- Lời đó sai rồi, không cần nói những thứ khác, nhiệm vụ của đồng chí Trương Cường bây giờ là bảo vệ lãnh đạo quốc gia. Cái này, chẳng lẽ không quan trọng hơn chức vị và trách nhiệm của đồng chí Tiền Sâm?
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng, một câu nói ra, mặt Tây Môn Đông Hồng khẽ biến sắc.
Lời này mà vào tai lãnh đạo thì còn có thể yên ổn sao, hơn nữa, Đới Thành đại biểu của chín lãnh đạo lớn đang ngồi lù lù ở đây.
Huống chi, xem thái độ hôm nay, Đới Thành dường như có ý giúp đỡ Diệp Phàm rồi. Cho nên, Tây Môn Đông Hồng vội vàng nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh xuyên tạc ý của tôi. Tôi xem xét dựa trên chỉnh thể. Đương nhiên, xét trên phương diện trách nhiệm và chức vụ, tính chất công tác của đồng chí Trương Cường quan trọng hơn một chút. Nhưng, tôi muốn nói, đây chỉ là hai phương diện ngành nghề khác nhau mà thôi. Một bên là người, một bên là quốc gia.
- Công việc không phân biệt sang hèn, đều quan trọng như nhau cả. Ví dụ như Tổ chúng ta, bộ đội ngoại vi làm việc vặt có quan trọng không?
Có một số đồng chí có lẽ sẽ có tâm lý coi thường, kỳ thực, tôi cảm thấy, bọn họ khá quan trọng. Nếu như không có bọn họ, có lẽ, nhiệm vụ của chúng ta sẽ gặp phải thất bại.
Nói đơn giản, đội viên chính thức bị thương có phải làm cần đến bọn họ đưa về nước hay không? Nếu như không có sự trợ giúp của bọn họ, thương vong của đội viên chúng ta sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Ví dụ như chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng, đại đa số bọn họ đều không có bản lĩnh. Đơn thuần chỉ là học giả, bọn họ không quan trọng sao?
Nếu như không có bọn họ, chúng ta lấy đâu ra giày phòng lôi công nghệ cao với một loạt các thiết bị hiện đại trang bị cho các đội viên.
Chẳng những nâng cao năng lực tác chiến của các đội viên lên gấp nhiều lần, mà còn giảm thiểu thương vong của các đội viên trong Tổ.
Xét về mặt khác, cũng thúc đẩy ổn định an ninh quốc gia. Cho nên, xét về sự điềm đạm, đồng chí Tiền Sâm khá thích hợp.
Không ngờ đồng chí Lan Viễn Kim lại có thể phun ra một câu như vậy.
- Nếu công tác đã không phân biệt sang hèn, vậy công việc của đồng chí Đằng Các có phải độ nguy hiểm cao hơn không? Chẳng những lúc nào cũng phải đề phòng bị địch tấn công, mà còn, vì công việc, đồng chí Đằng Các thậm chí còn hy sinh thân thể của bản thân.
Tinh thần hy sinh hạnh phúc của bản thân cho cuộc sống của mọi người này khiến Dương Quốc Đào tôi bội phục không thôi. Hơn nữa, Tổ trưởng Cung cũng đã nói qua.
Bí mật núi Xương Bối là một trong những đại sự năm nay của Tổ chúng ta, nhất định phải tranh thủ giải quyết triệt để trong năm nay.
Không có đồng chí Đằng Các vất vả cực nhọc thì chúng ta không thể nhìn thấy chút hy vọng nào. Cho nên, đồng chí Đằng Các là đồng chí nổi trội nhất trong ba đồng chí.
Đặc cách đề bạt anh ấy là điều nên làm.
Dương Quốc Đào liếc nhìn Lan Viễn Kim một cái, lập tức chọc ngang một gậy.
- Vậy cũng chưa chắc, trước khi bí mật núi Xương Bối còn chưa mở ra ai cũng không thể khẳng định bí mật liên quan đến chiếc chìa khóa đó mà đồng chí Đằng Các biết được là bí mật thật sự. Chỉ đến khi chúng ta dùng chiếc chìa khóa đó mở ra bí mật của núi Xương Bối, đến lúc đó, đồng chí Đằng Các mới thật sự lập công. Không cần nói những người khác, ngay cả Diệp Phàm tôi cũng nên khâm phục anh ta.
Diệp Phàm nói.
- Vậy anh cũng không thể khẳng định bí mật đồng chí Đằng Các biết không phải là sự thật phải không? Đồng chí Diệp Phàm, làm gì cũng cần coi trọng chứng cớ.
Lan Viễn Kim không ngờ lại phản bác Diệp Phàm.
Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu. Người này dường như e sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Đâm bị thóc chọc bị gạo, dường như đang cố làm tình hình thêm rối rắm.
- Đúng vậy, tôi cũng đang muốn trả những lời này lại cho đồng chí Viễn Kim. Chẳng lẽ anh có thể đưa ra chứng cứ chứng minh bí mật của đồng chí Đằng Các là bí mật thực sự sao? Chỉ cần đồng chí Viễn Kim có thể đưa ra, Diệp Phàm tôi tâm phục khẩu phục, tối nay sẽ không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Diệp Phàm cũng nhìn Lan Viễn Kim chăm chăm, cứng rắn nói.
- Vừa rồi Tổ trưởng Cung có nói qua, tính chân thực mà bí mật đồng chí Đằng Các biết có tám phần mười. Chẳng lẽ đồng chí Diệp Phàm hoài nghi quyết định của Tổ trưởng Cung.
Hơn nữa, tôi nghe nói bí mật này đã được các chuyên gia của Tổ và một số nhân vật quan trọng nghiên cứu xác nhận.
Chẳng lẽ đồng chí Diệp Phàm hoài nghi năng lực của Tổ đặc nhiệm A? Huống chi, quyết định của Tổ chẳng lẽ lại là qua loa hay sao? Đồng chí Diệp Phàm, anh không tin lãnh đạo của Tổ đặc nhiệm A chúng ta phải không?
Lan Viễn Kim cũng giận rồi. Trực diện … hơn nữa còn rất hiểm hóc, bức Diệp Phàm về phía đối địch với toàn thể thành viên của Tổ.
- Đúng vậy. Rõ ràng đồng chí Diệp Phàm cho rằng mắt nhìn của tổ chức đoàn thể Tổ chúng ta không tốt, còn không bằng mắt nhìn của anh ta.
Tôi nói rồi, đồng chí Diệp Phàm thích công tác ở chính quyền địa phương mà không thích toàn tâm toàn ý công tác ở Tổ đặc nhiệm A.
Tư tưởng thân tại doanh Tào lòng tại Hán này có chút vấn đề đấy. Đối với những đồng chí thế này, tôi rất không hiểu, tại sao Tổ chúng ta vẫn có thể để anh ấy tiếp tục ở trong Tổ làm việc treo đầu dê bán thịt chó.
Công tác của Tổ đặc nhiệm A rất nghiêm túc, không thể có chút sơ sẩy nàu, một khi vì điều đó mà gây ra chuyện thì hối hận đã muộn.
Dương Quốc Đào lập tức lên tiếng, kết bè với Lan Viễn Kim bắt đầu công kích Diệp Phàm.
- Ha ha, tôi thật đúng là cầu còn không được. Đồng chí Quốc Đào, tôi cảm ơn ơn anh đã đưa ra vấn đề này. Chỉ cần Tổ trưởng Cung phê chuẩn, Diệp Phàm tôi không nói lời thứ hai lập tức từ bỏ mọi chức vụ, chuyên tâm công tác tại địa phương.
Không bao giờ làm việc treo đầu dê bán thịt chó nữa, so sánh này của đồng chí Quốc Đào rất sâu sắc. Nói công tác của Tổ thành treo đầu dê, vậy chúng ta ngồi đây đều thành con dê nhỏ cả rồi.
Còn công tác Chính phủ thành bán thịt chó, lãnh đạo lớn nhất trong Chính phủ hẳn là Chủ tịch Đường của chúng ta, vậy Chủ tịch Đường không phải thành người bán thịt chó rồi hay sao?
Cho nên, để tránh loại chuyện này tôi thận trọng xin Tổ trưởng Cung có thể phê chuẩn cho tôi trở về địa phương chuyên tâm làm việc.
Tôi bây giờ lập tức xin Ủy ban thường vụ Tổ đặc nhiệm A phê chuẩn. Kỳ thực, vấn đề này luẩn quẩn trong đầu tôi từ rất lâu rồi. Cứ tiếp tục thế này không có lợi với việc chuyên tâm công tác, hơn nữa cũng sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đối với cơ thể tôi.
Cho nên, nếu hôm nay đồng chí Quốc Đào cũng cảm thấy tôi đứng trong đội ngũ Tổ đặc nhiệm A là không thích hợp, bất lợi với việc triển khai công tác, cho nên, hiện tại tôi liền xin được phê chuẩn.
Diệp Phàm vừa nói xong, lập tức cầm bút viết lên giấy mấy dòng chữ đưa về phía Cung Khai Hà, nói:
- Tổ trưởng Cung, đây là đơn từ chức của tôi.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nói rõ ràng với anh, Cung Khai Hà tôi tuy là người phụ trách Tổ đặc nhiệm A, nhưng tôi cũng không có quyền lực phê chuẩn đơn từ chức của anh. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng anh từ chức.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc nói, hơn nữa, hung hăng trợn mắt nhìn Lan Viễn Kim và Dương Quốc Đào một cái.
- Thế nhưng không từ chức không được, cái lỗ tai này của tôi ngày ngày nghe cũng không chịu nổi. Huống chi, đồng chí Quốc Đào còn làm công tác chính trị tư tưởng.
Nếu như ngày ngày lấy tư tưởng chính trị ra làm lý do nói Diệp Phàm tôi thân tại doanh Tào lòng tại Hán, Diệp Phàm tôi đây sẽ thành cái gì?
Trở thành một đồng chí có vấn đề nghiêm trọng về tư tưởng, ăn ở hai lòng, không có trách nhiệm. Diệp Phàm tôi vốn không phải đồng chí như thế.
Tôi không muốn lại phải chịu một tội danh không có căn cứ như vậy. Tội danh này ép đến tôi không thể hít thở nổi.
Diệp Phàm muốn chèn ép lại, tin rằng Cung Khai Hà cũng hiểu, tất nhiên là lấy đấy làm cớ ép chuyện của Trương Cường rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, chức vụ và thân phận của anh là do quốc gia đã suy nghĩ thận trọng mới ra quyết định.
Về phần nói biểu hiện tư tưởng chính trị, Diệp Phàm anh còn hai lòng thì chúng ta ngồi đây có đồng chí nào có thể nói là một lòng?
Có nhiệm vụ trọng đại nào không phải do anh làm người chỉ huy chính ra ngoài chấp hành. Hơn nữa, lần nào cũng hoàn thành vô cùng xuất sắc.
Một số đồng chí nếu muốn nhiều chuyện thì nhiều chuyện một lần là được rồi. Nếu còn nhiều chuyện lần nữa Đới Thành tôi sẽ phản ánh vấn đề của một số đồng chí với thượng cấp.
Những chuyện này vốn không phải vấn đề của vấn đề lại bị một số đồng chí đổi trắng thay đen toàn bộ. Sự trung thành của đồng chí Diệp Phàm đối với Đảng và quốc gia Đới Thành tôi tận mắt nhìn thấy.
Tin chắc rằng đại bộ phận các đồng chí ngồi đây đều thấy được, bao gồm cả đồng chí Khai Hà.
Đới Thành tức giận. Anh ta hiểu rõ trọng lượng của Diệp Phàm trong lòng Chủ tịch Đường. Tự nhiên sẽ thẳng thắn phản bác đồng chí Dương Quốc Đào.
Lời này của Đới Thành vừa nói ra, Dương Quốc Đào chép miệng cũng không dám nói thêm gì nữa. Những lời này của Đới Thành nói rất nghiêm túc, muốn phản ánh chuyện này với thượng cấp. Thượng cấp của Đới Thành lại chính là Ủy ban Cửu Cự Đầu. Đầu Dương Quốc Đào có lớn hơn nữa cũng không dám nói dông dài nữa.
Đương nhiên, đối với biểu hiện quỷ dị của Đới Thành, Dương Quốc Đào lại suy nghĩ mãi mà không tìm ra được lời giải đáp. Phản ánh với Ủy ban Cửu Cự Đầu là chuyện nghiêm trọng thế nào chứ. Đó khẳng định là đại sự, ngay cả Đới Thành cậu ta tuyệt không dám dễ dàng nói ra những lời này.
- Ừ, vấn đề nàu không cần hoài nghi. Đồng chí Diệp Phàm không thể từ chức, Tổ đặc nhiệm A cần những cao thủ vừa trẻ tuổi mà công lực lại cao những anh.
Tính đặc thù của công tác của đồng chí Diệp Phàm cũng đã được thượng cấp tổ chức đồng ý. Một số đồng chí lại lấy việc này ra mà nói, thì thật không hay chút nào.< Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn/p>Một khi xảy ra chuyện trọng đại cần đến đồng chí Diệp Phàm, chẳng lẽ một số đồng chí nhiều chuyện tự mình đứng ra giải quyết?
Kế Vĩnh Viễn cũng nói với vẻ nghiêm túc.
- Tôi thích sánh vai cùng chiến đấu với đồng chí Diệp Phàm, có anh ấy tôi cảm thấy rất yên tâm.
Thôi Kim Đồng nói thẳng, không hối hận.
- Ừ, trong nhiều lần hành động của Tổ đặc nhiệm A biểu hiện của đồng chí Diệp Phàm rất xuất sắc.
Ngay cả Tây Môn Đông Hồng cũng không thể không thừa nhận năng lực của Diệp Phàm. Đương nhiên, lời của Tây Môn Đông Hồng nhỏ hơn rất nhiều.
- Đồng chí Diệp Phàm thấy không, tất cả mọi người đều tín nhiệm anh. Chuyện từ chức này không cần nói đến nữa.
Cung Khai Hà nói.
- Nếu tất cả mọi người đã tín nhiệm tôi như vậy, lời mọi người nói cũng đã khẳng định thành tích mà tôi đã tạo ra.
Tôi cũng không khoe khoang nữa, vậy tại sao đề cử của tôi lại khiến một số đồng chí rất không coi trọng? Có thể nói thế này, Diệp Phàm tôi trải qua mười lần hành động có chín lần Trương Cường là một trong những người tài đắc lực nhất của tôi.
Mỗi hành động có thể thành công mỹ mãn, không thể không tính đến công lao của đồng chí Trương Cường. Nếu đại đa số các đồng chí đều khẳng định Diệp Phàm tôi, vì sao không thể khẳng định đồng chí Trương Cường?
Đồng chí Trương Cường hiện tại trúng độc rất nghiêm trọng, thậm chí còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Độc của Tam Độc giáo thật đáng sợ. Ngay cả tôi tạm thời cũng có chút bó tay, không có cách nào.
Chỉ có thể chữa trị dần thôi. Tuy nhiên, tôi đã kết hợp cùng đồng chí Vương Thành Trạch kiểm tra cẩn thận. Anh ấy cũng cho rằng, độc của đồng chí Trương Cường mặc dù có thể giải, phỏng chừng một thân công lực của cậu ấy không chừng cũng bị mất.
Cho nên, ngày đồng chí Trương Cường được giải độccũng chính là ngày cậu ấy phải rời khỏi Tổ đặc nhiệm A. Vì sao trước khi đồng chí Trương Cường rời đi chúng ta không thể an ủi đồng chí ấy một chút?
Đây là kết cục của một cựu đội viên sao?
Diệp Phàm dựa vào lợi thế mà chèn ép, những lời này nói cũng rất cảm động.
- Được rồi, như vậy đi, chuyện của đồng chí Đằng Các vẫn chưa giải quyết xong hoàn toàn. Một khi bí mật núi Xương Bối giải quyết xong, có thể xác định đúng là bí mật mà đồng chí Đằng Các cung cấp có tác dụng.
Lần thăng hàm sau người đầu tiên Cung Khai Hà tôi đề cử sẽ là đồng chí Đằng Các. Về phần đồng chí Trương Cường, chính như đồng chí Diệp Phàm đã nói, cũng nhiều lần chiến đấu, mang lại không ít công lao.
Nhưng suy xét tình hình trong Tổ, cũng không phải Tổ không coi trọng sự đề cử của đồng chí Diệp Phàm, mà là Tổ còn có suy tính của Tổ.
Ba vị đồng chí đều xuất sắc, nhưng danh ngạch lại có một. Dù sao cũng phải chọn lấy một người phải không? Như vậy đi, các đồng chí đều có cách nghĩ của mình.
Cứ thế này cũng không có kết quả gì. Tốt hơn là giơ tay biểu quyết theo quy củ cũ.
Cung Khai Hà nói, tuy nhiên, nói cho cùng là cả Đằng Các và Trương Cường đều bị loại bỏ.
Kết quả lại tương đối quỷ di, ngay cả đồng chí Cung Khai Hà cũng được mở rộng tầm mắt.