- Chúng ta cần phải mạnh mẽ giống như người của bán Tiên Thiên như vậy mới có thể trấn thủ được tổ đặc nhiệm A. Đồng chí cấp trung chúng ta có, thiếu chút nữa là giống bán Tiên Thiên, thập nhị đẳng cao như vậy mới là người mạnh.
Nói cách khác, chúng ta đi mà nhìn sắc mặt của những môn phái khác mà xem. Người ta không giống như chúng ta, người ta tạm thời đồng ý giúp đỡ người, vậy cũng chỉ lần này thôi.
Không có khả năng lâu dài. Anh Lý, chúng ta phải ngồi xuống thương lượng một chút xem có thể…lấy thêm người bán Tiên Thiên được hay không đây, cho dù là một người cũng được.
Vẻ mặt Cung Khai Hà buồn bực nói:
- Bán Tiên Thiên, đi đâu tìm. Diệp Phàm cũng đã gặp qua rất nhiều người nhưng cũng chỉ có bốn năm người, hơn nữa cũng đã chết hai rồi.
Những người này đâu chịu làm việc cho chúng ta, bọn họ không chịu nổi quy định cứng nhắc của chúng ta, cái bọn họ cần chính là có ân báo ân có báo trả oán, sống một cuộc sống tự do tự tại uống bát rượu to ăn thịt.
Muốn nói kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, chúng ta đã sớm đi rồi, nhưng hiệu quả cũng không làm sao để tốt được. May mắn là Diệp Phàm còn có cách chiêu mộ những người mới về chỗ chúng ta.
Nói cách khác trải qua trận chiến Saha không có cách nào phục hồi lại nguyên khí của chúng ta. Theo như kế hoạch bồi dưỡng nhân tài mà nói, những nhân tài cấp trung và cấp thấp cũng phải trải qua mười mấy năm bồi dưỡng mới lên cấp được.
Nhưng hiện tại chúng ta thiếu nhân tài bán Tiên Thiên, loại nhân tài tuyệt đỉnh căn bản là không có cách nào bồi dưỡng được.
Lý Khiếu Phong than thở, nhúc nhích các cơ bắp.
Buổi tối Diệp Phàm đặc biệt mời bà xã cùng với Tuyết Hồng, Lang Phá Thiên và một số anh em tốt đi ăn tối.
Mọi người ăn uống mấy giờ đồng hồ. Sau đó Diệp Phàm nói là đi máy bay về Phong Châu, trên thực tế cũng là đi Hoa Kỳ.
Luân Đôn là nơi tổ đặc nhiệm a dừng chân.
Diệp Phàm cũng không có thời gian đi xem biểu diễn người khổng lồ Diêu Minh của Hoa Hạ chúng ta. Nồi lẩu kia cũng đã làm Diệp Phàm phấn khích thưởng thức.
Tuy nhiên, mỗi quốc gia đều có cao thủ, vì sao cao thủ của quốc gia này lại không thể tham gia thế vận hội Ô-lym-pic, điều này chẳng phải là có thể ôm tất cả các giải thưởng rồi sao.
Theo như lời NBA mà nói, Diệp Phàm đi ném rổ ở độ cao khó như vậy cũng không có khả năng, Diệp Thị kia đoán chừng nhìn Jordan chạy như bay cũng chảy nước miếng.
Tuy nhiên, đoán chừng. Các quốc gia đều âm thầm thỏa hiệp cái gì đó. Người có thân thủ đều không cho đi thi đấu thể dục bình thường.
Nếu không, đây chẳng phải là loạn sao.
Một quán bar nhỏ ở Luân Đôn, đã khiến Diệp Phàm thay đổi sắc mặt trước tiên hãy liên lạc với đồng chí cùng nhau bí mật đánh và nhốt Thommy tư lệnh.
Bộ dạng của thằng này tương đối có phong cách đấy, quần áo mỏng như da. Trên đầu còn đội mũ khăn quàng cổ.
Chân lại đi Peek, trên mũ còn cắm mấy cọng lông chim. Bắp cánh tay và bắp cánh chân lộ ra bên ngoài có chút dữ tợn như thú vậy.
Hơn nữa trong khoảng thời gian luyện tập của Lang Mộc, thân thể thằng này căng phồng lên, chỉ có điều so với thân thể lúc trước của Schwarzenegger thấp hơn một chút. Nói anh ta là phiên bản của Schwarzenegger cũng không quá.
Sau khi Đằng Các đối chiếu tiếng lóng có chút giật mình. Không khỏi cười nói:
- Anh cẩu, bộ dạng anh như thế thật đúng giống cao thủ bản xứ vừa mới từ trong một bộ lạc nào đó đi ra.
Bên ngoài Diệp Phàm toàn dùng tên giả. Mà lần này thân phận của hắn là một cao thủ đến từ một bộ lạc nào đó của Châu Phi——Tháp Bố Tư Ni Mã.
Điều này tự nhiên làm Diệp Phàm bật cười, phiên dịch ra tiếng Hoa Hạ chính là (không đánh chết được anh sao?)
Đương nhiên, đối những người nổi tiếng của một số bộ lạc dân bản xứ Châu Phi cũng là rất kỳ lạ, theo như tin tình báo của thuộc hạ của Cung Khai Hà phân tích, tên này tuyệt đối cũng không nổi tiếng mấy. Cho nên trong tổ mới xét duyệt chứng minh thân phận này.
Đương nhiên, đối với một số quốc gia Châu Phi mà nói đã nhận quá nhiều viện trợ từ Châu Á. Muốn làm chứng minh thư cũng không phải dễ dàng.
Hơn nữa, tất cả chứng minh thư tương quan trong tổ làm tự nhiên không còn dấu vết gì, theo như cục tình báo Hoa Kỳ đoán chừng cũng khó có thể tìm ra chân tướng sự việc được. Tổ chức tình báo TQ cũng không thua cục tình báo Hoa Kỳ.
Mà Diệp Phàm lấy thân phận là tù trưởng của một bộ lạc Châu Phi tới. Mà không ngờ Đường Thành lần này kiên quyết yêu cầu Diệp Phàm đi chấp hành cái nhiệm vụ chết tiệt này. Mặt khác còn có Lang Phá Thiên phối hợp với Diệp Phàm nữa.
Làm người tư nhân bên này. Lạc Phi cũng không có cách gì rút về, mà Xa Thiên bị Diệp Phàm gọi về. Dù sao có mối quan hệ với cha cả Xa Thiên là Xa Nhất Đao. Xa Thiên tự nhiên biểu diễn rất mạnh mẽ.
Còn có nữ đồng chí tên là Đỗ Thiên Thảo, nghe nói là xuất thân từ Ngũ Hành Môn xa xưa của TQ chúng ta.
Nghệ thuật ẩn nấp và thuật trinh sát của Ngũ Hành Môn quả là đặc biệt cao siêu. Đặc biệt là nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến Nhật Bản của các ninja.
Truyền thuyết " Ninjutsu" chính là xuất thân từ Ngũ Hành Môn của TQ chúng ta đấy.
Xa Thiên Nguyệt không xuất hiện trong bóng tối. Mà Đường Thành và Lang Phá Thiên đóng giả thành cấp dưới của Diệp Phàm. Đỗ Thiên Thảo tự nhiên tỳ nữ của công tử tù trưởng hạ mình đi hầu hạ Diệp Phàm.
Nghe nói đồng chí Tây Môn Đông Hồng trước đây đã nói chuyện nhiệm vụ lần này với Đỗ Thiên Thảo, tuy nhiên, đối với bản thân anh ta mà nói thì không hài lòng lắm về nhân vật hóa trang của Đỗ Thiên Thảo.
Bởi vì, nếu muốn trở thành tỳ nữ của công tử tù trưởng đoán chừng buổi tối phải ngủ trên cùng một giường, điều này đã đủ đảm bảo tính bí mật của nhiệm vụ lần này, tuyệt đối không thể lộ một dấu vết nào.
Nghe nói Đỗ Thiên Thảo còn chưa kết hôn, tất nhiên là kiên quyết phản đối. Yêu cầu hóa trang thành một người hầu khác là được, không phải cô không chịu nhận nhiệm vụ, mà là nhân vật này làm cô khó chịu.
Người ta là khuê nữ kim châm cũng không thể làm bị người ta trắng trợn như ăn đậu hũ được. Tây Môn Đông Hồng cũng có chút khó xử, tổ đặc nhiệm a của nước cộng hòa cũng không phải là bộ đội lưu manh.
Không giống như tổ chức tình báo trên ti vi yêu cầu nữ nhân viên tình báo hiến thân vân vân, nếu cô ấy là trinh nữ thì lần đầu tiên sẽ là phá trinh, tuy nhiên, ở tổ đặc nhiệm A tuyệt đối không có loại quy định này.
Tốt xấu gì ta cũng không chịu nhận nhân vật này, hơn nữa, nghe nói Đỗ Thiên Thảo có địa vị rất cao ở Ngũ Hành Môn, là chắt gái của Thái thượng trưởng lão Ngũ Hành Môn. Tây Môn Đông Hồng là đầu sỏ số 2 ở tổ đặc nhiệm a cũng khó rồi.
Bởi vì, nhiệm vụ lần này nhất định phải có Đỗ Thiên Thảo phối hợp mới được. Bởi vì Xa Nhất Đao mất tích, Diệp Phàm cần năng lực trinh sát nhạy bén và khả năng đặc biệt che dấu thân phận của Đỗ Thiên Thảo kia.
Hơn nữa, nếu tình hình yêu cầu Đỗ Thiên Thảo phải biểu diễn cho người ngoài xem còn yêu cầu Đỗ Thiên Thảo hiến thân. Việc khó khăn này đương nhiên làm Đỗ Thiên Thảo sợ rồi, tất nhiên là kiên quyết phản đối nhân vật này rồi.
Tổ đặc nhiệm A cũng mở tiền lệ vấn đề này, là vì tất cả mọi người bảo vệ đồng chí Diệp Phàm rồi. Cung Khai Hà cũng bỏ cái mặt mo này ra rồi.
Tây Môn Đông Hồng cũng thôi rồi, thằng này buồn bã thở dài đành phải đi tìm Cung Khai Hà rồi. Vừa may Lý Khiếu Phong cũng ở đấy, nghe nói sau khi nghe thấy việc này liền cười. Cuối cùng, anh Lý cười thần bí nói là anh ấy đi làm công tác thuyết phục.
Anh có thể được, không có khả năng đâu, trong lòng Tây Môn Đông Hồng thì thầm, chuyên môn đến phòng của Cung Khai Hà uống trà.
Ngược lại cũng nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của anh Lý trở về. Ít nhất, cũng có thể còn mặt mũi quay trở về có phải không?
Việc kỳ lạ đã xảy ra, không phải năm phút đồng hồ, không ngờ anh Lý cười tủm tỉm đưa Đỗ Thiên Thảo trở lại.
Hơn nữa, Đỗ Thiên Thảo tỏ vẻ kiên quyết nhất định sẽ phục tùng sự bố trí của tổ chức, kiên quyết phối hợp với chủ soái hoàn thành nhiệm vụ lần này, mặc dù không còn mệnh lệnh nhưng không nói hai lời vân vân.
Đỗ Thiên Thảo vừa mới đi, ngược lại Tây Môn Đông Hồng thực sự buồn. Cứ hỏi tới cùng xem anh Lý dùng cách gì mà thuyết phục được cô gái cao ngạo này.
Bắt đầu anh Lý đã không muốn nói, đùa thần bí.
Sau đó, chính Cung Khai Hà cũng không chịu được mà hỏi câu này. Cuối cùng anh Lý giơ một đầu ngón tay quơ quơ trước mặt Cung Khai Hà và Tây Môn Đông Hồng vẻ mặt đắc chí. Có chút giống một ông chú lắc ngón tay bên đội Rockets.
- Một bao, có thể.
Cung Khai Hà không hề nghĩ ngợi gì mà đã trực tiếp đáp ứng rồi, biết anh Lý cực phẩm thuốc lá của chính mình rồi, Tây Môn Đông Hồng cũng gật gù đáp ứng một bao.
- Không phải một bao, mỗi người một bao. Ta đây cũng là chuyện bí mật, đây là bí mật trên phương diện quan hệ xã hội.
Lý Khiếu Phong cười nói:
- Quá nhiều rồi anh Lý à, chúng tôi cũng không còn thừa nhiều. Nhưng tháng này ci chút vấn đề.
Cung Khai Hà và Tây Môn Đông Hồng đều có chút đau lòng.
- Còn anh anh Cung, không nghe tôi sẽ ra bên ngoài nói với đồng chí Tây Môn Đông Hồng đấy. Đến lúc đó cũng đang sốt ruột nhé.
Anh Lý nói:
- Tôi cũng một bao, thật sự còn độc hơn so với Hoàng Thế Nhân.
Cung Khai Hà đau lòng nghiến răng hừ một tiếng.
- Kỳ thật, rất đơn giản, tôi nói với Đỗ Thiên Thảo. Lần này cô phối hợp với chủ soái chính là người mà các đội viên nước ngoài gọi là "Thần chết".
Anh nói đúng không vậy, vừa nghe nói đến biệt hiệu "Thần chết". Đỗ Thiên Thảo không nói lời nào lập tức yêu cầu hóa trang thành nhân vật này.
- Ôi….
Lý Khiếu Phong nói đến đây còn thở dài, có chút hâm mộ, nói:
- Tuổi trẻ thật là tốt, Đỗ Thiên Thảo kiêu ngạo như thế, mà chỉ nghe thấy thế đã muốn nhào vào ôm lấy ngay đấy. Lần này đồng chí Diệp Phàm có phúc phận rồi đấy.
- Thì ra là thế, tôi không nghĩ đến phần này ngay từ đầu. Ôi, người con gái này thật là, lại thích anh hùng.
Đặc biệt chiếm được tình cảm của những cô gái này. Bình thường cao ngạo giống như con trai gì chứ, làm gì, đến thời điểm mấu chốt, lập tức khuất phục.
Khó trách Đỗ Thiên Thảo có thể nóng vội như vậy, đoán chừng nóng lòng muốn ôm đùi đồng chí Diệp Phàm rồi. Lý nào như thế?
Trong lời nói của Tây Môn Đông Hồng có chút mỉa mai.
- Ha ha ha….
Cung Khai Hà và Tây Môn Đông Hồng mỉm cười.
- Thôi vậy, anh hùng mạo hiểm đến nơi nguy hiểm chấp hành nhiệm vụ, tặng mỹ nhân cũng được.
Tây Môn Đông Hồng thở dài tự hạ mình xuống một bậc.
- Nhưng tôi đây là công tử tù trưởng của bộ lạc Không Thành, trong tay có tiền có thế lực lại đẹp trai ngời ngời.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, liếc mắt nhìn Đỗ Thiên Thảo một cái, nói:
- Lưng tôi ngứa, giúp tôi đấm bóp đi.
- Vâng, Đỗ Thiên Thảo thật sự nghe lời, lập tức đứng phía sau Diệp Phàm nhẹ nhàng đấm. Trong lòng những người đứng xem có chút khó chịu, nói:
- Tù trưởng lớn nhỏ thật đúng là biết cách hưởng thụ. Điều này có thể làm được, bố động vào đâu sao mà may vậy?