Quan Thuật

Chương 2882: Anh là người nổi tiếng



- Đâu có quy định của pháp luật không được biết tên của cô? Hơn nữa cô là người nổi tiếng có phải không? Diệp Phàm hừ nói.

- Anh thật lạ, Đàm Tiếu Tiếu cười nói, cười đến rạng rỡ rồi, tay có vẻ như vô tình vẫy lên không trung.

Độc công đến đây, Diệp Phàm thầm cảnh giác, mặc dù nói hắn không sợ một số độc, nhưng cũng không có nghĩa là không sợ tất cả mọi loại độc.

Đàm Tiếu Tiếu là người trong hàng trăm năm qua của Ngũ Độc giáo mới luyện thành người độc, chắc chắn có chỗ khác. Tuy nsoi người này công lực cũng không phải đặc biệt cao, nhưng độc công chắc chắn kiệt xuất.

Dưới đôi mắt ưng, một ít viên bi màu tím xuất hiện bay về phía hắn. Diệp Phàm vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng tự nhủ đây không phải là Sói hoa tím của Tam Độc giáo mình đã gặp sao? Loại này ngay cả dây lưng của Diệp Phàm cũng có thể nuốt được chẳng những không có tổn thương mà còn có thể trợ giúp luyện độc công.

Diệp Phàm tỏ vẻ không để ý còn hút thuốc, ra sức hít một hơi khen: - Đúng vậy, thuốc lá này rất thuần khiết.

Không tồi cái rắm, anh cứ ra sức hút đi, hút không chết được Diệp Phàm anh. Đàm Tiếu Tiếu độc ác mắng thầm, trên mặt vẫn tươi cười, giống như một con heo đang động đực hướng về con nái tỏ vẻ.

Đương nhiên, Đàm Tiếu Tiếu chỉ muốn trừng trị Diệp Phàm một chút, cũng không phải là muốn lấy mạng của hắn. dù sao người này lại lịch chưa rõ, ngay cả tên Giáo chủ cũng biết được tuyệt đối không phải là người dễ trêu vào.

Nhưng không dễ trêu cũng không có nghĩa là không thể ra tay cảnh cá hắn một chút. Nếu không Ngũ độc giáo cũng quá uất ức có phải không?

- Nóng quá Đàm Tiếu Tiếu cầm lấy tờ tạp chí quạt quạt. Diệp Phàm biết, cô đang liên tục bắn Sói hoa tím về phía hắn để mình hút vào.

- Có muốn bật điều hòa hay không? Diệp Phàm lại hít một hơi thuốc lá cười hỏi.

- Không cần, cái này là được. Đàm Tiếu Tiếu cười ra sức quạt. Còn Diệp Phàm nghiêng người ra sức hút lấy.

Ước chừng năm phút đồng hồ qua đi.

Đàm Tiếu Tiếu ngừng động tác quạt lại, cười khanh khách nói: - Đợi xem anh còn có thể cười ra tiếng tôi sẽ gọi anh là anh.

- Tôi cũng không muốn nhận một cô em bướng bỉnh ra tay cả với anh trai mình, nếu không cẩn thận thì trúng độc chết. Cái này, cả ngày mang đạn độc trong người cũng không phải là chuyện đùa. Diệp Phàm ra vẻ vô tình nói, Đàm Tiếu Tiếu tức giận đến nỗi không cười nổi, hiểu nhiên quỷ kế của cô bị hắn phát hiện.

- Làm sao anh biết? Đàm Tiếu Tiếu hơi giận, cười nhe cả hàm răng.

- Răng trắng nhỉ, nếu chúng ta hôn nhau một cái thì thật thú vị phải không? Tuy nhiên, miệng cô có lẽ còn có gì đó tôi không dám. Diệp Phàm không đáp nói chuyện tào lao.

- Sao anh không phản ứng? Đàm Tiếu Tiếu hừ nói.

- Phản ứng, phản ứng gì? Diệp Phàm ra vẻ không hiểu nhìn Đàm Tiếu Tiếu, sau đó lại tỏ vẻ hoảng hốt cười nói: - Ừ, đúng rồi có phải là cảm giác trước mặt một người con gái xinh đẹp như mình mà tôi không phản ứng gì?

Diệp Phàm nói đến đây, cố ý ra vẻ hơi ngượng ngùng nói: - Ngại quá, vừa rồi vừa rồi, vừa rồi trên đường mới vừa gặp một gái gọi.

Nói là 100 đồng một lần, tôi ngại đắt quá, liền giơ năm đầu ngón tay, cô gái đó gật đầu nói là 50 cũng được, tôi giảm tiếp 50% cô gái đó tức giận đến bỏ đi.

Tuy nhiên, có lẽ cô cũng lâu không có khách hàng, đến mức bụng đói ăn quàng cho nên cuối cùng đồng ý 25 đồng.

Tôi đã phát ra vài phát đạn pháo cho nên, hiện tại cả người mệt mỏi. Bởi vậy không phải vì cô không xinh đẹp mà là vì tôi ngại quá, thật sự là không được.

Đối mặt với cô gái xinh đẹp như cô không ngờ không có nổi sức mạnh đó. Nếu sớm một chút tôi trả 50 cũng được.

Hiện tại không được, cho dù bảo tôi chơi không tôi cũng không được rồi, thân thể này, ôi, đã bị vét sạch rồi.

Diệp Phàm vừa mỉa mai vừa cười nói, thiếu chút nữa khiến Đàm Tiếu Tiếu phát điên.

Tuy nhiên, cô gái này cũng lợi hại, bình tĩnh lại ngay, nhìn Diệp Phàm chăm chú, thật lâu sau, khoảng ba phút Đàm Tiếu Tiếu cầm hoa quả trên bàn bắt đầu ăn.

Vừa ăn vừa căn nhằn táo này chát không ngọt gì đấy. Tuy nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, theo tiếng cằn nhằn của Đàm Tiếu Tiếu miệng cũng không nhàn rỗi, bay ra một ít màu hồng lao về phía hắn.

Độc gì, Diệp Phàm thầm hỏi, dùng đôi mắt ưng quyets một cái, cái mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, lập tức một cỗ mùi có thể sặc chết người sộc thẳng vào mũi, thiếu chút nữa hắt xì rồi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lập tức nhịn được. Nếu không chắc chắn Đàm Tiếu Tiếu chê cười. Hắn không biến sắc đã vận hành độc thuật, đem khí này trung hòa cùng độc dịch để hóa giải, cái này gọi là lấy độc trị độc.

Đàm Tiếu Tiếu gặm xong hai quả táo phát hiện Diệp Phàm vẫn còn đang thảnh thơi hút thuốc là, tức giận cô đứng lên nói: - Hôm nay tới đây thôi, tôi cũng mệt rồi, đi ngủ trước.

Vừa nói xong, Đàm Tiếu Tiếu không ngườ trực tiếp vào phòng ngủ của Diệp Phàm, hơn nữa rõ ràng còn cởi quần áo thật sự, ngay cả cửa phòng cũng chưa đóng, mãi đến khi cởi chỉ còn lại quần lót và áo ngực Đàm Tiếu Tiếu mới nhìn Diệp Phàm một cái cười cười.

Ngoái nhìn lại rất ma mị, vô cùng quyến rũ.

Từ đó về sau, Đàm Tiếu Tiếu hình như còn muốn mở ra chiếc lá liễu của mình, ra vẻ xếp quần áo sau đó mới chui vào ngủ.

- Này này, đó là phòng của tôi, cô cũng quá không biết điều đi, đó là phòng của tôi. Diệp Phàm chạy vào hét lên.

- Làm anh sao lại như vậy, phòng để cho em gái ngủ cả đều không được sao? Anh đấy, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi. Nếu không tôi đưa tiền anh đi thuê phòng khác là được. Đàm Tiếu Tiếu cười ngáp một cái, ném một cái túi trên giường về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm khẽ vươn tay bắt được.

Viên đạn bọc đường rồi

Bởi vì, tuy nói đây chỉ là một cái túi hoa bình thường bên trong là một ít vật dụng của Đàm Tiếu Tiếu.

Nhưng bên ngoài túi hình như dính đầy một loại độc màu lửa đỏ. Mà ngay cả cái ví hoa kiều diễm kia có lẽ cũng là kiệt tác chi độc của Đàm Tiếu Tiếu.

Diệp Phàm bình tĩnh mở túi có chút buồn bực vì bên trong là một bao băng vệ sinh, một cái gương mà một bộ đồ lót còn có hai cái bao cao su siêu mỏng.

- Ha ha ha

Đàm Tiếu Tiếu cười đến rạng rỡ vô cùng.

Diệp Phàm ném chiếc túi xuống đất tức giận đi ra cửa, không có cách nào đành phải nằm trên ghế sa lông ở phòng khác qua một đêm.

Tuy nhiên, suốt cả đêm, Diệp Phàm đương nhiên không dám ngủ, mà Đàm Tiếu Tiếu cũng không ngủ cả đêm đều thi triển độc công, trong phòng tràn ngập một cỗ khí độc.

Cuối cùng trời cũng sáng.

- Bye bye, sau này gặp lại. Anh Diệp cảm ơn phòng ngủ của anh, buổi tối ngủ không tệ lắm, không chừng tôi thích về sau tôi thường xuyên hợp tác ngủ cùng anh. Đàm Tiếu Tiếu vung tay lên, gửi cho Diệp Phàm cái hôn gió từ xa rồi bỏ đi.

- Cô đừng trở lại, tôi không chịu được gây sức ép. Nếu nhất thời không chịu được ra tay nặng gây ra chuyện mà người đời công phẫn lúc ấy cô đừng kêu khóc nói tôi là cái kia gian. Đến lúc đó tôi sẽ không nhận. Diệp Phàm hừ nói.

- Không có gì, lúc ấy chỗ này của tôi chắc chắn sẽ lưu chứng cứ của anh, chúng ta ra tòa án. Đàm Tiếu Tiếu cười cười uốn éo mông đi thật.

- Mẹ kiếp, xui xẻo, còn phải giúp cô "vệ sinh" gian phòng kia kia bởi vì độc này không dọn sạch sẽ gây độc cho người đến sau. Diệp Phàm là người cao quý đương nhiên phải ra tay.

Ước chừng hai tiếng mới diệt hết độc tố. Diệp Phàm cũng mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu ngồi trên sô pha.

Đang muốn nhả khí ra, lúc này Khổng Ý Hùng gọi điện thoại đến nói là Chủ tịch hội đồng quản trị Tra bảo Diệp Phàm nhanh chóng đến.

Diệp Phàm đành phải vội vàng tắm rửa đi thẳng đến nhà họ Tra.

- Tiểu thư, thế nào? "Thằng ngốc" nhỏ giọng hỏi, phát hiện sắc mặt Đàm Tiếu Tiếu cũng không được tôi, nụ cười không còn thay thế vào đó chính là vẻ mặt giận dữ.

- Khốn khiếp! Đàm Tiếu Tiếu tức giận đến ném bộ trà trên bàn xuống đất.

Mấy người Thằng ngốc sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. Nếu Đàm Tiếu Tiếu tức giận cho dù người một nhà cũng dùng độc. Đến lúc đó dù anh tè ra quần thì vẫn thích rồi.

- Hừ, muốn chơi thì chơi cho thoải mái. Đàm Tiếu Tiếu lại hừ nói

- Ha ha ha, Tiểu Tiếu, ai chọc giận con thế? Lúc này bên ngoài truyền đến một giọng nói giống như chuông đồng hồ.

- Giáo chủ vạn phúc vô cương. Tất cả mọi người trong phòng vội vàng nằm sấp đầy đất hô lên.

Một người đàn ông tóc trắng sõa vai mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn chân đi đôi giầy Nike, quần xanh. Nếu không có người của Ngũ Độc giáo gọi người ta cảm giác người này là một cán bộ Chính quyền. Hơn nữa là một đồng chí vô cùng giản dị.

- Cha, cha đến rồi. Đàm Tiếu Tiếu cười ra ngoài đón.

- Quái Tiểu Tiếu, có việc gì vậy?

Nhìn chén trà vỡ đầy đất, Cung Thu có chút kinh ngạc nhìn Đàm Tiếu Tiếu hỏi.

- Không có gì, Đàm Tiếu Tiếu cười nói.

- Không có việc gì mới là lạ. Cung Thu hừ một tiếng hỏi thằng ngốc - Rốt cuộc sao lại thế này?

- Ôi, tất cả tại cái thằng tên là Diệp Phàm đấy Thằng ngốc không dám giấu diếm kể lại nguyên nhân.

- Tiếu Tiếu đi thử qua, không chừng cũng thắng được. Cung Thu bình tĩnh lại ngồi xuống ghế.

- Vâng, con đã thử qua. Tuy nhiên, hình như hắn không sợ độc của con. Tuy nhiên, con còn chưa sử dụng độc lợi hại, chỉ là Sói hoa và tơ hồng đọc, Huyết độc. Tuy nhiên, người này rất thú vị, làm cho người ta thấy lạ. Đàm Tiếu Tiếu có vẻ xấu hổ nhưng cũng không dám nói dối.

- Thú vị như thế nào? Cung Thu nhìn Đàm Tiếu Tiếu như cười như không.

- Cha, đừng nghĩ lung tung, con đối với hắn không có cảm giác, chỉ có điều người này hình như rất bình tĩnh. Hơn nữa không coi việc con trộm vào phòng hắn ra gì.

Hơn nữa, con còn ngủ cả đêm trong phòng hắn, hắn cũng không nói gì, người này chính là quái nhân.

Hơn nữa, tôi lại không cảm thấy được hắn là cao nhân, hình như là một người không sợ độc vậy. Đàm Tiếu Tiếu đỏ mặt vội vàng nói.

- Tôi cũng không nói con coi hắn thế nào, tuy nhiên, chính con đã nói lộ ra rồi, Cung Thu yêu thương nhìn Đàm Tiếu Tiếu nói. - Người này tuyệt đối không thể không có võ công.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.