-Bí thư Xa, hơn năm mươi kg này Thái Quân tôi xin giao cho ngài. Dù sao tôi cùng Đường Vân thù này cũng kết rồi, sau này ngài chỉ cần nói một câu, gọi một cuộc điện thoại là xong. Thái Quân tôi đi làm việc hoàn toàn vô điều kiện.
Thái Quân vẻ mặt kiên định, thằng này cũng là bị ép lên Lương Sơn, nếu như không ôm chặt lấy chân Xa Quân chỉ sợ sau khi Đường Vân tính sổ thì chết chắc rồi.
-Hai người này đều đến nhà tôi rồi, có phải nhìn thấy tôi cả ngày chỉ thích ngồi ở cái ghế gỗ lắc lư không? Có phải cảm thấy có chút kỳ quái không? Chiếc ghế cũ có gì hay mà ngồi chứ?
Lúc này, Xa Quân đột nhiên cười thần bí.
-Đúng vậy Bí thư Xa, chúng ta đều có chút không hiểu. Cái ghế kia chúng tôi cũng thấy qua, nếu nói là để ngồi thoải mái thì không bằng loại ghế mát xa mới ra hiện nay rồi.
Hơn nữa, chất gỗ của chiếc ghế kia cũng rất phổ thông, chỉ là chế tác từ một cây táo bình thường, cũng không phải là gỗ lim hay những chất liệu quý báu như vậy làm ra.
Có phải Bí Thư Xa ngài tương đối hoài cổ phải không, hay là chiếc ghế này có ý nghĩa gì đặc biệt?
-Đúng vậy, lần trước tôi tôi còn nói qua với cục trưởng Ninh rồi. Thương lượng nếu Bí thư Xa Quân thích ghế quay bằng gỗ như vậy thì chúng tôi bàn nhau đi mua một chiếc ghế tốt tặng cho Bí thư Xa.
Thái Quân gật đầu nói.
-Haha, cho dù các cậu tặng tôi cây tử đàn làm ghế tôi vẫn không cần như thường.
Xa Quân lại cười thần bí, giơ tay chuyển sang sờ bên trên của chiếc ghế, nói,
-Chiếc ghế này mặc dù nói hơi cũ, hơn nữa cũng rất bình thường.
Nhưng cái ghế này đã từng là vật mang theo tùy thân của một lão nhân họ Phạm. Đi theo vị lão nhân họ Phạm kia đã hơn hai mươi năm.
Sau này lão nhân thấy tôi thích chiếc ghế đó liền tặng nó cho tôi.
Xa Quân cười nói.
-Họ Phạm, xem ra vị lão nhân kia nhất định rất có tiếng rồi? Nếu không chiếc ghế sao có thể đập vào trong mắt của Bí thư Xa.
Ninh Mãn cười haha, nói rất tùy tiện, tuy nhiên, Xa Quân biết thằng này muốn thăm dò đến cùng.
-Đó là điều đương nhiên, đồ vật mà người nổi tiếng dùng qua là vật quý. Bằng không Bí thư Xa sao có thể yêu qúy trân trọng nó như bảo bối.
Thái Quân cũng kết hợp với Ninh Mãn muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
-Nói về tiếng tăm Phạm lão cũng có chút ít. Mặc dù ở thành Bắc Kinh danh nhân nhiều vô kể, đại danh của Phạm lão cũng chỉ có mấy người biết đến.
Xa Quân lại cười thần bí, không nói cái này nữa. Ninh Mãn và Thái Quân cho dù vẫn muốn biết vị Phạm lão này là danh nhân phương nào, tuy nhiên Xa Quân không nói, hai người chỉ còn cách làm ra khó hiểu.
Tuy nhiên nếu Xa Quân đưa ra một lão nhân họ Phạm như thế, Ninh Mãn và Thái Quân tự nhiên đều ghi nhớ trong đầu.
Dự định về sau sẽ đi điều tra vị Phạm lão danh nhân trong thành Bắc Kinh. Xem ra người này mới chính là "Chỗ dựa vững chắc" của Xa Quân.
Có lẽ Bí thư thành ủy La Khảm Thành nể mặt ông ta mà chiếu cố đến Xa Quân. Trong một khoảng thời gian ngắn Ninh Mãn và Thái Quân liếc mắt nhìn nhau, hai người này lập tức tin tưởng gấp trăm lần.
Không ngờ sau lưng Xa Quân quan hệ lại mạnh như vậy. Vậy hai người kia không phải không có cùng người sai khiến.
-Ninh Mãn thằng nhãi này rất thâm độc, mẹ kiếp, tôi thật sự khó có thể nuốt trôi cục giận này.
Ở trong một cái rạp nhỏ của lầu Phong Vân, Đường Vân đầy vẻ tức giận nói với Khổng Đoan.
-Đường Sở vẫn chưa tìm ra, tình hình cụ thể chúng ta đều không rõ. Cho nên, chúng ta thứ nhất là phải tìm được Đường Sở hỏi rõ tình hình mới có thể quyết định bước tiếp theo phải làm thế nào.
Khổng Đoan nói đến đây uống một hớp canh liếc mắt nhìn Đường Vân một cái, nói,
-Tuy nhiên Đường lão đệ cậu quá kích động rồi.
-Tôi thật sự là chịu không nổi cục tức này, anh Khổng. Vừa rồi anh không ở hiện trường anh không nhìn thấy sắc mặt của Thái Quân, căn bản chính là điệu bộ của một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Tôi hỏi anh ta việc của Đường Sở, anh căn bản coi tôi chính là một thằng hề. Tôi dù gì cũng là Phó cục trưởng cục thành phố, tính ra cũng là lãnh đạo của anh ta.
Chẳng lẽ tôi hỏi thăm tăm tích một chút cũng không được à, tôi lại không phải yêu cầu họ thả Đường Sở, chỉ là hỏi một chút về tình hình con trai tôi, với tư cách là một người cha ruột. Điều này cũng điều có thể giải thích được.
Huống chi sự việc vẫn chưa bắt tay vào điều tra, dựa vào cái gì mà làm ra nghiêm trọng như vậy, đây không phải là đang giấu Đường Sở của tôi thì là cái gì. Mẹ kiếp, ức hiếp người quá đáng.
Đường Vân nói.
-Cậu cho rằng anh ta rất cao ngạo có đúng không? Thái Quân căn bản là người hầu thân cận của Ninh Mãn. Cậu ta chỉ nghe lời Ninh Mãn. Đừng nói cậu, Đường lão đệ, ngay cả Bí thư Đảng ủy Đảng ủy công an như tôi, ở trước mặt anh ta cũng không tiện nói. Người này đã từng hạ quyết tâm ôm chân của Ninh Mãn đến chết. Xem ra Ninh Mãn đã hứa hẹn với anh ta điều gì rồi.
Trì Hạo Cường cũng có chút giận dữ liếc nhìn hai người một cái, nói,
-Người này tôi thấy anh ta rất chướng mắt, có cơ hội tôi sẽ tìm anh ta "nói chuyện".
-Còn không nhìn trúng chức vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Ngô Phong thì là gì, Thái Quân giờ là đội phó, đương nhiên muốn lên chính rồi.
Phỏng chừng Ninh Mãn cũng hứa như vậy. Tuy nhiên muốn để Thái Quân lên làm đội trưởng thì đấy chỉ là ý kiến chủ quan của Ninh Mãn.
Không cần nói Khổng Đoan tôi có chịu hay không, ngay cửa ải của Diệp Phàm anh ta cũng không thể qua được. Xa Quân cùng trưởng ban tổ chức Thành ủy Trần Đại Hải tuy nói là cùng một quan điểm, có vẻ như về chuyện sắp xếp nhân sự, lời nói của hai người họ rất có trọng lượng.
Trên thực tế quyền quyết định vẫn ở trong tay Diệp Phàm. Hơn nữa nếu tôi không đồng ý thì Thiên Xa Quân này tuyệt đối trở mình không được.
Cho dù là anh ta có sự ủng hộ của Bí thư La thì sao chứ? Hơn nữa "Bí thư La" cũng không thể ra mặt vì một cái chức đội trưởng đội hình sự nhỏ nhoi ấy, thế thì thấp kém quá.
Chỉ dựa vào Xa Quân và Trần Đại Hải quyết định quyền nhân sự của Cục công anh thành phố chỉ có thể là chuyện hoang đường thôi.
Kỳ thật, Thái Quân chỉ là một người đáng thương cũng đáng hận, anh ta căn bản không có con mắt tinh tường, cho rằng ôm chặt lấy chân Ninh Mãn và Xa Quân là hữu ích, đi về thời Xuân Thu mà mơ.
Khổng Đoan lạnh lùng hừ nói.
-Tuy nhiên bất kể thế nào Thái Quân giờ nhất định phải ôm chặt lấy Ninh Mãn và Xa Quân.
Đường Vân nói.
-Ông em, cậu phải nắm chặt lấy. Trước khi muốn tranh giành với Ninh Mãn phải tìm được Đường Sở mới được. Bằng không cậu sẽ rất bị động.
Tuy nói chúng ta không e ngại một Ninh Mãn nhưng mấu chốt đầu tiên ở đây là có một Diệp Phàm nhúng tay vào.
Bất kể Diệp Phàm nghĩ thế nào, anh ta dù sao cũng là nhân vật số một Thành ủy. Anh ta thật sự muốn chỉnh đốn việc này thì cậu rắc rối lớn rồi.
Hơn nữa cậu chưa bao giờ hợp với Vương Thành Đông. Việc này Diệp Phàm nhất định để trong lòng từ lâu rồi. Người ta đang lo không có cơ hội đấy?
Khổng Đoan vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Trong lúc ba người Xa Quân, Ninh Mãn, Thái Quân nói mệt rồi đang uống trà. Đồng chí Ngô Phong đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục thành phố mang theo cặp công văn vội vàng bước vào.
-Sao quay về nhanh vậy?
Ninh Mãn cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn Ngô Phong một cái hỏi.
- Cục trưởng Ninh, xin lỗi tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Sắc mặt của Ngô Phong có chút tái.
-Thế nào, có phải tin tức sai rồi phải không? Đường Sở cũng không ở bệnh viện Đệ Nhất thành phố sao?
Ninh Mãn vội vàng truy hỏi.
-Ở đó!
Ngô Phong nói không chút do dự.
- Ở đó thì vì sao cơ chứ? Chẳng lẽ là Đường Vân cũng biết tung tích của Đường Sở, không để cậu đem người đi có phải không?
Ninh Mãn khi nói đến đây lơ đãng nhìn Xa Quân, trên mặt hiện lên sự quái dị.
-Đường Vân, tôi còn chưa phát hiện ra ông ta. Tuy nhiên không phải ông ta mà là vì có hai quân nhân đang coi cửa không cho tôi gặp Đường Sở nói chi là mang người đi.
Ngô Phong nói.
-Quân nhân, có ý gì? Quân nhân dựa vào cái gì coi cửa cho Đường Sở, anh ta lại không phải là sĩ quan? Cái gì cùng cái gì, thật sự không thể giải thích được.
Xa Quân không kìm nổi hừ một tiếng nói.
-Canh cửa có ba người, một trong số đó còn là thượng úy. Sau khi tôi tiến lên phía trước rất lịch sự thăm dò về Đường Sở, giải thích là có người báo án, vụ án này nghi phạm mấu chốt là Đường Sở, Cục công an thành phố phải mang người đi. Hơn nữa tôi còn lấy ra giấy chứng nhận và giấy triệu tập hầu tòa. Tuy nhiên thượng úy kia trực tiếp phủ định, nói là mệnh lệnh của cấp trên không cho bất kỳ ai mang Đường Sở đi.
Ngô Phong nói.
-Cậu đã hỏi rõ họ ở bộ đội nào chưa?
Ninh Mãn sau khi sửng sốt hỏi.
-Nghe nói là sư đoàn Hưởng Sơn trú đóng ở Đồng Lĩnh chúng ta, những cái khác, tôi hỏi thượng úy kia ngậm miệng không nói.
Hơn nữa còn nói là liên quan đến cơ mật quân sự, cảnh cáo tôi không được quay lại nơi đó quấy rối, nhìn điệu bộ kia nếu như tôi lại tiếp tục hỏi người ta sẽ lấy báng súng đuổi tôi.
Cái này, nói thật chống đỡ với quân nhân tôi thật sự không có cái can đảm đó. Cho nên tôi chỉ còn cách quay về xin chỉ thị phải làm thế nào?
Ngô Phong vẻ mặt buồn bực nói.
-Sư đoàn Hưởng Hổ thật là kì quái. Đường Sở sao lại nhận được sự bảo vệ của Sư đoàn Hưởng Hổ? Nếu như đúng là họ thì phiền phức thật rồi. Chẳng lẽ là Đường Sở là bạn với sĩ quan nào đó của Sư đoàn Hưởng Hổ, họ rõ ràng muốn che chở cho Đường Sở. Có sĩ quan nhúng tay vào chúng ta sao dám hành động?
Lúc này Thái Quân nói, lông mày nhíu lại.
-Sư đoàn Hưởng Hổ là sao? Liễu Nguyệt báo án địa điểm là Thiên Khâu Cốc, là ở nội cảnh của Đồng Lĩnh chúng ta.
Vụ án xảy ra ở địa phương đương nhiên nên do địa phương giải quyết rồi, quân đội có ép cỡ nào cũng không ngăn được địa phương chúng ta.
Tôi thấy việc này Ninh Mãn, cậu đích thân đi một chuyến nói rõ với Thượng úy kia, tốt nhất là có thể gặp được lãnh đạo của họ nói rõ ràng.
Bằng không trình việc này lên đồng chí Lã Lâm tư lệnh quân phân khu, kêu anh ta đi liên hệ hỏi một chút rút cuộc có chuyện gì?
Xa Quân nói.
Ninh Mãn gật đầu dẫn theo mấy người đến thẳng bệnh viện Đệ nhất.
Qủa nhiên ở trong hành lang xa xa phát hiện hai quân nhân oai hùng đang đứng ở hai bên phòng bệnh, một Thượng úy mặt đầy mụn đang ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang ngây người ra nhìn trần vẻ mặt đầy nhàm chán.
-Chào đồng chí Thượng úy.
Ninh Mãn tiến lên phía trước chào hỏi.
Thượng úy đi xuống ngẩng đầu lên phát hiện một thanh tra cảnh sát. Nhân vật như vậy ở thành phố Đồng Lĩnh mà nói đã là một nhân vật tương đối có trọng lượng rồi.
Thượng úy đương nhiên phải khách khí một chút, cũng liền đứng dậy gật đầu, nói:
-Xin hỏi thủ trưởng có chuyện gì không?
-Đồng chí Thượng úy, ông ấy là Ninh Mãn Cục trưởng cục công an thành phố Đồng Lĩnh.
Thái Quân bên cạnh giới thiệu lộ vẻ đắc ý.
-Là Cục trưởng Ninh, xin hỏi có chuyện gì không?
Thượng úy cũng không lộ ra ánh mắt khiếp sợ là mấy, mà hỏi với vẻ mặt nghiêm chỉnh.
- Đồng chí Thượng úy tên gì, ở chi đoàn nào?
Ninh Mãn cố ý hỏi.
-Báo cáo thủ trưởng, tôi tên là Lưu Thành Thiết, bộ phận bảo vệ sư đoàn Hưởng Hổ.
Lưu Thành Thiết nói.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm./p>-Bệnh nhân bên trong có phải tên là Đường Sở, anh ta là người thành phố Chương Hà?