- Trợ lý Diệp, anh đã nói việc này sẽ thành công 60% đúng không?
La Khảm Thành nhĩ ngợi rồi xác nhận lại.
- Giờ tôi có thể chắc chắn được 80% thành công, hơn nữa nếu như hội trưởng Lôi đồng ý điều trị bằng phương pháp này tôi sẽ lấy đầu tôi ra đảm bảo. Không cần phải ký giấy này.
Diệp Phàm càng ngày càng tự tin.
- Không cần phải vậy, để chứng minh phương pháp của anh thì không cần. Chúng ta có thể thử phương pháp của anh trên con chó được không?
Đến lúc đó mà không được thì hy vọng sau này trợ lý Diệp đừng có lấy danh là bác sĩ mà đi rêu rao khắp nơi.
Bởi vì cái mà anh đối diện chính là sinh mạng con người, sinh mạng là vô giá, đã mất đi sinh mạng thì không gì có thể đổi lại được.
Tính nghiêm túc trong công tác y học của chúng tôi không giống như trong công việc chính quyền của anh. Có lúc các anh uống trà, xem báo đều có thể không cần nghiêm túc.
Nhưng chúng tôi không được làm vậy. Chúng tôi đều phải đối diện với sinh mạng.
Lúc này lão chuyên gia tóc bạc châm chọc vào
- Dạ dày của lợn gần giống của người, phản ứng về bài tiết yếu hơn nhiều. Mà phản ướng đó cũng gần giống như của người. Hay là dùng lợn thử nghiệm xem sẽ khoa học hơn.
Viện trưởng Trương nói.
- Có thể thử nghiệm nhưng thử nghiệm sẽ hao tốn nhiều sức lực của tôi. Chỉ có điều nếu như tôi thành công thì các anh sẽ nói sao, mà Bí thư La có quyết định thế nào. Tôi không muốn phí sức vô ích, vì lần phấu thuật này sẽ tốn sức rất nhiều.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Chúng tôi đồng ý với phương pháp trị liệu của anh và tất cả những chuyên gia của bệnh viện Đệ Nhất này sẽ do anh điều động.
Viện trưởng Trương lập tức trả lời.
- Được, tôi đồng ý cho anh là chủ cuộc phẫu thuật này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
La Khảm Thành cũng không nói gì hơn, gật đầu.
Thế là ngay cả đêm hôm cũng đã tìm được con lợn một tạ về.
Diệp Phàm mặc áo blue trắng, mười mấy chuyên gia của bệnh viện Đệ Nhất cũng hộ trợ. Không cần y tá, chỉ toàn là các chuyên gia tự tay làm.
Đương nhiên, đa phần các chuyên gia đều muốn có thêm chút uy cho bệnh viện. Nên phải chấp hành theo tên không biết gì về y học này trước mặt Bí thư La.
Cuộc thí nghiệm bắt đầu.
Viện trưởng Trương đích thân pha thuốc đúng như nồng độ mà Diệp Phàm yêu cầu và bắt đầu cho rửa ruột.
Còn Diệp Phàm cũng đang nghiêm túc, châm kim vào huyệt đạo của lợn. Thực ra hắn ta hoàn toàn có thể không dùng kim châm, kim châm chỉ là cái cớ mà thôi. Mà Diệp Phàm có thể hoàn toàn dùng công lực châm kim vào trong.
Mà hiệu quả còn tốt hơn nhiều là trực tiếp dùng kim. Nhưng nếu không dùng kim mà chỉ dùng tay khua khua trên thân con lợn thì đúng là "thần côn" quá.
Chỉ sợ nếu phẫu thuật thành công các chuyên gia của bệnh viện này lại gọi hắn là "thần tiên".
Bởi vì Diệp Phàm phát hiện rằng nếu dùng nội công đan điền để trị độc thì hiệu quả càng cao.
Nửa tiếng sau phẫu thuật đã hoàn thành.
Nhưng phần lớn các chuyên gia của bệnh viện số 1 của tỉnh đều mở rộng tầm mắt vì dạ dày con lợn đã được rửa sạch sẽ mà không kêu gào tiếng nào.
Mà hơn nửa tiếng trôi qua rồi dạ dày của con lợn bị mục nát cũng chưa hề có biểu hiện gì. Con lợn này còn nhảy loạn lên như thoải mái lắm đấy.
- Cứ quan sát thêm xem thế nào, có thể là hiện tượng mục nát giờ chưa phát tác. Chỉ là còn đang ẩn giấu ở bên trong.
Viện trưởng Trương có chút khó chịu, còn về chuyên gia La Mễ Sinh, chỉ có thể đứng ngây ngô, há hốc nhìn con lợn kia.
Đã hai tiếng trôi qua, và cũng vừa qua lúc 12 giờ đêm. Con lợn vẫn sống.
- Thế nào. Phương pháp của tôi giết chết con lợn không?
Diệp Phàm tháo mũ bác sĩ ra, thản nhiên cười nói.
- Trợ lý Diệp, tôi tin anh. Tôi hy vọng được làm phẫu thuật ngay lập tức.
Lôi Hương lúc này không còn do dự nữa. Lập tức đưa ra đề xuất.
- Hãy cứ quan sát thêm mấy tiếng nữa rồi hãy quyết định.
Giám đốc Ngô vẫn có bộ dạng chưa hiểu gì nói.
- Được, trợ lý Diệp cũng đã mệt rồi. Hãy nghỉ ngơi mấy tiếng đi đã, 10 giờ trưa mai bắt đầu làm phẫu thuật.
Bí thư La nói.
Diệp Phàm cũng thẳng thắn lên một phòng cao cấp của bệnh viện nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi Diệp Phàm đi, tất cả các chuyên gia của bệnh viện Đệ Nhất đều không ngủ. Họ vẫn còn ngồi trong phòng họp.
Còn con lợn vẫn ở phòng bên cạnh. Viện trưởng Trương yêu cầu bác sĩ theo dõi, cứ 5 phút lại báo cáo một lần phản ứng của con lợn.
- Thuốc này không phải là giả, mà nồng độ tôi cũng đã thử lại, đúng là tỷ lệ 1:20. Như vậy là thế nào? Lẽ nào tính axit đã bị mất hiệu lực?
Viện trưởng Trương sầm mặt nói.
- Hay chúng ta làm theo phương pháp của anh ta thử làm lại một lần xem kết quả ra sao, nếu như có phản ứng như vậy thì chứng tỏ chất axit mà chúng ta nhập về có vấn đề. Không thể lại có vấn đề trong việc chúng ta nhập thuốc về được, là hàng giả sao? Nếu đúng như thế thì phải xử lý nghiêm khắc. Nghiêm khắc xử phạt.
La Mễ Sinh hừ nói.
Viện trưởng Trương hừ nói:
- Lập tức gọi phó viện trưởng Lý quản lý công việc nhập thuốc này đến. Nếu đúng là gian lận thì tôi Trương Đại Đồng sẽ không tha cho ông ta.
Viện trưởng Trương phải lôi dao ra rồi, vì như thế thì mất mặt lắm chứ.
Sau đó lại kiếm về một con lợn khác để bắt đầu làm thí nghiệm.
Kết quả đương nhiên là không giống rồi. Con lợn đáng thương, khi vừa mới cho thuốc vào rửa, một phút sau liền phun máu chết tươi. Mà không lâu sau thì dạ dày bị mục nát.
- Bí mật chắc chắn là ở kim châm của trợ lý Diệp. Chẳng lẽ trên đầu cây kim của anh ta có chất gì kỳ lạ có thể làm dung hòa chất axit chăng.
Mà lại có tác dụng điều trị, không hề có phản ứng xấu. Thật là thần kỳ, chỉ có điều trợ lý Diệp không nói cho chúng ta biết mà thôi.
Nếu như chúng ta có được bí mật đó thì sẽ khiến cả thế giới kinh ngạc về thành quả nghiên cứu này mà trước giáo sư Kohl đã nhắc tới.
Chuyên gia đầu bạc hào hứng nói.
- Không chừng còn có thể nhận được giải Nobel y học đấy chứ.
Một chuyên gia khác lại nói.
Trong khoảng thời gian ngắn mà các chuyên gia của bệnh viện Đệ Nhất đã có cảm giác nhiệt huyết dâng trào. Cứ như kiểu giải Nobel đang hiện ra trước mặt.
Đối với bác sĩ mà nói có thể đạt được giải thưởng về ý học quả là niềm vinh hạnh lớn nhất. Mà, một khi đã nổi tiếng thì có nhiều mỹ nhân tự động tới. Nếu có nói các chuyên gia này có lòng tham thì cũng là đương nhiên thôi.
10 giờ sáng.
Diệp Phàm lại khoác chiếc áo blue, cùng đoàn chuyên gia tiến vào phòng phẫu thuật.
Đương nhiên thí nghiệm ở lợn và người là khác nhau. Vì dù sau kết cấu bên trong của người và lợn đều có những điểm khác nhau lớn. Chủ yếu là phản ứng sau khi dùng thuốc có thể xuất hiện biểu hiện ngoài ý muốn.
Hơn nữa Diệp Phàm chưa thử trên người. nếu có xảy ra chuyện gì thì chắc chắn là chịu hàng ngàn chỉ trích rồi.
Tự nhiên hắn ta suy nghĩ một hồi rồi cũng lấy lại tinh thần bắt đầu tiến hành.
Quả nhiên là có chỗ khác nhau. Hơn nữa vật bám trong người của hội trưởng Lôi lại có tính kết dính quá cao.
Dính chặt như vậy có dùng thuốc rửa vậy cũng không sạch hết được. Nếu tăng nồng độ thì lại sợ hội trưởng Lôi không chịu nổi.
Cho nên Diệp Phàm đành phải rửa lại. Mà cuối cùng hắn cũng truyền nội khí đan điền trong độc đan điền ra.
Sau khi uống thêm một viên huyết xuân hoàn, đọc tính bên trong cùng với thủy công lại công thêm tính axit mạnh dùng nội công để khống chế rồi rửa.
Khoảng đến 4 giờ, mãi tận 1 giờ chiều ca phẫu thuật hoàn toàn thành công. Người Diệp Phàm toàn là mồ hôi.
Bởi vì trong quá trình tiến hành không được buông tay để nội khí được bảo toàn trong dạ dày của hội trưởng Lôi.
Bởi vậy, ca phẫu thuật đã thành công. Diệp Phàm liền ngã gục xuống đất.
- Trợ lý Diệp.
Bí thư La nhanh tay đỡ Diệp Phàm. Nói:
- Lập tức để cho trợ lý Diệp nghỉ ngơi, chuẩn bị truyền dinh dưỡng, nhất định phải làm đủ mọi thứ để bảo toàn sức khỏe cho trợ lý Diệp.
Lúc này bí thư La nói những lời tận đáy lòng, không thể nào hình dung ra được. Đương nhiên là cảm kích rồi.
- Nhất định là mệt rồi. Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay.
Viện trưởng Trương lập tức gật đầu, chỉ huy chuyên gia đi kiểm tra, truyền dịch cho Diệp Phàm.
Mà ông ta cũng lấy cái kim châm của Diệp Phàm cho các chuyên gia đi kiểm tra.
- Các anh cũng muốn trộm sao. Làm sao có chuyện.
Diệp Phàm đã nhìn rõ hành động của các người này, trong lòng thầm cười lạnh lùng.
Bởi vì nếu như Diệp Phàm không có độc đan điền, kết hợp với huyết xuân hoàn thì ca phẫu thuật này sẽ không thể nào thuận lợi như vậy.
Những người luyện võ cao đẳng đều có thể có. Bản lĩnh cao hơn Diệp Phàm đều có. Nhưng người luyện võ có hai đan điền như Diệp Phàm thì cực kỳ hiếm.
Thậm chí chính hắn ta cũng nghĩ hai đan điền của hắn là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa nếu có tìm được võ nhân nào có hai đan điền nhưng không có thủy công Bức vương Nam Lăng Hậu mà kết hợp vào thì cũng không tác dụng gì.
Cón nòi về việc Diệp Phàm ngất đi cũng có phần giả tạo. Lúc này đương nhiên phải tỏ ra mềm yếu để xem xem tấm lòng của Bí thư La thế nào chứ.
Diệp Phàm cũng có chút mệt, buổi chiều ngủ một mạch đến 6h tối.
Không thể tưởng tượng được khi tỉnh dậy thì thấy Bí thư La cười tủm tỉm ngồi ngay bên giường.
- Bí thư La, bệnh tình của hội trưởng Lôi sao rồi?
Diệp Phàm muốn ngồi dậy nói.
- Tốt lắm, tình hình rất tốt.
Bí thư La cưới nói, đưa tay ra đỡ Diệp Phàm, nói:
- Từ từ thôi, mệt rồi cần phải nghỉ ngơi. Dù cậu trẻ tuổi, nhưng tuổi trẻ bốc đồng, cơ thể cũng khỏe nhưng cũng phải chú ý đúng không? Nếu không đến lúc già như tôi thì có nhiều bệnh lắm, phải không?
- Nhưng tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sắp đến rồi, là ngày mai đến. Tôi không thể nằm ở đây được, phải về ngay để bố trí công việc,
Diệp Phàm nói.
- Không sao, tôi đã sắp xếp trưởng ban thư ký Tỉnh ủy – Đỗ Thanh Linh đích thân đến đó làm công tác sắp xếp hết rồi. Bây giờ việc cậu cần làm là nghỉ ngơi, đừng để lại di chứng gì không là phiền lắm.
La Khảm Thành thân thiết khuyên.
- Không được thưa Bí thư La, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Tôi tin tưởng trưởng ban Đỗ Thanh Linh có thể làm tốt công tác chuẩn bị.
Nhưng lần này tập đoàn đến để khảo sát, đàm phán. Đây không chỉ là vấn đề tiếp đãi.
Không được, không được, tôi phải về. Hơn nữa giờ tôi đã khôi phục nhiều rồi, phải về thôi.