hết quần áo đem anh ta treo lên cây.
Mặt anh ta sưng phù như mặt heo, anh ta sợ đến mức cứ ngồi trên cây mà hét “cứu tôi với”. Nhưng lại không dám giãy dụa quá mức, sợ sẽ bị chặt đứt dây.
- Ha ha ha
Bao Nghị dẫn đầu đi vào vì thế nên tất cả các đồng chí công an đều được một trận cười lớn.
Khổng Ý Hùng khá từng trải nên anh ta không dám cười.
- Trước tiên là chụp ảnh đã sau đó đem những phần tử xấu có ác ý phá hoại tài sản công ty của chúng ta bắt lại.
Bao Nghị vung tay lên, sau khi những máy ảnh chụp tanh tách, những vị công an kia như sói như hổ nhào tới, không niệm tình đến còng tay những người kia lại.
Còn chủ tịch Mâu cũng được thả xuống.
- Chủ tịch Mâu, anh đường đường là Chủ tịch thị trấn Hoành Không mà làm cái trò gì thế này. Muốn chơi trò khỏa thân thì đến đường lớn mà chơi, chơi gì ở trên cây thế này.
Bao Nghị cười một tiếng rồi ra lệnh cho cấp dưới đến chụp ảnh đồng chí chủ tịch thị trấn – không một mảnh vải trên người. Tin rằng ngày mai một khi lên báo thì hoàn toàn có thể đứng trang đầu của nhật báo Hạng Nam.
- Các anh muốn là gì, chúng tôi đến để xem căn nhà của chúng tôi, không ngờ lại bị người xấu đánh đến nông nỗi này.
Bọn xấu này chắc chắn là người của công ty các anh, tôi phải đến huyện, đến thành phố để tố các các anh, đến công an các anh cũng dám đánh.
- Các anh to gan lớn mật phải không?
Chủ tịch Mâu hiện tại từ trên cây được thả xuống, vừa được thả xuống cái tính khí ngang ngược lại nổi lên.
- Mùi khai bốc lên từ đâu vậy?
Bao Nghị ngửi ngửi rồi chau mày.
- Cái này, hình như là chủ tịch Mâu tè ra quần rồi. Các cậu ngửi xem, chắc chắn là từ quần của chủ tịch Mưu bốc ra, trong mùi khai này còn rất nặng mùi rượu, nghe nói chủ tịch Mâu là anh hùng tửu quốc. Một bữa mà không uống một bát rượu trắng thì không rời khỏi bàn đấy.
Một đồng chí công an nói ẩn ý.
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mâu Đại Cơ.
Ông ta đỏ bừng cả khuôn mặt, hét lớn:
- Nói láo, nói láo! Đâu có mùi khai nào?
- Tè thì cũng đã tè rồi, cũng không phải là chuyện gì mất mặt cả. Chủ tịch Mâu, có cần phải thay ra cái quần khác không?
Chứ quần mà ngấm nước tiểu mặc vào là dễ bị cảm lắm đấy. Thời gian này mà bị cảm thì khó khỏi lắm.
Một khi đã bị cảm thì phải mất mười mấy ngày mới khỏi được, vậy thì vất vả đấy.
Trong lòng Tống Thành Tín vô cùng khoái chí, anh ta cố tình bước về phía trước giả vờ giả vịt hỏi thăm một cách ân cần.
- Tống Thành Tín, cậu có phải đang nói tiếng người đấy không?
Mâu Đại Cơ vừa xấu hổ vừa giận dữ, chỉ tay vào Tống Thành Tín rồi hét lên.
- Nói chuyện với người thì đương nhiên phải dùng tiếng người rồi, chẳng lẽ lại nói với súc sinh à.
Anh ta khoái chí đến mức không tả nổi rồi. Trong lòng thầm nghĩ “ không ngờ ông cũng có ngày hôm nay, đáng đời!”
- Được lắm Tống Thành Tín, đừng cho rằng cậu…cậu…
Mâu Đại Cơ vừa bực vừa xấu hổ, cả người nhũn ra rồi ngất xỉu. Nếu không phải là Tống Thành Tín nhanh tay kéo lại thì ông ta đã bị ngã chết rồi.
- Lão Tống, vừa rồi là chuyện gì vậy?
Khổng Ý Hùng lén lút kéo Tống Thành Tín đến bên cạnh hỏi.
- Đụng quỷ rồi.
Tống Thành Tín vẻ mặt sợ hãi nói.
- Đụng quỷ.
Khổng Ý Hùng ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời cao rực rỡi, không kìm nổi mà nói:
- Tôi nói này ông Tống, ông không phát sốt đấy chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì làm gì có quỷ chứ?
- Thật sự là đụng quỷ rồi. Nghe nói là sơn trang Chu Tước này vốn là có quỷ lộng hành. Trước kia là buổi tối, không ngờ bây giờ trời sáng cũng dám dọa người. Xem ra, con quỷ này càng ngày càng lợi hại rồi.
Tống Thành Tín vẻ mặt sợ hãi, không giống như đang giả vờ.
- Tôi thấy ông đúng là trúng tà rồi.
Khổng Ý Hùng cho là mình bị chơi xỏ, có chút tức giận nhìn về phía Tống Thành Tín rồi hừ một tiếng.
- Ông Khổng, tôi không phải là đùa giỡn với anh đâu, thật sự là đụng quỷ rồi. Vừa rồi tôi vội vàng chạy tới nơi này, phát hiện ra Mâu Đại Cơ mang người theo đang đập cửa chính xông vào.
Mà người trông giữ cửa cũng không ngăn cản được bị công an thị trấn đẩy một cái ngã sang bên cạnh.
Tuy nhiên ông kia đã giấu chìa khóa đi rồi, vì thế mà Mâu Đại Cơ lệnh cho người đập cửa sắt.
Tôi vừa nhìn thấy thế đã xông đến ngăn cản bọn họ không cho bọn họ vào. Không ngờ Mâu Đại Cơ cười lạnh một tiếng nói sơn trang Chu Tước là của trấn bọn họ, mình muốn đập cửa nhà mình thì có gì vi phạm pháp luật mà không được.
Sau đó ông ta sai khiến mấy người kéo tôi sang một bên. Nhưng vào lúc này, Mâu Đại Cơ và bọn họ có vẻ như bị trúng tà, kêu trời kêu đất.
Tôi tận mắt nhìn thấy Mâu Đại Cơ có vẻ như bị quỷ rút miệng vậy, nói ba..ba, sau đó mặt sưng phù như mặt heo, cuối cùng bay lên, quần áo trên người cũng bị xé sạch.
Hơn nữa, bộ quần áo rách nát kia lại được bện thành dây thừng rồi treo Mâu Đại Cơ lên ngọn cây.
Mà những công an ở trấn cũng tương tự, người nào người nấy bị quỷ đánh cho lảo đảo, không lâu sau đó toàn bộ bị ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.
Anh Khổng, anh nói xem đây không phải là chọc quỷ thì gọi là cái gì.
Tống Thành Tín vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vậy con quỷ kia không đánh ông sao?
Khổng Ý Hùng vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
- Tôi cũng không hiểu, tôi và người canh cửa đều không bị đánh, xem ra con quỷ này là quỷ tốt, đã giúp tập đoàn Hoành Không chúng ta.