Lật thuyền trong mương khiến lão hòa thượng vô cùng tức giận. Trừng lớn mắt đập một đập hướng về phía Diệp Phàm, lần này là dùng đập đấy.
Bởi vì lão già này cực kỳ tức giận, lần này dùng toàn lực. Một quyền lại đây, không khí xung quanh dường như cũng không chịu nổi áp lực nội tức dũng mãnh này mà tạo thành gợn sóng tản ra ngoài.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng cảm thấy một nguy cơ thật lớn, mà cảm nhận càng sâu sắc chính là đại sư Quy Lâm đứng gần lão hòa thượng.
Bởi vì nội khí phát tán ra giống như những mũi đinh đâm về phía đại sư Quy Lâm làm cho ông muốn nhấc chân bỏ chạy.
Biết sư thúc tức giận rồi, mà Diệp Phàm lại là người mà Phượng lão giới thiệu. Tuy nói trẻ tuổi nhưng đại sư Quy Lâm đã nghĩ là Diệp Phàm là thái tử đảng ở Bắc Kinh rồi. Bởi vì người được Phượng lão giới thiệu là người như thế nào?
Cấp bậc có thể thấp được không?
Nếu thật sự để cho sư thúc đánh chết hắn chỉ sợ Hoa Không tự đi đến mức diệt môn.
Tuy nói Hoa Không tự có cao thủ, nhưng cao thủ mạnh đến đâu cũng không chịu nổi một công kích của cơ quan bí mật của nhà nước.
Chỉ cần đưa một người đến làm sư thì Hoa Không tự còn có thể làm gì?
Cho nên, sợ đến mức Quy Lâm hét lớn:
- Xin sư thúc hạ thủ lưu tình, đừng làm bị thương hắn.
Tuy nhiên, đại sư Quy Lâm vừa dứt lời, thì Diệp Phàm đã dùng hổ ưng chi công trượt về phía trước đại điện, tuy nhiên vẫn không thể nào tránh được đòn của lão hòa thượng Phi Không.
Rầm…
Giống như một chiếc búa tạ bằng sắt bị đánh gãy, Diệp Phàm bị một quyền của lão hòa thượng Phi Không nện bay lên không trung bay qua cửa sổ, đi suốt dọc bờ rào của miếu cuối cùng mới nện xuống khoảng đất ngoài miếu.
- Đại ca!
Phí Nhất Độ hét thảm một tiếng không muốn sống nhào ra bên ngoài, hổ ưng chi công tuy nói bản lĩnh của Phí Nhất Độ không bằng Diệp Phàm nhưng cũng bay rất nhanh. Trong nháy mắt nhẫm một cước lên rào miếu ra đến bên ngoài.
Đại sư Phi Không vẻ mặt mỉm cười độc ác. Lão hòa thượng nhìn như không vui, kỳ thực nhanh không ai bằng, đứng ở cửa miếu nhìn ra ngoài.
Cả người Diệp Phàm dính đầy đất cát, quần áo đã thành giẻ lau hết. Bởi vì vừa rồi bị công kích mạnh, Diệp Phàm rất thông minh.
Trong nháy mắt dùng thủy công để cản một chút. Tuy nhiên, chiêu này vẫn thật lợi hại.
Diệp Phàm bị nện ra bãi cỏ ngoài miếu. Hắn vội mượn lực thoát lực, liên tục lăn mười mấy vòng trên bãi cỏ hơn một trăm mét sau mới dùng lại.
Phát hiện chân đã sưng phồng, người cũng bị thương không ít. Ngoài ra, xương cốt cả người đều mệt rã rời.
Mẹ kiếp… thật là lợi hại, thiếu chút nữa chết rồi. Diệp Phàm phun ra một ngụm máu đứng lên.
- Còn có thể đứng?
Đại sư Phi Không vừa thấy liền bốc lửa. Cho là một quyền của y còn không đủ hiệu quả. Cho nên, căn bản cũng không nghe sự khuyên bảo của đại sư Quy Lâm, một cái tát lại hướng về phía Diệp Phàm.
Thật ra, vừa rồi một quyền của lão hòa thượng đã xuống tay lưu tình rồi. Nói cách khác Diệp Phàm có lẽ đã mất mạng.
Rầm một tiếng, Diệp Phàm lại biểu diễn một lần phi thân lên không trung, bay xa mười thước có hơn.
Phí Nhất Độ cùng Ngô Tuấn vội vàng bước đến muốn bảo vệ hắn, nhưng Phi Không là ai? Ông ta là đại sư thúc của đại sư Vân Ngư. Cũng là một trong những tổ sư gia nổi tiếng của Hoa Không tự, là chiêu bài của Hoa Không tự.
Phí Nhất Độ cùng Ngô Tuấn đã trúng một cái tát cuối cùng không dậy nổi.
- Đồ con lừa!
Diệp Phàm cắn rằng bò từ dưới đất lên, hay tay quấy quấy, không trung bắt đầu ẩm dần lên, dường như có chút mưa bụi.
Tất nhiên, tất cả các hòa thượng trong chùa đều ngẩng đầu nhìn lên trời ngạc nhiên.
- Sao thế này, trời như mưa? Hôm nay không phải là nắng sao?
- Thật sự là gặp quỷ rồi, giữa ban ngày đột nhiên muốn mưa. Tôi còn phải về thu quần áo.
- Thằng nhóc kia là người điên, tay múa may lên trời làm cái gì?
Một đám hòa thượng bàn tán.
Lão hòa thượng Phi Không ngồi xếp bằng trên mái tường, giống như đang ngồi thiền.
Mười giây ngắn ngủi qua đi, không khí ngày càng ẩm ướt, cuối cùng nhìn thấy một ít mưa phùn.
Tuy nhiên, mưa phùn này chỉ quay xung quanh Diệp Phàm trong phạm vi khoảng 30m.
- Đây là võ công gì? Trận mưa này không ngờ vây quanh hắn? Đây là ý gì?
Ngô Tuấn kinh ngạc nói.
- Tiểu Ngô, hiện tại biết đại ca của tôi lợi hại rồi chứ. Mưa bụi này chính là do hắn làm ra.
Phí Nhất Độ lăn lại gần chỗ Ngô Tuấn, hai người không bò dậy nổi, nói thầm.
- Trận mưa này thật đúng là Diệp tiên sinh làm ra, làm sao có thể?
Ngô Tuấn trợn tròn mắt, có lẽ muốn nhìn rõ xem Diệp Phàm làm thế nào có thể làm ra mưa.
- Chẳng lẽ trong tay hắn có băng không, dùng nội khí phát tán ra thành mưa? Hình như không nhìn thấy băng.
Phí Nhất Độ cũng trừng đôi mắt ưng, vẫn không hiểu.
- Không có, không có chút dấu hiệu của băng nào.
Ngô Tuấn lắc lắn đầu.
Tuy nhiên, ngay cả lão hòa thượng Phi Không cũng vô cùng tò mò nhìn hai tay Diệp Phàm quấy một cách kỳ lạ.
- Xem kìa, hình như có một bong bóng nước.
Một vị hòa thượng hét lên, vị đại sư Quy Lâm trừng mắt sợ tới mức rụt cổ không dám hé răng lần nữa.
Bong bóng nước bay thẳng đến chỗ đại sư Phi Không.
- Cậu làm nửa ngày làm ra quả bóng này, xem ra, cậu lại diễn xiếc rồi.
Đại sư Phi Không giọng cực kỳ khinh bỉ hừ một tiếng, một quyền đánh về phía bóng nước.
Tuy nhiên, quyền khí của đại sư Phi Không còn chưa đến bóng nước thì bóng nước đã nổ tung, giống như một quả bom tấn.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đại sư Quy Lâm hét lớn:
- Tường của tôi!
- Bởi vì, bóng nước nổ tấn công tường việc giống như trúng bom nguyên tử mini, bước tường lập tức sụp một mảng lớn, bụi bay tứ tung.
- Giỏi, còn dám đùa giỡn.
Đại sư Phi Không bắt đầu chú ý đến Diệp Phàm, nhưng lần này là lần thứ hai gặp Diệp Phàm.
Bóng nước đương nhiên không nổ đại sư Phi Không, lão hòa thượng đã nhảy lên cao trăm mét có hơn từ trước.
Tuy nhiên, phía sau bóng nước một ngụm nước độc của Diệp Phàm cũng chuẩn xác mục tiêu trúng đại sư Phi Không. Lão hòa thượng cũng khinh thường cái tốt nhất của Tiêu Sắt Nhất. Tùy ra ra một chưởng một chụp ngụm nước này.
Một ngụm nước cũng có thể gây tổn thương cho đại sư Phi Không sao?
Hiển nhiên là không thể.
Tuy nhiên, sắc mặt của đại sư Phi Không đã đen gần giống như Lý Quỳ.
Lão già này cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng vậy, là đang suy nghĩ gì?
Biết đại sư Phi Không đàng dùng nội tức mãnh liệt để bức độc vừa trúng ra ngoài.
Diệp Phàm nhận cơ hội vội vàng nhảy đến trước mặt Ngô Tuấn, một tay nắm lấy người nhanh chóng chạy xuống dưới chân núi.
- Hôm nay để cho cậu chạy trốn tôi sẽ không còn là Phi Không mà là Không Phi.
Đại sư Phi Không cười lạnh một tiếng, két một tiếng, cả người nhảy lên không trung bay về phía Diệp Phàm.
Tuy nói có hổ ưng chi công nhưng Phi Không là thân thủ gì, người ta có tăng bào lợi dụng không khí chính là phản áp chế lực nên tốc độ nhanh hơn so với Diệp Phàm. Hơn nữa một quyền đánh tới không trung đã đi xa hơn Diệp Phàm năm sáu mươi mét.
Người nhanh cũng không nhanh bằng nắm tay sát khí, huống chi trong tay Diệp Phàm có hai người.
Quay đàu lại nhìn Diệp Phàm lập tức run run môi, vội vàng ném Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ ra xa hơn mười mét.
Mình cũng vội vàng trượt sang một bên hơn mười mét. Đương nhiên là lo lắng làm bị thương Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ.
Bởi vì, đôi mắt ưng của Diệp Phàm rõ ràng thấy một quyền ảnh trong suốt trong không trung đang hướng về phía mình.
Quyền ảnh này người thường không nhìn thấy. Tuy nhiên, người có võ công cao có thể nhìn thấy.
Phí Nhất Độ có đôi mắt ưng cho nên cũng nhìn thấy sợ tới mức gã hét lớn:
- A, chẳng lẽ là quyền cương trong truyền thuyết?
Cái gì gọi là quyền cương?
Theo truyền thuyết là thủ đoạn đặc biệt của Tiên Thiên Đại Năng Giả. Khi thi triển quyền cước là lúc nội khí có thể hình thành một nắm tay ở xa.
Theo nội khí phun ra ngoài, do người thi triển khống chế được, giống như là nắm đấm của người đó được kéo dài, cứng rắn công kích đối thủ.
Mà quyền cương là do nội tức khí nén ép mà thành cho nên, có thể cứng như thép, mềm như bông, không có cách nào dùng sức đánh.
Mà khi cứng như thép thì như sắt đúc, một quyền đập nát xương cốt cứng nhất trên người anh là không thành vấn đề gì.
Quyền cương này còn khá mỏng, xem ra, lão tạp mao này cùng với Tiêu Sắt Nhất của phái Hoa Sơn là cùng một cấp bậc- Tiên Thiên.
Diệp Phàm thầm khiếp sợ, run cả người, không thể tưởng được tìm người không ngờ tìm ra một người kiên quyết chết, đây căn bản cũng không phải là người mà một người cấp bậc 11 nhỏ bé như hắn có thể địch nổi.
Đương nhiên, Ngô Tuấn và Phí Nhất Độ đều ở đây, vì mạng sống Diệp Phàm vẫn phải kiên trì.
Huyết Trích Tử mở ra như cánh hoa sen hướng về phía quyền cương. Biết rằng không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì quyền cương cũng không phải là một vật mà là nội tức ngưng tụ lại. Hơn nữa, có thể phá hay thay đổi rất linh hoạt.
Diệp Phàm chỉ kỳ vọng có thể tạm thời ngăn cản một chút và trì hoãn để ra chiêu tấn công.
Á
Huyết Trích Tử tuy nói lợi hại nhưng hai bên thực lực thua kém quá xa, Huyết Trích Tử thống khổ rên rỉ một tiếng sau đó bắt được đại sư Phi Không quyền cương.
Nhưng Quyền cương đột nhiên phát triển lớn như thùng nước to, huyết trích tử có thể bắt đầu nhưng đối với cái này cũng không có cách nào.
Cách hoa sen bay sượt qua quyền cương, tay Diệp Phàm cũng đau điếng, nức ra, máu tươi cũng nhỏ xuống dưới.
Mà Huyết Trích Tử cũng bị nhu tình trong quyền cương của đại sư Phi Không xé ra bay đến tay Phi Không.
Lão hòa thượng quan sát một chút hừ nói:
- Chẳng lẽ là Huyết Trích Tử trong truyền thuyết? Bây giờ còn có vật này, không tệ, để Mao Ni dùng là vừa lúc.
Mà quyền cương bị Huyết Trích Tử đỡ cũng yếu đi không ít, hai đấm khó khăn cho Diệp Phàm.
Thình thịch một tiếng.
Diệp Phàm giống như bị người nhấc lên xa mấy chục bước mới ngừng lại. Tuy nhiên, hai chân ngập sâu xuống tận đầu gối.
Hơn nữa, vẻ mặt hắn tìm bầm, cả người đầy bùn đất, nhịn không được há miệng ra phun một ngụm máu tươi nhuộm hồng phạm vi hơn 10m.
- Vả miệng!
Phi Không hừ lạnh một tiếng, một cái tát lại bay qua, một bàn tay trong suốt lại lao đến mặt Diệp Phàm. Nếu thực sự trúng mục tiêu thì có lẽ đầu Diệp Phàm sẽ biến hình.