Cho nên, Trần Húc cùng Vi Bá Tiếu tạm thời đều không lên tiếng.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh muốn yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho 150 triệu. Nếu như anh có thể trả 400 triệu kia chúng ta có thể suy xét và hỗ trợ cho anh.
Con đường ở Phong Châu sẽ bắt đầu khởi công kiến thiết. Tuy nhiên, khi nãy có nói đến khoản tiền hỗ trợ thì mọi người đều nghĩ là Ủy ban nhân dân tỉnh cho 150 triệu chứ không phải là gần hai trăm triệu sao.
Nhưng còn có gần bốn trăm triệu tài chính chỗ hổng. Đừng có nghĩ nó giống như khoản tiền tam thành, điểm mấu chốt ở đây là toàn bộ số tiền đầu tư đã đưa cả cho anh rồi.
Cơ bản con đường này đã bị chặn hết rồi. Công trình Bán Lạc Tử chúng ta không cần nữa, mà nếu con đường sau khi hoàn thành nợ quá nhiều mỗi ngày có người đến đòi nợ cũng không phải chuyện chúng ta có thể nghĩ được.
Chúng ta muốn nghe xem anh có thể làm được hay không, hiện tại có thể khiến chúng ta nhìn đến hy vọng về con đường.
Nói cách khác, nói thẳng ra thì Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chẳng những không có khả năng ủng hộ anh, hơn nữa, Tề Chấn Đào tôi còn phải nghiêm túc phê bình anh.
Hạng mục công trình lớn như vậy mà lại xem như trò đùa.
- Bí thư La, Tề Chủ tịch. Hôm nay tôi dám đứng ở đây, đương nhiên cũng có lý do nhất định mới dám như thế có phải hay không?
Người ta nói không có ba phần ba không dám lên Lương Sơn, điều tôi đang muốn nói chính là những lời này, trước tiên thì xin tạ lỗi với các vị lãnh đạo, xin tha thứ Diệp Phàm ngông cuồng.
Đầu tiên Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một cái, nói rõ ràng từng lời:
- Vừa rồi Tề Chủ tịch đã tính nợ với tôi.
Chuyện này nếu như có thể quyết định, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với các anh em ở các bộ phận cũng đã ủng hộ được hơn hai trăm triệu rồi.
Chỗ hổng tài chính đó đoán chừng còn có gần bằng số tiền bốn trăm triệu. Lần trước khi tới bộ Giao thông để làm cho cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào dự án cao tốc quốc gia. Sau đó bộ trưởng Luyện Bình Sơn cũng đã đồng ý rồi.
Cho nên, bên kia vốn nghĩ chi cho cao tốc Đồng Lĩnh 50 triệu. Tuy nhiên, sau đó tôi nói là phí xây dựng cao tốc Đồng Lĩnh đã do tập đoàn Thần Lộ toàn quyền phụ trách.
Bởi vậy, Luyện Bộ trưởng đã đem khoản tiền này chuyển sang cho Phong Châu. Tự nhiên là dùng cho việc cải tạo con đường ở Phong Châu, lúc ấy vốn là nghĩ tu sửa lại một chút con đường này thôi, năm mươi triệu cũng là đủ rồi, nhưng chuyện này xem ra là không được.
Cho nên, năm mươi triệu này có thể nhập vào số tiền xây dựng đường Phong Châu rồi. Mà khi tôi báo cáo với Bí thư La tình huống này thì Bí thư La cũng khá có hứng thú, ông ấy cùng Tề Chủ tịch tỉnh đã đồng ý chi cho tổ thu hút đầu tư cho Phong Châu 50 triệu sử dụng làm phí thu hút đầu tư hạng mục đấy.
Kỳ thật, lại nói tiếp Phong Châu chúng ta thu hút đầu tư quá ít. Nghèo đến nỗi một đồng cũng không có, lúc mới bắt đầu tôi chỉ có thể mượn mấy ngàn vạn bên Đồng Lĩnh thôi.
Tuy nhiên, một khi Hồng Phách Thiên Chân đồng ý chuyện hợp tác, khoản tiền này tập đoàn Phong Thiên sẽ lập tức chi chúng ta đấy.
Bởi vậy, tôi hiện đang quyết định đem 50 triệu này vào việc xây dựng Phong Châu. Cứ như vậy thì có hơn ba trăm triệu tiền bạc, còn thiếu khoảng ba trăm triệu nữa.
Giải quyết như thế nào đây? Không thể tưởng tượng được vận may cũng đi xuống. Thông qua nhiều con đường tranh thủ, bộ đội hải quân gần chỗ chúng ta nhất nghe nói cũng thấy khó cho Phong Châu chúng ta. Quyết định cấp cho chúng ta 50 triệu dùng làm tiền xây dựng quốc lộ Phong Châu.
Đây xem như là công trình quân dân kết hợp xây dựng.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây Vi Bá Tiếu hỏi.
- Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi anh nói Bộ trưởng Luyện cùng với Bí thư La Tề Chủ tịch tỉnh đã đáp ứng 100 triệu sao?
Tiền của Bộ Giao thông chắc chắn đã để ý tới ngân sách của tổ thu hút đầu tư Phong Châu chúng ta rồi, mà hôm trước trên tỉnh cũng đã nói chuyện này rồi.
Ngân sách chúng ta hiện tại có một trăm triệu. Tuy nhiên, bởi vì phải trả 40 triệu đã mượn của Đồng Lĩnh, cho nên, tạm thời chỉ còn lại sáu mươi triệu thôi.
Mà bốn mươi triệu kỳ thật chính là thành phố Đồng Lĩnh ủng hộ cho việc phát triển kiến thiết khu sinh thái kênh Thiên Phong.
Mà vừa rồi tôi cũng nói qua, một khi Hồng Phách Thiên Chân đã đồng ý ở lại. Bốn mươi triệu lập tức có thể trở về vị trí cũ.
Việc này, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn kênh Thiên Phong Hoa Đông chính mồm anh Thành đã đáp ứng rồi chúng ta. Hơn nữa còn nói nếu hiện tại muốn bọn họ có thể lập tức trả khoản.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoa khẳng khái. Nói là nếu như Phong Châu phải xây dựng một lần nữa. Tập đoàn của ông ấy sẽ góp thêm không dưới hai mươi triệu.
Diệp Phàm đáp.
- Chuyện này và chuyện của bộ đội hải quân, quân dân cùng xây dựng anh chứng minh như thế nào?
Trần Húc hỏi.
- Nếu Trần Chủ tịch tỉnh muốn chứng minh lời nói của tôi có thể lập tức gọi điện lên bộ đội tư lệnh viên.
Diệp Phàm rất dứt khoát đáp trả, liếc mắt nhìn Trần Húc một cái, hừ nói:
- Trần Chủ tịch tỉnh, anh có cần thiết phải xác định chuyện này hay không?
- Vậy thì thôi, tin tưởng lời nói dối lần này của Diệp trợ lý cũng được có phải hay không?
Trần Húc vội vàng nói lại.
Nếu quả thật đi xác minh, đây chẳng phải là tạo thế cho Diệp Phàm sao, Trần Húc sẽ không ngốc như vậy đâu? Ngược lại mà nói, nếu đi chứng thực chẳng phải là liền quăng cho Trần Húc một bạt tai hay sao. nguồn TruyenFull.vn
- Vậy cũng còn có ba trăm triệu, đây mới chỉ là hoàn thành một nửa. Về phần anh nói hợp tác kinh doanh con đường này cùng với ngân hàng cho vay đều là chuyện tương đối xa xôi.
Chúng tôi muốn nghe hiện tại anh có thể lấy ra căn cứ xác minh. Hôm nay Tề Chủ tịch tỉnh cùng Bí thư La đã đồng ý, hai vị lãnh đạo cũng gặp tôi rồi.
Hơn nữa, hôm nay các vị lãnh đạo đều ở đây. Ý của Tề Chủ tịch tỉnh chính là giải quyết mọi việc ngay tại đây, có thể quyết định chuyện con đường này, không thể gác lại rồi.
Về phần tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, Diệp trợ lý đành phải nghĩ cách khác rồi. Đương nhiên, chúng ta sẽ giúp đỡ, Hồng Phách Thiên Chân là chuyện của toàn tỉnh.
Vẻ mặt Điền Chu Nhất thận trọng, nói:
- Bộ đội Hải quân cho 50 triệu, mà bộ Tài chính kia đồng ý ủng hộ 50 triệu. Còn có Tập đoàn Điện lực Hoa Hạ cũng đồng ý quyên tặng 30 triệu.
Mà thành phố Tân Môn đồng ý ủng hộ 50 triệu cho việc xây dựng. Tất cả bọ họ đều đồng ý giúp đỡ rồi.
Hơn nữa, trong vòng 3 ngày có thể giải quyết xong công việc. Tổng cộng lại có 180 triệu rồi. Hơn nữa còn có sẵn 300 triệu, gần được 500 triệu rồi.
Kinh phí xây dựng chủ yếu của con đường này đã có rồi, chẳng lẽ còn một chút nữa lại không thể cố gắng có được không? Chuyện này, tôi tuyệt không tin ánh mắt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Bộ Tài chính ai đồng ý chi ra. Tập đoàn Điện lực TQ nữa? Còn có thành phố Tân Môn, chúng tôi cần đồng chí Diệp Phàm nói ra người thực sự phụ trách chuyện này.
Nói cách khác nếu như chuyện này cũng không thể chứng thực thì liền biến thành nhiều lời. Bởi vì chỉ sợ một số đồng chí đã nói mà không thể thực hiện, thời đại ngày nay nói thì dễ mà làm thì rất khó.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến tiền bạc. Tôi không muốn phê bình hành vi của một số đồng chí, nhưng trong đội ngũ cán bộ chúng ta thật sự là có rất ít đồng chí như vậy.
Bình thường đồng chí cấp dưới mời bọn họ ăn bữa cơm đưa ra mấy bình rượu đã say há mồm rồi. Kết quả rượu vừa tỉnh thì mọi chuyện đã thành vô nghĩa.
Bởi vì chuyện này quá quan trọng. Nếu như hôm nay quyết định được chuyện này, ngày mai sẽ phải bắt đầu chứng thực.
Đây là dự án lớn lên tới năm sáu trăm triệu, hy vọng đồng chí Diệp Phàm thận trọng một chút.
Chúng ta biết anh muốn giữ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân ở lại Phong Châu. Nhưng, mặc kệ làm chuyện gì đều phải căn cứ trên cơ sở thực tế.
Mặt Điền Chu Nhất nhăn lại.
- Thật sự muốn nói sao?
Diệp Phàm có chút do dự, còn thực tại không muốn đem những người này nói ra hết. Đây cũng là quan hệ bí mật của Diệp Phàm, hơn nữa. Đem những chuyện này nói ra với mọi người thì một vài người có thể sẽ nghi ngờ. Bởi vì, mấy người này đều là người của Phượng gia, người ta khi mà tưởng tượng thì không biết là có thể suy nghĩ ra cái gì nữa.
- Đồng chí Diệp Phàm có phải không muốn nói hay không?
Điền Chủ tịch tỉnh hỏi. Kỳ thật, Điền Chủ tịch tỉnh cũng muốn giúp đỡ Diệp Phàm đấy.
Nhân vật có thể đồng ý chi ra nhiều tiền như vậy khẳng định đều là quan to, những thứ này đều là Diệp Phàm quan hệ.
Có thể làm cho những người ngồi đây thấy được quan hệ của Diệp Phàm đối với việc giải quyết chướng ngại ở Phong Châu.
- Chuyện này tôi có thể cam đoan trong vòng 3 ngày có thể đem những chuyện này đi chứng thực.
Đương nhiên, khoản tiền thực sự tới tay cũng cần có thời gian có phải hay không? Nói thí dụ như muốn có tiền của bộ Tài chính. Chúng ta phải xin từng tầng từng tầng mới đến nơi.
Mà khoản tiền tới tay tôi phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng. Tuy nhiên, chúng ta cần khoảng hai trăm triệu nữa, cũng đủ gây sức ép rồi.
Diệp Phàm nói. Thái độ rất kiên quyết.
- Không cần biết làm sao để có thể chứng minh. Đây không phải trò đùa. Vừa rồi Điền Chủ tịch tỉnh cũng nói, mà Bí thư La cùng với Tề Chủ tịch tỉnh đều nghe đấy.
Hiện tại phải chứng thực được những khoản tiền đó.
Vi Bá Tiếu lại đứng bật dậy.
Người này căn bản cho rằng Diệp Phàm khoác lác. Trong quan niện của Vi Bá Tiếu cho rằng Diệp Phàm khẳng định sẽ bỏ cuộc, chẳng qua là tìm được một vài nhân vật đồng ý chi tiền mà thôi. Cuối cùng phỏng chừng đều là nói suông chứ không làm rồi.
- Tôi đã cam đoan rồi mà vẫn cần phải nói ra sao? Các vị lãnh đạo, có một số việc cũng không phải là ở đâu cũng có thể nói ra có phải hay không? Có thể trong trường hợp như thế này nói ra lời này, Diệp Phàm tôi đang dùng sinh mạng chính trị của mình bảo đảm chứng nhận đấy.
Diệp Phàm có chút giận, nhìn chằm chằm Vi Bá Tiếu hừ lạnh nói.
Tuy nhiên, kỳ quái là Tề Chấn Đào và Bí thư La không ngờ giống như đang xem một chuyện đùa vui mà há hốc mồm. Dường như hôm nay không muốn làm những chuyện căn bản không thể làm được.
- Diệp trợ lý luôn luôn thoái thác. Tôi rất hoài nghi Diệp trợ lý bộ dạng như vậy có phải tất cả những lời vừa rồi đều là vô nghĩa, là lời nói suông hay không. Mạnh miệng. Là vì chiến tích của mình mà nói dối các vị lãnh đạo tỉnh.
Vi Bá Tiếu cười nhạt, nghiễm nhiên nhìn Diệp Phàm đắc thắng.
- Ha ha. Đến lúc đó công trình này được thực hiện. Chuyện của tỉnh chúng ta quyết định đương nhiên cũng không nên sửa đổi. Chỉ sợ đến lúc đó ở tỉnh toàn bộ đều làm dẻ lau cho Diệp Phàm rồi.
Trần Húc cũng ở một bên phối hợp với Vi Bá Tiếu.
Trong lúc này, mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Lửa giận của Diệp Phàm bị châm chọc triệt để, mấy người này bằng giá nào cũng muốn ngăn hắn lại. Hắn lập tức xoay người bước đi hướng về phía Bí thư La, tất cả mọi người si ngốc, không hiểu được liệu có phải hắn muốn đến chỗ Bí thư La xin tạ tội hay không?
Vi Bá Tiếu đang cười lạnh, Trần Húc đang cười lạnh, Vạn Hữu Lương đang cười lạnh, mà trong hội trường có hơn phân nửa đồng chí ánh mắt cũng đang thương hại nhìn chăm chú vào Diệp Phàm.
Ánh mắt Tề Chấn Đào có chút phức tạp, chép miệng một chút rốt cục mở miệng nói:
- Việc này nếu đồng chí Diệp Phàm không tiện nói thì xem như xong có phải hay không?
Hơn nữa, hiện tại đi lấy tiền cũng cần thời gian nhất định.Vừa rồi đồng chí Diệp Phàm cũng nói, chúng ta đã có hai ba trăm triệu rồi.
Khoản tiền đó cũng có thể chống đỡ được mấy tháng. Tôi tin tưởng đồng chí Diệp Phàm sẽ cố gắng lấy được số tiền đó về đây.
Tề Chấn Đào nói vậy đương nhiên là muốn chuyển chủ đề, vì Diệp Phàm thắng được thời gian. Tin tưởng đến lúc đó nếu không có biện pháp thì đành phải đi cầu cứu Kiều gia.