Tên này tuyệt đối không ngờ rằng trong lòng y cảm thấy cảm kích Không Trạch Bản Tú, Hơn nữa, lúc này hắn cảm thấy càng lúc càng sảng khoái.
Chính tàn tích của Bảo Nam Thiền Sư dường như đắp lên từng bộ phận trên cơ thể hắn, tiếp thêm sức lực phản kháng cho hắn.
Diệp Phàm quắc mắt và phát hiện, cơ thể cường tráng thực sự đag thu nhỏ lại, dường như cái cơ thể vốn dĩ đã luyện Sói thuật đến mức sung mãnh, cứng rắn, bây giờ đang bắt đầu nhũn ra, trùng xuống, và có khả năng trở nên giống như 1 người bình thường.
- Hoàn Nguyên Bản Tính”.
Trong thâm tâm hắn bỗng xuất hiện 4 từ này. Hắn tự nhủ: lẽ nào đây chính là “ Phản Phác Quy Chân” mà trong võ công vẫn thường hay nói
Nghe nói, Những người có luyện công có kỹ năng càng cao thì càng luyện sẽ càng giống người bình thường.
Tất nhiên loại “trông” này dành cho người bình thường. Người bình thường có thể phát hiện ra.
- Tiểu tử, cho ngươi đã thêm năm phút nữa.
Không Trạch Bản Tú cười giận dữ, cái từ “đã” mà ông ta nói thật rất cuốn hút.
- Đến đây nào...Không Trạch, ta còn thấy chưa đủ chóng mặt đâu.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng. Tất nhiên là hắn chê khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi.
Vô hình Không Trạch Bản Tú đã giúp Diệp Phàm thành công. Hiệu quả này gấp mấy chục lần bình thường.
Bình thường thì lấy đâu ra một cao thủ như thế tận tâm giúp hắn thành công?
Uỳnh...
Diệp Phàm thấy cả thân mình rung lên như sắp nổ tung ra. Lúc trước hắn cũng có thứ cảm giác đó.
Không lẽ Không Trạch Bản Tú đã giúp hắn lên tới thập nhị khai nguyên cấp sao? Hắn cảm thấy tất cả sức lức đều dồn dập ùa về, trong lòng vô cùng thích thú.
Ngay sau đó, hắn suy nghĩ một chút. Nếu muốn ông ta tiếp tục thì phải triển khai nội công chống đỗ khiến ông ta cảm thấy hắn vẫn đang bị tê liệt.
Thế là, vừa nghĩ tới Diệp Phàm, y lập tức tiến hành ngay.
Lúc nà phát hiện Không Trạch Bản Tú đang di chuyển theo kim đồng hồ.
Do vậy, Diệp Lão Đại khai triển toàn bộ khí lực nhằm làm kim đồng hồ quay ngược lại.
Nén nội khí vào không trung, như vậy sẽ càng làm khó việc di chuyển của Không Trạch Bản Tú bằng phản lực trong không khí.
Đương nhiên, con mắt trên mặt Diệp Lão Đài lồi ra ngoài, giống như một con cá vàng sắp chết.
Còn cái mũi và cái miệng thì méo sang một bên. Biểu hiện như thể sự đau đớn cực độ, cũng như thể đó là chút hơi thở cuối cùng, cốt để đánh lừa được lão già Không Trạch.
Bất chợt, Không Trạch Bản Tú cảm thấy tay mình có chút rung động, có vẻ như Tháp Bố Tư Lý Sư Mã đột nhiên nhẹ đi rất nhiều.
Lão đưa mắt nhìn một lượt, phát hiện thấy Tháp Bố Sư đang nghiến răng, toàn thân méo xệch.
Gã này, rõ ràng vẫn còn khí lực, chắc là đã đem hết chút hơi bú sữa cuối cùng ra rồi. Nếu đã phải cần khí lực, vậy thì toàn bộ phải tiêu hao hết mới phải.
Không Trạch Bản Tú kinh ngạc, càng tăng thêm một chú sức lực. Bất ngờ, chiếc cối xay thịt người chuyển động càng lúc càng nhanh.
Đùng...
Sau hai phút, Diệp Lão Đại cảm thấy toàn bộ kinh mạch gân cốt được giãn ra như theo ý muốn. Diệp Lão Đại đoán là, Nếu Không Trạch Bản Tú đem hết toàn bộ sức lực của mình ra, không chừng còn có thể bứt phá được 12 cấp rồi.
Gã như đang thầm cầu mong
- Hắn muốn ép chết Tháp Thiếu ư...
Kiều Nhuế bỗng thay đổi giọng.
Ừm, làm vậy thì làm gì có ai chịu nổi. Đó chính là một cỗ máy xay gió, cũng là để làm phân tán nó vậy.
Hồ Tuấn Thuyên vẻ mắt bất đắc dĩ, gã sẽ không quan tâm Tháp Bố Tư, cái mà gã quan tâm là tiền.
Phịch...
Năm phút sau, Diệp Phàm bị Không Trạch Bản Tú giáng mạnh trên sàn đấu
Lão già, vì sao không quay chứ...
Diệp Phàm hét lên tức giận, cảm thấy vẫn chưa bứt phá được 12 đẳng.
Quay tiếp nửa giờ nữa, có lẽ sẽ khả thi hơn rồi.
Nhưng thôi, phải đối diện với thực tế.
Diệp Lão Đại lập tức giả như toàn thân mềm nhũn như con giun bò ở trên sàn đấu, mồm há hốc nôn mửa.
Kể ra, theo như bản năng sinh tồn, thì làm vậy cũng phải. Diệp Phàm cũng ngay tức thì dùng nội công đẩy tất cả những thứ trong dạy dày ra ngoài.
Không lâu sau, Gã đứng lên và bắt đầu cắn xé quần áo. Chỉ có điều, việc cắn xé quần áo chỉ là động tác che đầy của Diệp Phàm mà thôi.
Còn về tình huống phải trần truồng sau cùng, có lẽ Diệp Phàm có đánh chết cũng không thể nghĩ ra nổi.
Chỉ có điều, dù cho hiểu được hậu quà là như vậy, thì Diệp Phàm sẽ không thực sự muốn lõa thể. Như vậy, cũng quá là cảnh giác rồi thì phải.
“Ha ha ha...”
Không Trạch Gia lắc đầu cười rộ lên, còn Không Trạch Bản Tú lại tỏ vẻ cười thầm Diệp Phàm, lão đang đợi tiết mục lõa thể bên dưới được phơi bày ra.
Còn các tăng nhân nữ sĩ, họ bắt đầu đưa tay bịt mũi, đề phòng cái mùi tanh hôi rác rưởi bay tới.
Lúc này, Diệp Phàm có vẻ như không chịu nổi nữa. Nôn thứ cuối cùng trong bụng ra ngoài, phun thẳng nó vào Không Trạch Bản Tú.
Đồng thời, cánh tay đang xé loạn xã quần áo của Diệp Phàm co lại.
Một vậy gì đó bay vụt ra ngoài---
Bạch Hổ Huyết Tích Vương đã bay ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Thấy cái thứ rác rưởi ấy bay tới, Không Trạch Bản Tú vẫn nghĩ đó vẫn chưa phải là thứ cuối cùng mà Tháp Bố Tư nôn ra.
Tiện tay ngăn đỡ, dùng nội công đẩy cái thứ tởm lợm ấy xuống phía dưới sàn đấu cho đám người đó ngửi thấy, càng làm cho phía Tháp Bố Tư cảm thấy nhục nhã, cũng càng tạo thêm khí thể hơn.
Bởi vì, nếu bị cái thứ tởm lợm ấy phun vào mặt, bọn họ chắc chắc là cười nhạo Tháp Bố Tư, bọn họ sẽ càng ra sức hơn.
Oàng...
Cách Không Trạch Bản Tú khoảng 3 mét, cái thứ tởm lợm ấy bỗng dưng nổ tung ra, một làn khói tím phun ra, trong nháy mắt nó đã lan toản khắp lôi đài chừng hơn 20 mét.
“Tiểu tử, không ngờ ngươi lại có thể hạ độc!”
Không Trạch Bản Tú rống lên tức giận trong giữa làn khói tím mù mịt ấy.
Vậy vì sao nó lại biến thành độc nanh như vậy chứ,
đó là bởi vì Diệp Phàm trộn Thủy Công Đạn với Độc Đàm, cộng thêm với phản ứng trong dạ dày, cho nên nó mới có thể nhanh như vậy.
Tuy nhiên, nó cũng chả làm gì nổi Không Trạch Bản Tú, lão dùng tay xua khí độc tan biến trong nháy mắt, chiếc đầu dần lộ diện giữa làn khói độc.
Đối với các cao thủ, thì chỉ cần nín hơi, sẽ không bị trúng độc.
Có điều, có vẻ lão đã tính toán sai.
Cảm thấy bên dưới một luồng khí mạnh truyền tới.
Cái mông có vẻ như bị một vật gì đó tóm lấy và giằng xé nó ra.
- Tên tiêu tử!
Không Trạch Bản Tú không ngờ lại có thể kêu một tiếng thảm thiết như vậy.
Âm thanh nhói vang lên.
Có vẻ như vải vóc bị xé tung ra, trong chớp mắt, mọi người thấy Không Trạch Bản Tú nhảy rướn lên từ trong làm khói đọc, hay tay như đang cố chụp lấy Diệp Phàm.
Sau tiếng gầm rú ấy, Diệp Phàm lăn mấy vòng trên Lôi đài, cuối cùng vẫn rơi xuống bên dưới, bất ngờ trong miệng phun máu liền bị những người mặc áo đen bên dưới xé toang ra.
Còn Không Trạch Bản Tú như có vẻ vẫn không dừng lại, lão đi về hướng ra vào, bất ngờ biến mất không dấu vết.
- Hắn đã vi phạm, hắn đã dùng song chưởng!
Có người hét lên.
- Đúng thế, đúng là song chưởng, đã thỏa thuận rồi chỉ được hữu chưởng, Không Trạch Bản Tú thua rồi!
Có vài người lại hét lên.
- Ha ha ha, mọi người thấy chưa, Không Trạch chỉ là một gã thất phu cởi chuồng thôi.
Đường Thành cười lớn.
- Các người không thấy mấy cọng lông trước trước hay sao? Lão thất phu đã xé ra một nửa cái quần rồi.” Vương Nhân Bàng cũng cười lớn, tất cả mọi người ồ lên cười theo.
Đánh rắm, sao có thể như thế được.”
người nhà Không Trạch chí ít cũng thuộc hàng danh giá, sau khi mọi người ngơ ra một hồi, đều đều tỏ ra phản bác.
“Nếu không tin, thì xem cái này đi!”
Vương Nhân Bàng đưa ngón tay chỉ lên lôi đài, lúc này khói tím đã tan hết. Mọi người thấy còn một đoạn quần rách, Diệp Phàm cười lên một tiếng, cầm đoạn quần rách lên, lớn giọng nói, “Ta đã nói rồi, vị huynh đệ nào ném đoạn quần rách này xuống đây, chẳng đạo đức tí nào cả. Sao lại thế này chứ, mảnh vải che mông mà cũng ở đây ư, cầm về đi!”