- Takla Makan tuy gọi là sa mạc chết nhưng nó lại có văn hóa lịch sử huy hoàng. Con đường tơ lụa ngày xưa là toàn bộ phía nam Takla Makan.
Mà thời kỳ phồn vinh của con đường tơ lụa chắc chắn còn được lưu giữ nhiều truyền thuyết trên sa mạc ví dụ như tiền bạc, cổ vật…
Những dấu chân của các nhóm thổ phỉ trước kia đã đặt trên khắp Takla Makan. Đối với những cái này thì bọn họ ở trong đó rõ hơn bao giờ hết. Ví dụ như thương nhân, bọn họ nhiều lắm là đi theo một đường mòn.
Mà mười sáu ổ thổ phỉ liên hoàn không giống với lúc trước. Để cướp bóc xong dễ dàng chạy trốn, cho nên, thì phải thành thạo hết các con đường mới được.
Cho nên, trên cơ bản bọn họ đi khắp Takla Makan. Nên tiền bạc cổ vật trong truyền thuyết ở đâu bọn họ rõ hơn chúng ta rất nhiều.
Tất nhiên, cũng đã triển khai tìm cổ vật. Nghe nói khi may mắn cũng có thể tìm được một số cổ vật.
Phí Trường Thiên cười nói.
- Tổ chức của bọn chúng hẳn vẫn còn tồn tại, chẳng qua là khá rời rạc, không nghiêm ngặt như lúc trước có phải không?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng tự nhủ hẳn là Tổ đặc nhiệm A có tài liệu liên quan đến bọn họ rồi. Nhưng có đầy đủ hay không cũng khó nói.
- Đây là chắc chắn, nếu không, nhà nước cũng không thể để bọn chúng tồn tại có phải không?
Phí Trường Thiên cười nói.
- Sư bá, nếu bác cảm thấy có cơ hội đột phá, thì cháu có một đề nghị bác xem có được không?
Diệp Phàm nói.
- Nói nghe một chút?
Phí Thanh Lai hỏi.
Vì thế Diệp Phàm nói qua một lần thuật Hơi thở vòng Đại Bát Nhã của thiền sư Bảo Chí. Ngoài ra, đưa ra bốn người để hỗ trợ ông ấy đột phá. Như vậy xác xuất thành công sẽ cao hơn. Bởi vì chỉ một mình Phí Thanh Sơn thì sẽ kém đi một chút.
- Cách này có lẽ cũng gây tổn thương đối với các con?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Tổn thương thì có, nhưng chỉ là tốn thương một chút công lực, không liên quan gì, một thời gian ngắn là có thể trở lại bình thường được.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, phải phiền toái lớn rồi, trong lòng Thanh Sơn khó có thể bình an.
Phí Thanh Sơn thở dài.
- Nói gì phiền toái, chúng ta đều là người một nhà.
Diệp phàm vội vàng nói.
- Được được, chúng ta đều là người một nhà.
Phí Trường Thiên cười, ánh mắt trong lúc vô ý đảo qua người Phí Điệp Vũ.
Phí Điệp Vũ hình như cũng cảm thấy ánh mắt của ông nội, gượng gạo đứng lên, hơn nữa còn len lén nhìn Diệp Phàm một cái. Việc này đương nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm đều cảm thấy.
Choáng nha, một câu không lo lại khiêu khích ông cụ Phí có suy nghĩ, phiền toái rồi. Diệp Phàm thầm than một câu, vội vàng nói:
- Sư bá, sư bá chọn địa điểm đột phá là đỉnh Tú Phong ở Hoa Sơn không biết có ý gì đặc biệt không?
- Cậu hẳn là đoán được, trước kia cậu cũng nghe nói rồi.
Phí Thanh Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Bác cả muốn sỉ nhục dòng họ Nhất Huyết Hoàng Đoạn. Năm đó hai trường phái Song Đao Hoành Đoạn và Hoàng Đoạn Điền Lang đến Trung Quốc chúng ta. Sư phó Thái Cực Môn Trần Vô Ba không nhịn được cùng y quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn, cuối cùng thảm bại, buồn bực mà chết. Trung Quốc chúng ta mênh mông không thể để cho một đất nước nhỏ bé thiếu văn minh oai phong. Cho nên, ông nội quyết định ứng chiến. Địa điểm là đỉnh Tú Phong của núi Hoa Sơn.
Phí Nhất Độ nói.
- Ừ, gia tộc Hoành Đoạn đánh một trận với Diệp Phàm xong hiện tại cũng đang bị thương lớn. Có lẽ không có vài năm là không thể khôi phục rồi. Tuy nhiên cây có bóng, người có uy.
Phí Thanh Sơn hừ nói.
- Chẳng lẽ bọn họ còn muốn gây sức ép gì đó?
Diệp Phàm giọng rất lạnh lùng.
- Đúng vậy, mấy ngày hôm trước nhận được thiệp, nói là hai năm sau muốn so đấu một lần. Lúc đó hai bên cũng có thể mời bất kỳ bạn bè võ lâm nào tham chiến.
Chỉ cần thắng thì là thắng. Tôi đang lo lắng, bọn họ làm như thế căn bản chính là đang làm võ lâm ác đấu. Hai bên vì thể diện có lẽ đều bỏ sức đi mời người.
Đến lúc đó không phải là võ lâm hai nước quyết đấu sao? Cho nên, tôi còn không đột phá thì không được rồi. Là vì đất nước Trung Quốc rộng lớn Phí Thanh Sơn tôi phải cố gắng mới được.
Mà lần này đột phá muốn thực hiện ở đỉnh Tú Phong mục đích là muốn mình không quên hổ thẹn cũ, để sau này diệt uy phong của họ.
Phí Thanh Sơn nói ngày càng kiên quyết.
- Nói rất hay, hai năm có phải không? Chúng ta chờ, đến lúc đó tôi lại khiến Hoành Đoạn răng rơi đầy đất, tôi muốn Hoành Đoạn từ này về sau thấy Trung Quốc là mặt biến sắc.
Phí Thanh Sơn đập tay một cái, lập tức rơi vào khoảng không mới hơi ngượng ngùng thu tay về cười nói:
- Ha ha, quên là bàn trà lúc nãy đã bị đập vỡ. Điệp Vũ, đến giờ cơm rồi, mang rượu lên, ta và mọi người uống vài chén.
- Vâng…
Phí Điệp Vũ đỏ mặt, gật gật đầu dọn bàn đi.
- Em Điệp còn có thể đỏ mặt như vậy, thật là lạ?
Phí Nhất Độ cười khan một tiếng.
- Anh nói nhiều sẽ không nói với anh nữa.
Phí Điệp Vũ lườm anh họ một cái, bước nhanh đi.
- Không nói cho anh nghe thì nói cho người nào đó nghe đi, ha ha ha, lần này anh nghe rõ rồi.
Phí Nhất Độ cười ha hả, Diệp Phàm có chút ngượng ngùng hơi xấu hổ.
Sau khi cơm nước xong Diệp Phàm nghỉ ngơi một hồi, khi đến đúng giờ liền chạy thẳng đến ban Quân vụ bộ Tổng tham mưu.
Diệp Phàm có giấy giới thiệu của Tổ đặc nhiệm A nên đã thuận lợi vào văn phòng của bộ Tổng tham mưu. Thiếu tướng Đinh Tam Căn trước kia là Phó trưởng ban.
Là lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm trước kia, hai người rất thân thuộc. Nghe nói Diệp Phàm đến Đinh Tam Căn đã bảo thư ký chờ ở cửa rồi.
- Đã lâu không gặp, phó trưởng ban Đinh ngày càng có phong thái rồi.
Diệp Phàm cười bắt tay Đinh Tam Căn.
- Lại lải nhải nữa rồi.
Đinh Tam Căn kéo dài giọng nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Thấy các cậu tuổi trẻ như vậy tôi thật sự hâm mộ…
- Phó trưởng ban Đinh cũng chưa già mà, vẫn chưa đến 50, trong hệ thống quân đội thì vẫn là tuổi trẻ.
Diệp Phàm cười nói, nhận trà mà Tiếu Hòa đưa nhấp một ngụm.
- Ôi, chúng tôi không giữ được cậu, đáng tiếc.
Đinh Tam Căn có chút tiếc nuối lắc đầu.
- Đó là số rồi.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn Đinh Tam Căn một cái, nói:
- Tuy nhiên, sau đó lại có người khác có phải không?
- Người đến sau?
Đinh Tam Căn nói thầm một câu sau đó nhìn Diệp Phàm.
- Không ngại lần này đến đây chủ yếu là đề cử với anh một người.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Ừ, nói nghe một chút. Người cậu đề cử chắc chắn không kém phải không?
Đinh Tam Căn có chút khó hiểu, như cười như không nhìn Diệp Phàm.
- Phí Hướng Phi, tham mưu phân quân khu tỉnh Nam Phúc…
Diệp Phàm nói qua tình hình của Phí Hướng Phi.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói Phí Hướng Phi là người của nhà họ Phí. Tuy nhiên, tin rằng Đinh Tam Căn chắc chắn sẽ điều tra. Tra sẽ rõ ràng có phải không?
- Phí Hướng Phi, thượng tá tham mưu…
Đinh Tam Căn nói một câu như đang suy nghĩ việc gì đó. Diệp Phàm cũng không nói gì, chờ ông ta suy nghĩ.
Thật lâu sau, Đinh Tam Căn ngẩng đầu lên, nói:
- Nói thật với cậu, y vào đây là có thể, nhưng muốn có vị trí tốt thì khá khó khăn. Chỉ có thể là hư chức thôi, đợi ghế trống. Hơn nữa, lúc này y tới cũng không đúng lúc rồi.
- Được, chỉ cần có thể vào trước tiên treo hư chức.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, tin rằng sau khi Đinh Tam Căn điều tra Phí Hướng Phi xong có lẽ sẽ suy nghĩ vị trí của y. Lão Đinh nhất định đang dùng mánh lới rồi.
- Ôi…
Vẻ mặt Đinh Tam Căn có chút mệt mỏi khẽ dựa ra sau sô pha, còn vuốt vuốt tóc.
- Anh mệt mỏi có phải không? Cũng không thể làm việc như vậy. Làm việc phải chú ý nghỉ ngơi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, có cách nào. Trưởng ban Tạ đã giao cho tôi đa số công việc. Không làm thì ban Quân vụ này ai làm có phải không?
Đinh Tam Căn thở dài nói.
- Đây là chuyện tốt mà anh. Diệp Phàm tôi chúc mừng anh.
Diệp Phàm cười nói, đảo mắt hiểu ngay, có lẽ là Tạ Kiến về hưu. Bởi vì Tạ Kiến đã lớn tuổi rồi, có lẽ cũng sắp 70.
- Nói chi vậy, Trưởng ban Tạ tuy nói đã đến tuổi nhưng vị trí của y chưa chắc có thể đến lượt tôi. Tuy nói trưởng ban Tạ vẫn rất quan tâm đến tôi. Tuy nhiên, Diệp Phàm nói thật lòng với cậu, việc này không phải là do ông ấy, càng không phải do tôi. Hiện giờ tôi muốn làm tốt việc trưởng ban Tạ giao, chờ người đến chuyển giao là được.
Đinh Tam Căn rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Diệp Phàm nghe có chút khó hiểu, trong lòng tự nhủ ông nói với tôi những việc này làm gì. Nhưng đột nhiên Diệp Phàm giật mình, hiểu rồi, có lẽ Đinh Tam Căn biết hắn có chút quan hệ, có phải là cũng muốn…
- Phó trưởng ban Đinh không thể nghĩ như vậy, ít nhất, Trưởng ban Tạ cũng cho phép anh rồi mới giao hết mọi việc cho anh.Tuy nói vị trí Trưởng ban Tạ để lại là một vị trí quan trọng, nhưng trưởng ban Tạ đề cử cũng rất quan trọng. Tin rằng với năng lực của phó trưởng ban Đinh thì hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí này.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, phần lớn không do người…
Đinh Tam Căn lại thở dài nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nghiêng sang phía Diệp Phàm:
- Ông em, nói thật với cậu, việc này tôi không thật sự nắm chắc.
Có môt số việc, thành tích và kinh nghiệm lý lịch cũng không phải. Nhưng cũng không thể thiếu, đó mới là đòn chí mạng đấy. Cậu xem tôi, có thể đi đến hôm nay cũng đã kiệt sức.
Mặc dù là có ý khác, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở bước này thôi.
Nói đến đây Đinh Tam Căn thở dài đột nhiên lại lên giọng:
- Ông em, không nói chuyện này với cậu nữa, còn có việc. Tuy nhiên, việc cậu nói tôi sẽ nhanh chóng giải quyết. Đương nhiên, có thể tìm vị trí tốt tôi sẽ cố gắng, nhưng không có được vị trí tốt cậu cũng đừng trách tôi.
Đinh Tam Căn tỏ vẻ tương đối thân thiết.
- Ha ha, mọi việc không có gì để nói, cảm ơn anh.
Diệp Phàm đứt lên, giơ tay bắt tay Đinh Tam Căn. Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Đinh Tam Căn nói:
- Việc này nói thật lòng với anh, tôi cầu cho chuyện của anh, không chừng sẽ đem may mắn đến cho anh. Nói thế thôi, xin cáo từ, lần sau về Bắc Kinh tôi làm chủ, hai anh em chúng ta uống một chút.
Để quan hệ với Đinh Tam Căn tiến thêm một bước, Diệp Phàm cảm thấy nếu như có thể nghĩ cách nắm y hình như cũng không tồi.
Mặc dù là không thể tiến vào vòng tròn nhưng có thể trở thành bạn thân cũng là lựa chọn tốt.
Nếu dùng chuyện này bắc cầu dắt mối để Đinh Tam Căn đến nhà họ Phí, chuyện này thành Đinh Tam Căn cũng phải nhớ người bắc cầu là hắn.
- Phí Hướng Phi… chẳng lẽ có cái gì?
Đinh Tam Căn nhìn theo lưng Diệp Phàm, giật mình, lập tức đến văn phòng bật máy tính lên xem.
Một lúc sau Đinh Tam Căn đứng lên, bắt đầu đi lòng vòng trong vong, nắm chặt tay, giống như đang suy nghĩ điều gì quan trọng lắm.
- Anh rất bận nhỉ, cha gọi anh đến ăn tối anh cũng không có thời gian.
Không thể tưởng tượng được vừa về đến Hồng Diệp Bảo Kiều Viên Viên đã dùng giọng điệu châm chọc nói.