- Có gì lãng phí chứ, phụ nữ được trời phsu cho nhan sắc mà sống mà. Không phải đàn ông các anh đều thích gái đẹp sao?
Nếu những năm nay mà tôi không chăm sóc sắc đẹp thì giờ ông đã chê tôi là hoa tàn rồi.
Cho nên ông xem chị Hướng đối với tôi tốt như thế, chúng ta cũng phải có chút lòng thành đúng không?
Không ngờ Phí Hương Ngọc lại nói thế suýt nữa Ninh Chí Hòa đã nghẹn họng, Diệp Phàm đứng bên cũng buồn cười, nhưng cũng không dám cười ra nên cũng rất khó chịu.
- Thôi vậy, không nói lại bà được. Bà muốn làm gì thì làm, nhưng có thể ông cụ sẽ không đồng ý đâu.
Ninh Chí Hòa nói.
- Không nói với ông nữa, Diệp Phàm, cháu có mang theo thuốc trên người không?
Phí Hương Ngọc nói.
- Cháu chỉ còn lại hai viên thôi.
Diệp Phàm có chút đau lòng bởi vì nguyên liệu khó lòng mà tìm được. Vất vả lắm mới làm được hai viên này, ngay lập tức đã không còn nữa.
- Vậy thì tốt rồi, cũng may mà dì đã đồng ý với bà ấy là cho hai viên.
Phí Hương Ngọc rất vui vẻ.
- Bà mà cứ thế này thời gian dài thì chắc sắp không còn gì nữa rồi.
Không ngờ Ninh Chí Hòa lại thêm vào.
- Thuốc này lần sau mà cần thì khi nào mới có được hả cháu?
Phí Hương Ngọc sửng sốt rồi cũng đưa ra một câu quá khó.
Nếu như dùng thuốc này thời gian dài, cũng không thể bảo đảm được có thể cứ giữ mãi dung nhan thế này không. Cái này là ở cách nghĩ của mỗi người thôi.
- Chú Ninh nói quả không sai, chủ yếu là không có nguyên liệu mà làm. Hai viên này cháu khó khăn lắm mới bào chế ra được. Dì Phí phải suy nghĩ cho kỹ, chắc đến nửa năm nữa cũng không có đâu.
Diệp Phàm nói.
- Cho thôi, dì đã đồng ý cho người ta rồi thì phải làm thôi. Bằng không bà ấy sẽ không nể dì.
Phí Hương Ngọc cũng cắn răng nói. Xem ra có lúc Phí Hương Ngọc cũng không đánh mất khí thế nhà họ Phí.
- Ha ha ha. Đêm đừng có lèo nhèo bên tôi là hối hận rồi nhé.
- Dì Phí, cái này người bình thường không thể dùng. Nếu không có tặng cho bà ấy thì bà ấy cũng không có cao thủ giúp bà ấy dùng thuốc này được?
Diệp Phàm nói.
- Cháu quên cô bé Điệp Vũ rồi sao?
Phí Hương Ngọc cười nói.
Thật là xui xẻo, vốn muốn nghĩ nhân cơ hội mà giao tiếp với người ta nhưng không ngờ lại bị Điệp Vũ phá đám rồi. Nhưng như vậy cũng không sao, chắc chắn Phí Hương Ngọc sẽ nói đỡ cho hắn.
- Cháu cũng quên thật, nhưng dì nói là chồng của bà Hướng đó là đồng chí Cao Nhất Thiên – là quản lý của Ủy ban giám sát tài sản nhà nước. Gần đây chúng cháu đúng là có chút khó khăn.
Diệp Phàm nói, vừa nói vừa đưa viên thuốc ra.
- Ồ, có chuyện gì?
Phí Hương Ngọc hỏi, vừa nhận đồ của người ta thì cũng phải tỏ ra chút “thành ý” chứ.
- Chính là sự việc của chúng cháu và tập đoàn cơ khí Trung Quốc.
Diệp Phàm đem chuyện của tổ điều tra nói lại một lần.
- Sao mà cháu biết được chuyện này là đồng chí phó trưởng bạn nói?
Ninh Chí Hòa hứng lên.
- Cháu cũng là nghe qua thôi, nhưng nghe nói tổ điều tra là đổng oanh oanh phó trưởng ban sắp đặt xuống. Mà chỉ đạo lại rất rõ ràng.
Cho nên cháu mới tức giận, muốn làm với họ một phen. Hiện tại họ đúng là quá thực dụng, nhưng việc này cháu đang lo lắng là họ sẽ đàn áp không thôi đâu.
Cháu cũng biết tập đoàn của chúng cháu là dưới quyền lãnh đạo của Ủy ban giám sát tài chính nhà nước nhưng cũng không bằng tập đoàn Trung Quốc được.
Chúng cháu đang đổ nát, người ta thì lại là bảo bối kiếm tiền. Chẳng có cách nào cả, giờ tình hình như thế, nhưng cũng không thể làm quá mức đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Ôi, đây là vấn đề có tính lịch sử di truyền rồi. Ngay từ đầu thời đại kinh tế bao cấp, vốn đã không muốn thành lập hai tập đoàn cùng một chuyên ngành cùng sống ở một nơi rồi mà.
Kinh tế bao cấp đã chuyến đổi thành kinh tế thị trường rồi, mà vẫn như thế. Tập đoàn Trung Quốc đã nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của chính quyền.
Mặc dù họ hàng năm còn có một thuế nhất định. Đương nhiên chỉ có thể độc lập, không thể hợp tác đầu tư cũng đã ngăn chặn con đường phát triển của họ một cách nhất định.
Chỉ cần làm tốt, các cậu sẽ có tiền đồ hơn cả họ. Đương nhiên, đối với một số đồng chí trong Ủy ban quản lý mà nói thì chắc chắn là ưu tiên tập đoàn Trung Quốc rồi.
Dù sao họ cũng là đơn vị đơn vị độc lập chủ quản của Ủy ban quản lý. Không liên quan gì đến tỉnh Thiên Vân.
Nghiêm túc mà nói. Các cậu và họ vẫn còn những xung đột rất lớn về lợi ích. Bởi vì bên các cháu là doanh nghiệp nhà nước.
Có thể kiếm được tiền, có lợi nhuận, cũng phải nộp một phần lớn cho Chính quyền. Thực ra đây chính là khác biệt giữa vấn đề nhỏ và lớn.
Ninh Chí Hòa thở dài nói.
- Bất luận là thế nào thì cũng không thể ức hiếp như vậy có phải không ạ? Lẽ nào đứa trẻ nghèo không phải là con người sao?
Cháu muốn nói là một vài đồng chí của tập đoàn Trung Quốc có vấn đề. Bản lĩnh còn không rõ ràng, lại còn kiện cáo.
Đã có được cả nguồn ưu thế như vậy, một chút cơm để lại cho người ta mà còn cướp nốt cả đi. Đúng là không có tình người.
Mà một số đồng chí trong Ủy ban quản lý cũng là có tà ác như vậy.
Phí Hương Ngọc tự nhiên lại đứng về phía Diệp Phàm. Việc này tôi chắc chắn rồi, tôi sẽ nói với chị Hướng, đến lúc đó còn yêu cầu Cao Nhất Thiên phải ủng hộ tập đoàn Hoành Không.
- Bà đừng có để đồng chí tiểu Diệp này lừa nhé.
Không ngờ Ninh Chí Hòa lại cười đùa với bà xã.
- Lừa, sao có thể được chứ, tiểu Diệp là người nhà chúng ta, có phải không tiểu Diệp.
Phí Hương Ngọc vốn là không tin.
- Việc này, ha ha, cháu đâu dám lừa dối dì Phí. Chỉ là có chút không thỏa đán nên không nói ra được.
Chỉ là tập đoàn Trung Quốc có ký kết với Kim Lăng Cổ Thị một bản ghi nhớ về đặt mua linh phụ kiện.
Bản ghi nhớ này không phải là hợp đồng chính thức, cũng không có hiệu lực pháp lý gì. Mà nhà họ Cổ thấy giá cả bên cháu hợp lý, nên chọn sản phẩm bên cháu có phải không ạ?
Kinh tế thị trường là như vậy, khôn sống, mống chết mà. Chứ không thể nói là giá anh cao, chất lượng không bằng người ta mà đòi người ta bán, như vậy có phải là cầm quyền không?
Diệp Phàm nói ra lời này cũng thấy hơi chột dạ.
- Bản ghi nhớ cũng chỉ là hình thức thôi, chứ làm sao là hợp đồng, làm sao có hiệu lực được. Tiểu Diệp nói không sai, dì ủng hộ.
Phí Hương Ngọc nói.
- Ha ha, tiểu Diệp, có ý gì sao không nói ra đi, còn giấu ta sao?
Ninh Chí Hòa lại cười nói.
- Không có mà chú Ninh, làm sao cháu lại dám “giở trò” trước mặt chú được?
Diệp Phàm muốn kêu oan rồi.
- Cậu cũng đừng quên là chính quyền cũng đã chuyên cử mấy đồng chí ở tập đoàn Hoành Không của cậu đó.
Năm ngoái khi còn là chủ tịch Tỉnh vì nắm bắt được Hoành Không mà chú cũng đã tìm hiểu không ít về tập đoàn Trung Quốc.
Thực ra, họ sớm đã là đối thủ của Hoành Không rồi. Chỉ là người ta đang ổn định vững vàng để đè bẹp Hoành Không thôi.
Mà theo như chú biết, tập đoàn Kim Lăng Cổ Thị là Trung Quốc đã có hợp đồng hợp tác lâu dài.
Các cậu đúng là cái gậy cản đường rồi, người ta không tức mới là lạ. Mà chú có cảm giác như Cổ thị lại hướng sang Hoành Không chắc có gì liên quan bên trong này sao.
Phỏng chừng tiểu tử cậu đã làm trò gì rồi. Chúng ta cứ nói ra không sao, nói từ góc độ Tỉnh, chú hoàn toàn ủng hộ Hoành Không.
Đây cũng là việc chẳng còn cách nào rồi, nếu như không ủng hộ cũng không thể vực dậy rồi.
Ninh Chí Hòa nói đúng là phong cách trưởng bối.
- Ha ha, chú Ninh, cháu nói ra chú đừng trách cháu nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải đã nói rồi sao, chúng ta không nói công việc mà, nói chuyện vui thôi. Nói chuyện phiếm thì đâu có quy tắc, quy định gì đúng không?
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Thực ra cũng không có gì. Nhưng đúng là cũng có chút việc, nhưng không hề liên quan đến tập đoàn Trung Quốc.
Mà việc này lại là chính Cổ thị tìm đến. Người ta đến tận cửa tìm rồi thì sao cháu lại đẩy ra ngoài đúng không ạ?
Là cả hai cùng thỏa nguyện mà.
Diệp Phàm nói lập lờ nước đôi, tự nhiên cứ như là dối trá. Nếu như để lộ Phí Nhất Độ ra thì chắc chắn là nguy rồi.
- Đúng là cả hai cùng thỏa nguyện, đúng là giỏi, lại còn “chơi” cả trên ta à? Có những việc mà chỉ có cậu làm, lại có người biết. Nhất Độ đúng là nghịch ngợm, cũng không ngoại lệ đúng chứ?
Ninh Chí Hòa lại nhắc đến Nhất Độ khiến cho Diệp Phàm hoảng hốt, không khỏi thốt ra:
- Việc này chú Ninh đã biết rồi sao?
- Chính là tâm địa gian xảo của các cậu, đừng nghĩ là giấu được cả trời đất. Việc này không nói là quá mức, nếu như quá mức thì Nhất Độ chắc chắn phải chịu gia pháp rồi.
Ninh Chí Hòa nói.
- Thật xấu hổ quá, việc này là cháu cầm đầu. Thực ra Nhất Độ cũng là bị ép. Nếu như muốn trừng phạt thì trừng phạt cháu đi ạ.
Mà không phải tự dưng chúng cháu lại xấu xa như thế. Ngay từ đầu nhà họ Cổ đã quá thể rồi. Có ức hiếp cũng không đến mức như thế chứ?
Diệp Phàm nhanh chóng giải thích, tự kéo tội danh về mình.
Đến lúc đó Phí Nhất Hoàn có truy cứu chắc cũng không thể tự ra tay. Hơn nữa, nhà họ Phí còn nợ hắn một ân tình, nên chức cũng không truy cứu chuyện này.
- Ta nói là lần sau không được thế, đương nhiên nhà họ Cổ đúng là cũng quá lắm.
Ninh Chí Hòa nói:
- Gần đây cậu đang lo lắng gì, cứ nói ra. Nếu như không dẫn dắt được Hoành Không thì đánh vào cái mông này đấy.
- Tốt ạ, bí thư Ninh, gần đây bên cháu đã ký hợp đồng 800 triệu với tập đoàn Chính Hà ở Cảng Cửu…
Diệp Phàm vui vẻ khoe khoang thành tích, khiến cho Ninh Chí Hòa là người đầu tiên vui mừng, sau đó đưa ra điều kiện cũng sẽ thuận hơn.
- Làm tốt lắm, nhanh chóng nắm bắt cơ hội này. 800 triệu một khi đã ký hợp đồng, chắc chắn sẽ chắp cánh cho Hoành Không rồi.
Làm tốt lắm, còn cả chuyện Phi Không ở Việt Châu nữa, nếu như có thể có được bãi Yến Nguyệt thì tuyệt. Cậu phải trải rộng tầm mắt ra, mà nghĩ cách làm.
Đôi khi dùng chút thủ đoạn thì lão Ninh này cũng không phản đối, chỉ cần không phạm pháp là được.
Mà doanh nghiệp cũng phải thay đổi tư duy, không muốn chết khi ôm việc mà không làm ra tiền là một ý tưởng hay.
Hiện tại thị trường bất động sản đang trên đà phát triển, đang đúng thời kỳ thịnh, dự tính xây dựng công ty xây dựng Hoành Không là chính xác.
Chính các cậu cũng có thể tiêu thụ cho các cậu một bộ phận sản phẩm, cùng nhau để hợp sức phát triển. Nhưng đây không phải chỉ nói miệng đâu mà phải làm.
Ví dụ như chính là việc đổi lấy bãi Yến Nguyệt đó, nếu như chuyển Phi Không đi, căn bản là các cậu phải làm lại từ đầu.
Xây dựng một xưởng đóng tàu cần phải một khoản tiền lớn. Mà nhân tài là kỹ thuật cũng không thể thiếu.
Còn nữa, muốn hình thành một xưởng đóng tàu quy mô cũng cần phải có thời gian dài. Không thể trong thời gian ngắn mà làm được.
Phải làm đến hai năm đó, nên cũng phải chuẩn bị trước đi. Mà không chừng đến khi Phi Không hoàn thành cũng là lúc cháu rời khỏi nơi này. Cháu nên nghĩ cho lỹ, xem thế có phải là may áo cho người ta không?