Quan Thuật

Chương 2561: phô chương



- Cáo Hoành, đừng nhiều lời với bọn họ nữa. Bên kia đang có khách quý tới. Cứ để họ vào, bố trí cho một bàn trong góc là được. Nam Vân gia chúng ta sợ gì người đông, có đến đây một làng cũng vẫn đủ cỗ cho ăn. Đừng vì đám nhà quê ấy mà phá vỡ quy tắc.

Lúc đó, Nam Vân Cương quay người lại lạnh lùng nói. Khuôn mặt ông ta lộ đầy vẻ khinh bỉ. Tất nhiên là ông ta coi đám người Diệp Phàm là bọn ăn mày.

- Xin mời.

Nam Vân Cáo Hoành đưa tay ra mời. Phía sau tực khắc có người dẫn bọn Diệp Phàm đi vào. Tên này cũng rất nghe lời chủ tìm đúng một bàn khuất nhất trong góc cho bọn họ ngồi. Đám người Diệp Phàm cũng không hề tức giận. Bọn họ thản nhiên ngồi xuống.

Tuy nhiên chẳng bao lâu sau bọn họ phát hiện ra góc tường chỗ họ ngồi có bảy tám tên đeo kín đen đến.

Xem điệu bộ thì họ đến để canh chừng bọn Diệp Phàm. Diệp Phàm dùng sóng khí để quan sát thì phát hiện ra đma người này cũng có võ nghệ. Trong số họ hình như còn có cả cao thủ ngũ lục đẳng nữa.

- Xem ra chúng ta không được chào đón rồi.

Phí Nhất Độ cười nói.

- Khách không mời mà đến thôi.

Lam Tồn Quân cười nói.

- Có cao thủ đó.

Diệp Phàm ngầm ám chỉ.

- Cao thế nào đây?

Vương Nhân Bàng cười hỏi lại.

- Như thế này này.

Diệp Phàm giơ tay ra hiệu năm và sáu.Mọi người tự hiểu trong số đám người đó có cao thủ ngũ đẳng hoặc lục đẳng.

- Vẫn con được, còn vừa sức.

Vương Nhân Bàng gật gật đầu. Bây giờ anh ta đã vượt qua cửu đẳng nên không thèm để ý đến bọn cao thủ ngũ lục đẳng gì đó nữa.

Một lát sau, Nam Vân Định Chu đang làm chủ tịch tỉnh của một tỉnh nào đó cùng với chủ tịch thành phố Chu Thành Đông dẫn theo vài người an hem và một vài viên chức chính quyền trong tỉnh xuất hiện ở cửa lớn.

Lúc đó, cả hội trường bỗng náo động hẳn lên. Mọi người đều đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ như sấm dậy.

- Hôm nay là đại hôn của đứa cháu Nam Vân Cáo Hoành của tôi, mời các vị ngồi xuống.

Nam Vân Định Chu bĩnh tĩnh cười rồi chậm rãi nói những lời khách sáo. Ông ta vào cùng với Chu Tinh Củng Nguyệt với vẻ mặt rất đắc ý.

Bọn người Diệp Phàm vẫn ngồi đó, không vỗ tay cũng không đứng lên khiến cho Nam Vân Định Chu sững người lại rồi quay lưng đi.

Chủ tịch thành phố Kim Lăng là Chu Thành Đông len lén nhìn đám Diệp Phàm, khuôn mặt tuy vẫn ngụy trang bằng vẻ tươi cười nhưng ánh mắt của ông ta đã bị Diệp Phàm bắt gặp.

Ánh mắt như ngừng lại sững sờ của Nam Vân Định Chu vẫn bị một vài quan khách lõi đời phát hiện ra. Thế là lúc đó có đến mấy chục cặp mắt len lén nhìn vào đám người kì lạ là bọn Diệp Phàm.

Điều khiến các quan khách nhíu mày hơn là Tuyết Hồng không thèm để ý đến ai đã đụng đũa trên bàn ăn.

Tất cả mọi người ở đó đều hưa ai đụng đũa đụng chén, đợi chủ nhà trước rồi mới bắt đầu. Bọn họ đều là người có quyền thế. Chỉ có bàn Diệp Phàm là đã nâng chén. Tất nhiên là bọn họ khiến cho đám quan khách kia khinh thường mà nghĩ bọn họ là đám nhà quê chưa dừng được ăn của ngon vật lạ.

Tiệc tượu này được sắp xếp ở đại sảnh của tầng dưới cùng. Ít lâu sau một ông lão tóc đã bặc trắng, mặc bộ quần áo từ thời nhà Thanh, chân đeo giày vải, tay chống trượng. Đi bên cạnh là bà vợ trông không già lắm. Hai người bọn họ bước vào cùng với một đám người tháp tùng.

- Cụ Nam Vân đến rồi!

Lúc đó, người dẫn trương chình trung tuổi cầm micro nói rất lớn, cả đại sảnh lại đứng dậy vỗ tay như sấm.

Diệp Phàm lén dùng sóng rada sinh vật để quét xuống. Hắn bất ngờ thu ngay sóng lại vì Nam Vân Tiếu Tiếu nói nói nhìn về phía bọn hắn, hơn nữa hình như ông ta đang nhìn vào hắn mà cười.

- Thật lợi hại! hình như là bị ông ta phát hiện ra rồi! không lẽ võ nghệ của ông ta còn cao hơn mình? Không thể nào, chắc là ảo giác thôi.

Diệp Phàm bực bội nghĩ thầm trong lòng.

Nam Vân Tiếu Tiếu dừng lại nhìn họ rồi lại thu ngay ánh mắt đó về, chậm rãi bước vào giữa. Hai vợ chồng họ ngồi xuống hai chiếc ghế thái sư.

- Xin mời tất cả các vị ngồi xuống!

Nam Vân Tiếu Tiếu ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống rồi nhìn khắp lượt. Diệp Phàm phát hiện ra, ánh mắt ông ta dừng lại ở phía bàn hắn khá lâu.

- Hôm nay là ngày đại hôn của cháu ta Nam Vân Cáo Hoành. Nam Vân gia sinh ra và lớn lên đều là người Kim Lăng.

Từ thời nhà Đường, tổ tiên ta đã an cư lập nghiệp ở đất Kim Lăng này. Thường ngày được các vị quan tâm nên Nam Vân gia mới được yên ổn.

Hôm nay tôi xin được cảm ơn các vị quan khách đã đến đây. Vườn Hoàng Thanh này...

Nam Vân Tiếu Tiếu nói chuyện rất hay, rất khí thế, không hề giống người già. Cả đại sảnh lại vang lên một hồi tiếng vỗ tay.

Chưa uống được nửa chén trà, phía bên ngoài lại ồn ào. Một đám người bước vào.Đó là cô dâu Cố Phi Phi đầu che lụa đỏ, bên cạnh là một đám các cô nương xinh đẹp mặc sườn xám dìu cô dâu chậm rãi bước vào.

- Nhìn thấy chưa? Không phải là dìu mà là áp tải

Vương Nhân Bàng lạnh lùng cười nhìn Vương Long Đông nói.

- Đúng thế. Có bốn cô nương cũng có võ nghệ bên cạnh nhưng bọn họ che dấu khá tốt. Người bình thường không phát hiện ra dâu.

Diệp Phàm cũng lạnh lùng lên tiếng.

- Phi Phi.

Vương Long Đông tức giận định đứng bật dậy nhưng anh ta đã bị Diệp Phàm kéo xuống. Diệp Phàm nói nhỏ:

- Đừng sốt ruột, đợi trò hay xem đã.

Vương Long Đông hậm hực ngồi xuống, hai mắt vẫn bừng bừng tức giận.

Lúc đó, Nam Vân Cáo Hoành cười tươi vui vẻ từ trên đại đường bước xuống trước mặt Phi Phi. Anh ta còn biểu diễn theo đúng kiểu của kị sĩ người Anh, quỳ nửa gối xuống hôn lên tay Phi Phi.

Ai mắt anh ta không nhìn vào Phi Phi mà cố tình liếc sang phía Vương Long Đông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất đắc ý.

- Cứ cười đi rồi chút nữa mày sẽ phải khóc.

Phí Nhất Độ nhìn hắn rồi lạnh lùng lên tiếng.

- Thưa các vị khách quý, các quý, ông quý, bà, quý cô, quý cậu, phần quan trọng nhất xin được bắt đầu!

Nói đến đây người chủ trì ngừng lại nhìn khắp lượt đại sảnh rồi lại lên tiếng:

- Tân lang, tân nương nhất bái thiên địa...

- Hay quá, bái đường rồi.

Ngay tức thì tiếng hét, tiếng vỗ tay tiếng chân đạp cùng vang lên, cả đại sảnh lại càng náo nhiệt.

Nam Vân Cáo Hoành chỉnh đốn lại trang phục, tay mang một bó hoa lớn có thắt dải lụa đỏ ở giữa đến trước mặt cô dâu Cố Phi Phi.

- Bái thiên địa thì cũng cần bái đấy, nhưng dừng lại chút đã.

Diệp Phàm đột nhiên dùng mê thuật hóa âm để lên tiếng. Giọng hắn tuy nhỏ nhưng hàng trăm khách ở đại sảnh đều nghe thấy rất rõ ràng. Nam Vân Tiếu Tiếu đang ngồi trên ghế thái sư nhìn Diệp Phàm nhưng ông ta vẫn rất điềm tĩnh.

- Ai đang hét lên vậy?

Nhị đệ của Nam Vân Cáo Hoành là Nam Vân Mậu Đức hét lên.

- Là tôi.

Diệp Phàm đứng lên, dẫn theo các huynh đệ ngẩng đầu hiên ngang bước vào giữa đại đường. Hắn đem đến cái cảm giác như là bốn đại tử tù ở Giang Nam vậy.

- Anh là ai?

Nam Vân Mậu Đức quát lớn. Đám người đeo kính đen bên cạnh lặng lẽ bước đến cạnh anhta.

Một áp khí vô hình được hình thành nên giữa hai bên. Không khí xung quanh như cũng toát ra một loại khí tràng.

Khiến cho mọi người trong vòng khí tràng này đều có cảm giác nghẹt thở. Các quan khách xung quanh cũng cảm thấy sợ hãi.

Có một số người lùi xuống đến chừng mười mét để quan sát. Còn những người hiếu kì khác thì tiến lên để xem.

Lúc đó phía bên ngoài đều có cảnh sát. Chủ tịch thành phố Kim Lăng và các quan viên khác đều có mặt ở đó. Trong đại hôn lễ của hai gia đình họ Cố và họ Nam Vân vừa giàu có vừa quyền thế như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì bất trắc chứ? Quan khách đều tin rằng chuyện giẳng co không thể xảy ra ở đâu được.

- Đai ca của Vương Long Đông.

Diệp Phàm rất bình tĩnh trả lời.

- Này chàng trai trẻ tuổi, những lời cậu vừa nói có ý gì vậy? xem tại TruyenFull.vn

Nam Vân Cương đứng bên cạnh nhìn Diệp Phàm hỏi.

- Tôi nghĩ chuyện này người nhà Nam Vân phải rõ hơn ai hết chứ.

Diệp Phàm nói, mắt liếc sang Cố Thiên Tắc đứng bên cạnh rồi hỏi tiếp:

- Chuyện này chủ tịch Cố chắc phải rõ chứ nhỉ?

- Ha ha ha.

Cố Tắc Thiên cười rồi hỏi vặn lại:

- Này chàng trai trẻ tuổi, tôi không hiểu những lời cậu vừa nói là ý gì.

Hôm nay là ngày con gái tôi và con trai anh Nam Vân là Nam Vân Cáo Hoành kết hôn. Nếu cậu thấy còn thiếu lời lẽ văn hoa nào thì xin mời cứ nói.

Cố gia tuy không phải là gia đình lớn gì nhưng vài nghìn vài trăm thì vẫn có,đúng không nào?

Lão già này thật thâm hiểm. Ông ta đã hạ nhục bọn Diệp Phàm thành lũ người đi ăn xin. Diệp Phàm tức thầm trong bụng, miệng nói:

- Nếu chủ tịch Cố và nhà Nam Vân đều không muốn lên tiếng thì xin để cho em tôi là Vương Long Đông kể lại vậy.

Vương Long Đông nghe thấy vậy thì đứng dậy, bắt đầu kể:

- Tôi và Phi Phi quen nhau đã lâu. Chúng tôi tâm đầu ý hợp đã thề non hẹn biển kiếp này sẽ bên nhau mãi mãi...

Vương Long Đông vừa nói đến đây thì Nam Vân Cáo Hoành không nhịn được nữa, hét lớn lên:

- Khốn kiếp! từ mấy năm trước Phi Phi đã là vị hôn thê của tôi rồi. Chuyện này rất nhiều người có thể làm chứng. Hơn nữa Phi Phi một lòng yêu tôi, làm sao cô ấy có thể đi yêu hạng người lưu manh vô lại như anh? Khôi hài!

- Ha ha, này chàng trai trẻ tuổi, nếu muốn gây lộn thì cậu chọn nhầm chỗ rồi.

Cổ Thiên Tắc nghiêm nghị nói.

- Trước nay tôi chưa bao giờ nghe Phi Phi nhắc đến người nào tên là Vương Long Đông mà cũng chưa từng nghe nói nó có chuyện gì với người này.

Trong mắt nó chỉ có một người là Nam Vân Cáo Hoành. Hơn nữa hai đứa chúng nó tâm đầu ý hợp, sớm đã chọn này kết hôn.

Chàng trai trẻ tuổi, những lời nói sằng bậy như vậy mà cậu cũng có thể nói ra được thì cậu chọn nhầm chỗ rồi. Đi chỗ khác đi. Hi vọng sau này sẽ không gặp lại cậu nữa.

Nói đến đây, Cố Thiên Tắc nhìn Cố Dũng rồi nói:

- Cố Dũng, đi lấy một vạn tệ đưa cho anh chàng Vương Long Đông này. Nếu không đủ thì cho xe đưa bọn họ đi.

- Xin mời Vương tiên sinh.

Cố Dũng đưa tay ra mời.

- Không ngờ là chủ tịch Cố và Nam Vân Cương lại làm cái chuyện ép mua ép bán này. Thật đáng buồn cười!

Vương Nhân Bàng đột nhiên cười lớn.

- Ép mua ép bán? Cậu thanh niên, phải có trách nhiệm với lời nói của mình đó.

Nam Vân Cương nghiêm mặt nói. Hắn liếc mắt một cái thì hai tên đeo kính đen bước tới bên cạnh Vương Nhân Bàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.