Lúc này Nghiêm Phương Long cũng buồn bực, vốn muốn cùng Vệ Ngọc Cường làm một chuyện lớn nhưng không ngờ mấy hôm nay giang sơn này lại đỗi chủ. Nghiêm Phong Long tức hộc máu.
Nhưng, Nghiêm Phương Long càng sĩ diện. Bảo anh ta có thái độ như Ngô Hồng Sơn thì cũng thành mặt mo.
Nguyên nhân sửa chữa chủ yếu chính là đằng sau Nghiêm Phương Long rất vững chắc, không hề đơn giản, có lẽ Diệp Phàm cũng không chào đón, nhiều nhất chắc cũng là duyên hóa thôi. Điều chỉnh công tác thôi, nhưng không thể để người ta tự làm.
Còn một cốt cán khác – Vệ Ngọc Cường, cũng có thái độ như đồng chí Cung Trường Hỷ tổng cố vấn pháp lý của tập đoàn cũng với Nghiêm Phương Long.
Chẳng qua Cung Trưởng Hỷ thích sĩ diện, chứ đằng sau không có được bức tường như Nghiêm Phương Long. Cái này gọi là chết vì sĩ diện.
Đương nhiên nói rằng những người này lên được những vị trí trong tỉnh mà không có hậu thuẫn đằng sau là điều không thể. Không có quan hệ mà đòi ngồi lên vị trí đó và điều không thể.
Cuối cùng, tự nhiền chức chủ nhiệm khu công nghiệp Đại Trọng của đồng chí Khương Quân cũng đã bị rơi rụng.
Buổi tối, đồng chí Tào Khải Hùng – chủ nhiệm văn phòng Đảng cũng ngồi không yên được.
Hiện tạm thời Diệp Phàm đang ở trong phòng tiếp khách của tập đoàn, thực ra không được gọi là phòng tiếp khách mà nên gọi là nhà khách Hoành Không.
Nhà khách Hoành Không này ngày trước không tiếp ngoài, toàn tiếp đãi n
Hững lãnh đạo cấp trên hay những ông chủ của các
Công ty nghiệp vụ đến.
Chỉ có điều hiện giờ Hoành Không đang nát nên lãnh đạo cấp trên không ai dám đến. Bởi vì hễ đến là phải giải quyết việc của Hoành Không. Mà giải quyết vấn đề lại phải liên quan đến tiền.
Đó là chuyện đau đầu nhức óc, thế thà không làm còn hơn, làm mỏi cả mắt.
Còn về phần những xường khác cũng không thấy bóng dáng đâu. Ngày xưa khi nhà khách Hoành Không còn náo nhiệt còn rất hoành tráng,
Tào Khải Hùng còn làm chủ nhiệm văn phòng Đảng cũng chỉ là chủ quản của Hoành Không này. Chính là địa bàn lớn của Hoành Không.
Diệp Phàm vừa mới tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ, đang ngồi trên sô pha phòng khách, cầm chiếc điều khiển tivi đang chuẩn bị xem tin tức.
Đang nghĩ thì có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, chào anh.
Người bước vào chính là Tào Khải Hùng, hai tay còn cầm hai chai rượu Ngũ Lương.
- Tôi nói này chủ nhiệm Tào, anh đang làm gì vậy?
Diệp Phàm chỉ hẳn vào trong bình rượu trên tay anh ta nói.
- Bí thư Diệp, anh đến đây cũng đã hơn hai mươi ngày rồi. Tôi là người phụ trách nhà khách này mà còn chưa kịp sang thăm.
Thật xin lỗi, xin lỗi. Tối nay tôi đến đây, ở đây đúng là nhỏ quá, chỉ có một phòng, đúng là không tiện.
Hay là chúng ta chuyển lên phòng trên đi. Ở đó phòng rộng hơn nhiều, một phòng có đến 3 phòng trong, ngày trước là phòng VIP đó.
Nhưng mấy năm nay rất ít lãnh đạo đến đó. Để trống thì vẫn để trống thôi. Hay là bí thư Diệp lên đó, nghỉ ngơi và làm việc cũng thuận tiện hơn.
Tào Khải Hùng vừa đến mồm đã như hát rồi.
- Ha ha. Tôi còn chưa có gia đình, chỗ này cũng đủ rồi, lại tiện vệ sinh. Tôi lười lắm, không nấu nướng gì, toàn ăn ở nhà ăn quen rồi, vì thế nơi này cũng đủ rồi.
- Không thể nói như vậy được. Bí thư Diệp là người đứng đầu tập đoàn. Bí thư Diệp có làm sao thì Tào Khải Hùng này sẽ bị mất chức. Dù sao cũng đang trống phòng, đúng là tiếc. Hay là cứ dung đi, căn phòng đó được phục vụ bí thư Diệp đúng là phúc phận của nó rồi.
Tào Khải Hùng nói.
Tuy ngày trước ông ta là người của Vệ Ngọc Cường nhưng giờ Vệ Ngọc Cường đi rồi, nên cũng biểu hiện tích cực hơn, cũng không thể quá đả kích người khác.
Lưu lại cho người ta cái cảm giác người đi trà lạnh nên để cho đối phương ấn tượng không tốt. Là chủ tịch cũng phải có chút khí thế mới đúng chứ.
Thực ra Diệp Phàm sớm đã hiểu được, phòng trên là nơi mà Vệ Ngọc Cường thỉnh thoảng tiếp khách. Chứ không phải là không có ai dùng. Chỗ mà Vệ Ngọc Cường ở Diệp Phàm khinh thường vào.
Đương nhiên đại khí thì trở về đại khí, nên đánh thì đánh. Bằng không người ta sẽ không coi mình ra gì.
- Ồ, trước kia sao không cho Bí thư Vệ dùng? Lại để trống thế thật là tiếc.
Diệp Phàm cố ý ngạc nhiên hỏi.
Mặt Tào Khải Hùng bừng đỏ biết là không giấu được bí thư Diệp, nói cũng không được mà không nói cũng không được, miệng lẩm bẩ:
- Bí thư Diệp, một cái tuy nói là nơi ở cố định của bí thư Vệ. Nhưng bí thư Vệ thích ở nhà khách. Nhưng bí thư Diệp, còn một nơi tuyệt hơn.
- Ồ, nơi nào vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là nơi đó thôi, tôi nói nhầm, xin lỗi.
Sắc mặt Tào Khải Hùng thay đổi, xấu hổ nói.
- Nói đi, không sao đâu, có phải nơi đó kỳ lạ không?
Diệp Phàm nói, cũng thấy hứng thú rồi.
- Nơi đó thực ra chỉ là một chỗ cũ, đi vào bên trong núi Thông Thiên chút. Ngày trước nghe nói là nơi ở của một vị tướng quân của đảng Quốc dân.
Thiếu tướng đó tên là Vân Hùng, là tư lệnh thuộc bộ Tư lệnh Hạng Nam. Sau khi giải phóng đã bị chúng tôi thu lại.
Lúc đó trấn Hoành Không chỉ là một thôn. Chính là đầu quân của bộ đội, chỉ là không lâu sau có chuyện ma quỷ, khiến cho bộ đội Hoành Không nhanh chóng rút ra mau.
Sau đó tập đoàn chúng ta thành lập, lãnh đạo thấy nơi đây không tồi, nên đã tu sửa lại thành nơi an dưỡng của cán bộ rất tuyệt.
Vì thế mà đã báo cáo lên trên, không lâu sau được phê chuẩn, từ đó nơi này thuộc về tập đoàn Hoành Không chúng ta.
Chỉ có điều sau này lại nói chuyện ma quỷ. Sửa chữa xong lại không có ai đến, từ đó đến giờ đều bỏ trống.
Nhưng tôi thấy môi trường ở đó đích thật là tuyệt vời. Diện tích rộng đến choáng người, chỉ là có ma quỷ gì đó, tôi cũng không nghĩ đến đây.
Ngại quá, tôi lại không lo liệu được, Tôi sẽ nghĩ cách khác để bí thư Diệp ở một nơi khác tốt hơn.
Tào Khải Hùng nói.
- Trên đời này làm gì có ma quỷ, chỉ là dọa người thôi.
Diệp Phàm cười, rồi ngáp một cái. Thấy thế Tào Khải Hùng cũng biết ý, cáo từ.
Sáng sớm ngày thứ hai mới dậy, Khổng Ý Hùng sớm đã ngồi đợi ở dưới quầy nhà khách rồi.
Đêm qua nghe nói thấy Tào Khải Hùng đến phòng Diệp hàm nên Khổng Ý Hùng đã hoảng hốt rồi.
Nếu để Tào Khải Hùng liên hệ với Diệp Phàm,nên chăm chăm vào vị trí của Tào Khải Hùng chắc là không được rồi.
- Làm sao vậy lão Khổng, anh không khỏe à, hay là qua không ngủ được. Suốt ngày phải theo tôi đi đi lại lại. Phải chú ý sức khỏe chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Không sao, đêm qua tôi thức cả đêm để chỉnh lại tài liệu mà bí thư Diệp đưa cho tôi về thành phố Cảng Cửu đó. Nhưng chúng ta nếu như đến Cảng Cửu thì nên gửi bản hợp đồng về trước mới được. Bằng không không có chứng cứ gì người ta sẽ không thể chấp nhận chúng ta đâu.
Khổng Ý Hùng nói.
- Chúng ta lên xe nói.
Diệp Phàm nói, tự hắn ta lái xe, Khổng Ý Hùng ngồi ở bên ghế phụ, nói:
- Ngại quá, tôi không biết lái xe. Hay là gọi tiểu Lưu đến.
- Không cần, tôi thích lái xe.
Diệp Phàm cười nói, nhấn ga, xe lao thẳng lên núi Thông Thiên.
Hắn ta cũng nhân cơ hội này để tìm đén nơi bí mật kia.
Nếu như trong núi Thông Thiên, thì chắc môi trường đúng là không tồi. Nếu như diện tích rộng thì Diệp Phàm sẽ ở đó, thật thoải mái. Mà còn tiện cho việc luyện tập tay chân hàng ngày nữa chứ.
ở nhà khách này, mỗi lần luyện tập đều khó khăn, toàn phải nhảy qua cửa sổ, không tiện chút nào.
Tuy việc đầy người nhưng hàng ngày Diệp Phàm vẫn luyện tập. không hề gián đoạn. Nếu không có nhiều thời gian thì sẽ thu ngắn thời gian tập lại.
Kiều Viên Viên còn nằm trên giường chưa tỉnh, nên hàng ngày Diệp Phàm đều thúc giục bản thân hy vọng có thể đạt đến cảnh giới cao để cứu Kiều Viên Viên lại.
Nhưng hắn ta cũng biết ngay cả Phí Đống còn không có cách, chỉ sợ rằng chính bản thân phải cầu cứu sư phụ Nam Lăng hầu hay Phi Linh Đang Tuyết nhà họ Tuyết kia nghĩ cách hộ.
Nhưng còn hy vọng thì còn có động lực. Diệp Phàm hàng ngày vẫn không ngừng luyện công.
- Như vậy đi, anh đợi chút rồi đến tổ điều tra, may mà họ cũng đang ở nhà khách Hoành Không. Anh nói rõ tạm thời mượn họ mấy hôm là được.
Diệp Phàm nói đến chính là bản hợp đồng mà Chu Đống còn chưa đốt hết đi.
Nếu như lúc đó Phó chủ tịch tập đoàn Chính Hà – La Mễ Các Lâm đã ký thì bản hợp đồng đó sẽ có hiệu lực pháp lý.
Cũng phải đi tranh giành xem, có thể làm một bản khác để tập đoàn đó đầu tư ở Cảng Cửu. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết là khó khăn. Có thể là không thể làm được.
Bởi vì đây rõ ràng là một án lừa bịp, đối với tập đoàn Chính Hà mà nói thì cũng là người bị nạn. La Mễ Các Lâm cũng chỉ là cái danh chủ tịch của Chính Hà thôi.
Đương nhiên tập đoàn Chính Hà muốn thoát thân cũng không phải dễ dàng. Diệp Phàm đang chăm chú để ý.
- Vậy được, đợi chút tôi quay về sẽ hỏi luôn.
Khổng Ý Hùng nói. Sau đó ngại ngùng nói:
- Bí thư Diệp, anh đã đến đây hai mươi ngày rồi. Anh thấy, tôi hàng ngày đều bên anh, ngay cả nơi anh ở tôi cũng không lo liệu được. Tôi đúng là không làm tốt, xin bí thư Diệp cứ phê bình.
Hôm qua Khương Quân đã tiếp nhận bị trí của Vân Hiểu Lý, đương nhiên Khổng Ý Hùng cũng không yên được. Bản thân đã nhận chức phó chủ nhiệm bao năm rồi, ai mà chẳng muốn chuyển thành chính thức?
- Không sao, anh cũng đã nói rồi, hàng ngày chạy đi chạy lại cùng tôi, vậy mà vẫn còn lo lắng chuyện này sao?
Diệp Phàm an ủi Khổng Ý Hùng, nói:
- Ý Hùng, anh đã làm Phó chủ nhiệm bao lâu rồi?
Khổng Ý Hùng vừa nghe trong lòng liền vui mừng như điên, lãnh đạo lại nói thẳng như thế, có thể là khúc dạo đầu để đẩy mình rồi đây bằng không hỏi làm gì?
- Cũng đã 6 năm rồi, lần trước có cơ hội nhưng không qua được.
Khổng Ý Hùng giả bộ tùy ý nói, thực ra ông ta cũng căng thẳng toát cả mồ hôi, tất cả Diệp Phàm đều thấy rõ qua mắt ưng, cười nói:
- Ha ha, có dự định gì không?
- Dự định, tạm thời tôi chưa nghĩ được gì. Nhưng chỉ cần bí thư Diệp bảo tôi làm gì thì tôi sẽ phục tùng theo bí thư.