- Báo cáo Bí thư Diệp, lúc đó tôi và Điền Vệ Minh đang trong phòng trực ban theo dõi màn hình giám sát.
Bởi vì mấy ngày trước đã tiến hành lễ khởi công ở phố Tân Long, cho nên, cục Công an thành phố rất quan tâm.
Phố Tân Long dễ xảy ra ách tắc giao thông cho nên chúng tôi tăng cường theo dõi qua màn hình. Và Cục trưởng Ninh có giải thích nhất định phải theo dõi chặt chẽ.
Nói là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều làm việc tại phố Tân Long, không thể qua loa. Nếu xảy ra hỗn loạn thì chúng tôi làm thế nào đây.
Cục trưởng Ninh đã nói rất nghiêm túc. Trước đó một tiếng phố Tân Long đã xảy ra vụ hai xe máy va chạm, tuy nói không có tổn thương vì người nhưng chúng ta đều phải loại trừ hết các khả năng mất an toàn mới được.
Cho nên, tôi và Điền Vệ Minh đến xem phố Tân Long còn có … vấn đề gì không. Đồng thời kiểm tra băng ghi hình từ trước đến nay.
Bởi vì lúc đó đang nghe tai nghe nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Sau đó tháo tai nghe mới biết Cục trưởng Ninh bảo phải mở cái gì đó.
Cho nên, chúng tôi đi ra hết, phát hiện Bí thư Đường và đội trưởng Thái đang đánh nhau, chúng tôi vội vàng tiến đến kéo bọn họ ra.
Thôi Trương Thành gan còn rất lớn, ngưng một chút rồi nói ra.
- Đồng chí, nghe giọng của anh thì chúng tôi có thể hiểu chuyện ẩu đả của bọn họ là vì sao các anh cũng không biết có phải không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Vâng, đúng thế, hai chúng tôi đều không rõ lắm. Chỉ có điều là khi đi ra đã thấy Bí thư Đường và Thái Quân rồi.
Điền Vệ Minh nói.
- Hai người anh thật sự không biết tại sao họ lại đánh nhau sao?
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt hừ nói.
- Đúng ạ.
Điền Vệ Minh và Thôi Trương Thành đồng thời đáp, tuy nhiên, Diệp Phàm dùng khí sóng dò xét vẫn cảm giác được hai người này lo lắng.
Hai người này chắc chắn không nói thật, nghĩ lại cũng bình thường. Bọn họ không dám đắc tội với Ninh Mãn, Đường Vân lại có chỗ dựa dựa vững chắc là Khổng Đoan, hai người lại không dám đắc tội.
Bây giờ, thật sự là làm khó hai cảnh sát rồi, đành phải giả nghu, có lẽ đang liên kết với nhau để giữ bí mật.
- Nói bậy, hai anh rõ ràng từ trên tầng chạy xuống, làm sao có thể từ văn phòng đi ra?
Cho là tôi không thấy có phải không? Tôi thấy rồi, Bí thư Diệp hai người bọn họ rõ ràng đang nói dối.
Thật ra từ lúc Thái Quân bắt đầu tấn công tôi bọn họ đều đã nhìn thấy, cánh cửa kia con hơi mở một chút, sau đó sợ quá vội vàng đóng lại. Tiếng đóng cửa tôi vẫn nghe thấy. Ninh Mãn chắc chắn cũng không thể không biết được, nói là đang ở trong phòng giải quyết công việc với thư ký là nói dối.
Đường Vân lớn tiếng nói.
- Bí thư Đường, chúng ta thật không biết thật, ông trời có thể làm chứng.
Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh có chút luống cuống, vội vàng cãi.
- Hai người thật sự không phát hiện, sợ là không dám nói ra thôi.
Đường Vân tấn công Thái Quân, hai người đều đụng vào vách tường rồi, gấp sức ép và động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa, phòng quan sát của các anh chỉ cách đó một cái cửa. Tiểu Thôi, tiểu Điền, đừng nói dối, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đáy. Đây tuy không phải phòng thấm vấn nhưng đây là nơi mà Bí thư Diệp tôi chủ trì, Chủ tịch Lỗ và Bí thư Viễn cũng ở đây.
Ba người họ chẳng lẽ các anh còn không biết sao? Bọn họ là đại diện cho Thành ủy, đại diện cho tổ chức nói chuyện với hai anh.
Bây giờ lập tức nói rõ mọi việc, phải nói chi tiết không bỏ sót điểm nào, tôi có thể xin mấy người Bí thư Diệp khoan hồng cho hành vị sợ hãi của các anh lúc trước.
Ninh Mãn có chút tức giận. Rõ ràng biết hai người này đang nói dối, không ngờ không nghe lời chỉ trích Đường Vân. Đây rõ ràng là không nể mặt Cục trưởng như Ninh Mãn đây.
- Muốn chứng minh rất dễ dàng, chỉ cần đem băng ghi hình phố Tân Long một tiếng trước đến hai đồng chí Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh xem qua nội dung là được.
Hai đồng chí nói là đang mải nghiên cứu băng ghi hình chuyện hai xe va chạm ở phố Tân Long sao?
Một khi đã chăm chú như vậy hẳn là vẫn nhớ nội dung đi.
Diệp Phàm đột nhiên khẽ mỉm cười nói.
- Đúng vậy, vẫn là Bí thư Diệp có cách hay, vậy điều tra qua băng ghi hình vậy.
Khổng Đoan hừ nói.
Lập tức sắc mặt hai người trắng bệch, thoáng nhìn nhau, trong lòng hình như không khác gì nhau mấy. Thôi Trương Thành lập tức nói:
- Là Bí thư Diệp, vừa rồi thật sự là chúng tôi đã nói dối.
Việc này thật ra chúng tôi đã từng gặp rồi. Tuy nhiên, thật sự chúng tôi có băn khoăn, chúng tôi sợ.
Cục trưởng Ninh và Bí thư Đường đều là lãnh đạo của chúng tôi, chúng tôi nói như thế nào cũng không thích hợp. Đến lúc đó mọi việc kết thúc người ăn gậy chính là chúng tôi.
Trước kia Cục trưởng Bao ở đây lúc nào cũng nhắc nhở chúng tôi nói thật, hiện tại nhớ lại trong lòng thật hổ thẹn.
Diệp Phàm vừa nghe, hơi sừng sờ, trong lòng thầm khen Thôi Trương Thành cũng không tệ lắm, khá thông minh đấy. Có lẽ trước kia là người của Bao Nghị. Lúc quan trọng này nói chắc chắn là đắc tội với người khác rồi. Cho nên vội vàng tỏ vẻ một chút.
- Lúc đó vốn hai chúng tôi muốn lao đến kéo người ra, nhưng chúng tôi lo sẽ bị Bí thư Đường đánh.
Hơn nữa, đội trưởng Thái bình thường cũng rất nghiêm khắc. Lúc này hai người bọn họ đang đánh nhau đỏ mặt căn bản cũng không nhận ra ai với ai.
Ai đó đến kéo chắc chắn đều xui xẻo. Hơn nữa, bị đánh rõ ràng là bị đánh ngoài ra tôi và Trưởng phòng Thôi trộm hé cửa ra còn thấy, ngay khi Bí thư Đường và đội trưởng Thái kéo trên mặt đất thì phía sau có một cái đầu lộ ra.
Còn dừng lại trong chốc lát mới rụt về. Tôi đeo kính nên không nhìn rõ lắm. Tuy nhiên lúc đó nghe Thôi Trương Thành nói người đó chính là thư ký Dương Thiên.
Hơn nữa còn nói với tôi rằng thư ký Dương cũng không dám ra ngoài hai chúng tôi càng không thể đi ra. Nếu không thì chút tôi sẽ rất xui xẻo.
Tôi cũng nghĩ thế cho nên, hai chúng tôi không dám ra ngoài.
Điền Vệ Minh nói.
- Mẹ kiếp, hai người đang nói cái rắm gì thế? Thư ký Dương rõ ràng đã bị tôi gọi vào phòng ngay sau khi Thái Quân ra khỏi cửa, lúc đó làm sao có thể nhô đầu ra ngoài xem.< Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL/p>Căn bản là hai cậu hoa mắt, còn cả Điền Vệ Minh cậu như thế sao có thể nhìn thấy rõ là thư ký Dương, không chừng là đồng chí bên cạnh phòng chúng tôi.
Cái này căn bản là nói loạn. Hai người các cậu, lúc trước nói dối không nói, hiện tại bị lãnh đạo phát hiện xong lại nói dối cái khác để lừa lãnh đạo.
Tư tưởng của các cậu thật to gan rồi. Các cậu công nhiên nói xấu cục trưởng Cục công an, đúng là đại bất kính rồi.
Việc này, nhất định phải nghiêm túc, nghiêm túc xử lý.
Ninh Mãn cực kỳ tức giận, chri vào Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh mắng.
- Đồng chí Ninh Mãn, phải chú ý văn minh, nói gì mà rắm này rắm kia. Hơn nữa bộ dạng của anh như vậy là lấy uy phong lãnh đạo để uy hiếp cấp dưới.
Đối với cấp dưới cũng phải nói chuyện khách khí một chút. Không thể đe dọa để dọa người. Mặc dù nói anh là Cục trưởng Cục Công an nhưng trên còn có Bí thư Trì nữa.
Ngoài ra còn có Đảng lãnh đạo, chẳng lẽ Cục trưởng Cục Công an có thể một bàn tay che trời nói muốn đánh cấp dưới là đánh sao?
Cho nên, Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh không cần lo lắng, chỉ cần các cậu nói thật, nếu một số đồng chí có ý nghĩ này nọ, các cậu cứ việc tới tìm tôi.
Khổng Đoan tiếp tục cổ vũ.
- Đồng chí Ninh Mãn đang bị kích động nhất thời, bị người ta vu cáo hãm hại tất nhiên là đồng chí ấy tức giận rồi.
Viễn Quân tôi cũng không làm được như thế. Nếu hai đồng chí vừa rồi vu cáo hãm hại tôi, tôi đã sớm đánh cho họ mấy cái bạt tai rồi.
Thật kỳ lạ, đây còn giống một cảnh sát sao? Còn là một đồng chí cảnh sát vì chính nghĩa, hết lòng phục vụ nhân dân sao?
Hai người bọn họ là lũ sâu mọt, bại hoại trong đội ngũ cảnh sát, nói dối lãnh đọa không nói, ngoài ra còn muốn bịa đặt gây bất hòa giữa các lãnh đạo.
Về mặt tư tưởng của hai đồng chí này đã có vấn đề nghiêm trọng. Nếu Bí thư Diệp và Chủ tịch Khổng còn cả Bí thư Trì ở đây, tôi để nghị lập tức áp dụng biện pháp đối với Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh. Khai trừ khỏi đảng, thu hồi hết chức vụ của hai người này, giao cho phòng Đôn Đốc lập án điều tra.
Viễn Quân ác hơn, nói vài câu thiếu chút nữa làm cho Thôi Trương Thành và Điền Vệ Minh sợ hãi.
- Bí thư Diệp, tôi… chúng tôi thật sự không nói dối. Lúc trước tuy nói là nói dối nhưng đó là bởi vì chúng tôi sợ hãi. Chúng tôi đã biết sai rồi, cho nên, sau đó chúng tôi nói đều là sự thật. Chúng tôi lấy tính giai cấp để bảo đảm, nếu chúng tôi nói dối thì các anh bắn chết hai chúng tôi cũng được.
Thôi Trương Thành run rẩy nói.
- Đúng vậy, bí thư Diệp, những gì chúng tôi nói lần sau đều là sự thật, không có chút nói dối nào. Chúng tôi thật sự là đã thấy thư ký Dương nhô đầu ra.
Hơn nữa, sau đó Cục trưởng Ninh thấy bí thư Đường và đội trưởng Thái đang đánh nhau Cục trưởng Ninh cũng đi qua, ông ấy hô một tiếng không hiểu sao ba người lao vào đánh nhau thành một đoàn.
Hơn nữa lăn xuống đất, một đấm một đá loạn xạ cả lên. Sau đó Cục trưởng Ninh tránh thoát đứng lên hô to, chúng tôi nhìn được một nửa sợ quá lặng lẽ chạy đến đầu cầu thang.
Sau nghe tiếng kêu chúng tôi mới dám chạy đến đó.
Điền Vệ Minh vẻ mặt tối đen nói.
- Ừ, hai đồng chí tuy nsoi lúc trước có vài câu nói dối, đó là vì sợ hai và lo lắng. Về bản tính thì chuyện gì cũng có lý do của nó. Nhưng nhất định phải nói hết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, không nói một nữa chữ giả đối.
Nếu như có thể giải thích, thì chuyện lúc trước không truy xét nữa. Xem như là lấy công chuộc tội. Tuy nhiên, vừa rồi hai đồng chí đều nói chuyện xảy ra sau đó.
Còn chuyện hai đồng chí Đường Vân và Thái Quân sao lại đánh nhau còn chưa nói. Việc này, hai cậu tiếp tục nói đi, phải nói cụ thể một chút, đây là cung cấp căn cứ cho chúng tôi xử lý.
Diệp Phàm nói.
Thôi Trương Thành và Điền Vệ Binh nói từ đầu đến cuối. Tuy nhiên cuối cùng thì ba bên đều có sai lầm.
Đường Vân ra tay trước không đúng, mà Thái Quân tấn công lãnh đạo cũng không đúng. Ninh Mãn cố ý làm cho tình hình càng lớn càng không đúng…
Thôi Trương Thành mọi người nói xong Diệp Phàm nghiêm túc nhìn Đường Vân và Ninh Mãn cùng với Thái Quân.
- Các anh xem, ba người các anh cũng làm những thứ đó sao? Một Cục trưởng Công an, một Bí thư Đảng ủy công an, còn một người là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Ba người đều là lãnh đạo của Công an thành phố. Cứ như thế Cục Công an còn có thể phát triển sao? Đánh người, gây sự, bất kính, Cục Công an thành phố như vậy còn có thể bảo vệ bình yên sao?
Tôi rất nghi ngờ điều này. Hơn nữa, nhìn thái độ vừa nãy thì ba đồng chí cũng không nhận thức được sai lầm của mình, còn muốn lừa gạt tổ chức.
Đây là hành vi gì, đây là lừa gạt tổ chức, lừa gạt tổ chức chính là lừa gạt đảng. Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Không xử lý thì lấy gì để làm gương, lấy gì để chỉnh đốn Cục Công an. Một Công an thành phố như vậy không chỉnh đốn thì lấy gì bảo vệ bình an cho Đồng Lĩnh.