Xa Thiên hít vào một hơi, song chưởng vừa động, đôi cánh kia mở ra. Chỉ thấy thân thể ông ra nhẹ nhàng cử động, cánh khẽ vỗ, cả người hướng lên trên không trung, không lâu sau liền bay đến độ cao 70-80m. Lúc này, Xa Thiên bắt đầu khống chế được cánh lướt xuống. Xuống đến tầm 40m thì bay chậm lại.
- Thật đúng là người chim.
Thiên Thông vừa rồi không hỏi được bí mật, châm chọc có ý trút giận.
- Người ta có bản lĩnh, đó chính là bay, anh bay thử xem nào?
Lam Tồn Quân châm chọc nói, khiến Thiên Thông bực mình trừng mắt nhìn một cái, còn bẻ bẻ nắm tay, ý là sau khi về nước sẽ cho cậu một trận. Tuy nhiên, đồng chí Tiểu Lam lại há mồm hất hất về phía Diệp Phàm. Ý là tôi có Thiếu gia Diệp là chỗ dựa, không sợ anh. Thiên Thông đành buồn bực huơ huơ nắm đấm.
- Cẩn thận Xa Thiên.
Diệp Phàm đột nhiên kêu lên, mọi người phát hiện, đám rắn này rất ghê gớm. Không ngờ có mười mấy con rắn quấn vào nhau như một đoạn dây thừng, đột ngột được một con trăn lớn phía dưới dùng đuôi hất mạnh lên trên. Sợi dây rắn dài mấy chục mét kia lập tức được hất lên không trung. Mười mấy con rắn đồng thời há rộng miệng phun khói độc, phun thẳng vào Xa Thiên lúc này đang ở độ cao khoảng 30m. Hơn nữa, sợi dây rắn phía dưới không ngừng hình thành, lập tức sợi dây rắn được hình thành từ mười mấy con rắn quấn lại với nhau không ngừng đánh đu trong không trung, có con còn hướng tới đôi cánh của Xa Thiên mà quấn. Xa Thiên vừa thấy vội vàng ra sức đập mạnh đôi cánh giả kia, muốn bay lên. Tuy nhiên, đúng lúc này, phía dưới truyền lên một luồng sức mạnh lớn quỷ dị, luồng sức mạnh đó như thể một trận cuồng phong, giống như một cỗ máy hút bụi siêu cấp hút lấy Xa Thiên. Khiến Xa Thiên sợ tới mức vội vàng ra sức đập cánh muốn bay lên. Mà bên này đám người Vương Nhân Bảng cũng khẩn trương tung dây thừng ra muốn tóm lấy Xa Thiên lôi nhanh về. Tuy nhiên, sức mạnh truyền đến từ phía dưới bên phải động quá lớn. Xa Thiên cố bay lên mấy lần nhưng thân thể không nghe theo sự sai khiến của mình nữa mà rơi xuống đáy động bên phải. Mà lúc này dây thừng của Vương Nhân Bàng vừa vặn tóm lấy được chân Xa Thiên, tên này khẩn trương dồn sức kéo lên vách. Tuy nhiên, Xa Thiên lập tức thành đầu dưới chân trên. Sợi dây đặc biệt của Tổ đặc nhiệm A bị kéo ra quá căng. Vương Nhân Bàng đột nhiên bổ nhào về phía trước, không ngờ không giữ nổi nữa. Nhìn tư thế dường như ngay cả anh ta cũng sắp nhào xuống.
- Mau hỗ trợ, không ổn rồi.
Vương Nhân Bàng sợ hãi kêu to. Thiên Thông và Lam Tồn Quân vội vàng chạy tới, bắt lấy dây thừng, thân thể Xa Thiên lập tức dừng lại. Diệp Phàm vội vàng thi triển Hổ Ưng Chi Công, dọc theo dây thừng nháy mắt trượt đến trước mặt Xa Thiên, bởi vì, nếu lực hút phía dưới quá lớn, bên trên lại kéo quá mạnh, chẳng phải là muốn kéo Xa Thiên thành hai đoạn hay sao. Người dù sao cũng là tấm thân làm từ máu thịt. Sợi dây thừng này của Tổ đặc nhiệm A có thể chịu đựng lực mấy trăm nghìn cân. Dây thừng mà không đứt thì Xa Thiên nhất định sẽ đứt thành hai đoạn. Diệp Phàm đứng dưới sợi dây. Vỗ một chưởng xuống dưới hướng về lực hút. Đây là bàn tay Lô gia Khai Bi, một chưởng này vỗ xuống đâu chỉ ngàn cân. Bốp! Thân thể Diệp Phàm đột nhiên vọt lên trên, miệng phun ra một bụm máu. Đám rắn phía dưới vừa thấy có máu rơi xuống, càng trở nên điên cuồng.
- Ghê gớm thật, đây là lực hút gì vậy, chẳng lẽ là nội khí. Chẳng lẽ phía dưới Xà Quật này có người, hơn nữa lại là một cao thủ đáng sợ, sao có thể được?
Diệp Phàm trong nháy mắt thầm đặt ra rất nhiều câu hỏi. Thấy Xa Thiên lại bị hút xuống dưới. Diệp Phàm khẩn trương phóng mạnh mười mấy phi đao về phía lực hút.
- Bộp bộp… Xa Thiên liều mạng vặn vẹo, Diệp Phàm vừa thấy không được, vội vàng kêu lên:
- Các cậu mau buông ra, bằng không Xa Thiên sẽ mất mạng đó. Vương Nhân Bàng vừa thấy, đành phải bất đắc dĩ buông lỏng dây thừng. Biết được Xa Thiên đã không chịu nổi rồi, nếu còn muốn kéo tiếp thì chẳng khác nào lấy mạng của Xa Thiên. Một luồng gió xoáy sắc bén xé rạch không khí, Diệp Phàm bắt được Xa Thiên. Tuy nhiên, hai người không khống chế nổi, để thân thể bị cuốn vào trong luồng gió xoáy kỳ quái, rơi nhanh xuống dưới.
- A, Thiếu gia Diệp, anh Diệp…
Toàn bộ người phía trên đều sợ hãi kêu lên. Tài Nhạ vừa thấy liền muốn lao xuống, tuy nhiên bị Lam Tồn Quân chặn lại.
- Đừng vội, anh Diệp không dễ chết thế đâu, có lẽ vẫn còn cách sống sót.
Lam Tồn Quân hét lên.
- Có cách cái đầu cậu, có khi chưa đến một phút cậu liền tìm không nổi một cái xương môt cọng lông của anh ta rồi ấy chứ.
Thiên Thông bực mình mắng to, tên này, mặt đen, hốc mắt không ngờ có chút đỏ lên.
- Tao đập chết lũ rắn chúng mày!
Vương Nhân Bàng điên cuồng, liều mạng bốc một tảng đá trên vách giơ lên ném mạnh vào bầy rắn trong Xà Quật.
- Đừng đập về bên phải, phải đập về bên trái. Chúng ta giết được nhiều rắn bao nhiêu thì anh Diệp có thêm cơ hội sống sót bấy nhiêu.
Lam Tồn Quân tức giận kêu lên.
Lập tức, đá tảng như mưa ném xuống đám rắn phía bên trái. Còn Triệu Thanh Ngọc cũng không kịp suy xét nhiều, đem tất cả lựu đạn còn dư ném xuống, mà hễ có đạn là bắn hết xuống dưới. Lập tức, bầy rắn bị nổ tung thành một đống lộn xộn, sương máu dưới hang bốc lên, bùm bùm vang lên không ngừng. Trong không trung luôn có mấy trăm bay lên rồi lại rơi xuống.
- Đập chết bọn khốn kiếp chúng mày đi.
Tình cảm của Vương Nhân Bảng và Lam Tồn Quân đối với Diệp Phàm tất nhiên sâu đậm nhất, hai người này mắt đỏ màu máu, đập điên cuồng. Ước chừng mười mấy phút sau, rắn phía dưới phỏng chừng cũng đã chết kha khá rồi. Đạn của mọi người cũng đã dùng hết, lựu đạn cũng không còn. Mọi người mệt mỏi dựa hết vào vách đá. Nhưng toàn bộ rắn trong Xà Quật vẫn đang liều chết giãy giụa, mùi hôi bên trong bốc lên ngút trời.
- Anh Hai, không ngờ được anh lại đi trước anh em chúng tôi một bước. Yên tâm, chúng tôi cũng sắp đi theo anh rồi.
Vương Nhân Bàng không ngờ vừa lau nước mũi vừa khóc rống lên như một đứa trẻ.
- Anh Diệp, đi thong thả nhé, các anh em đều sắp đi cùng đây. Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Địa phủ.
Lam Tồn Quân vắt nước mũi hất một bên.
- Làm gì vậy, cái gì thế, chết tiệt, sao mà thối vậy?
Thiên Thông sờ soạng trên mặt một chút, phát hiện ra là nước mũi của Lam Tồn Quân, tức giận đến nỗi đá cho Lam Tồn Quân một cái. Mà Vương Nhân Bảng cũng đá cho Thiên Thông một cái, ba người nhất thời xông vào đánh nhau, lăn lộn trên khu đất bằng trên vách đá.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Đám người Triệu Thanh Ngọc và Chu Đồng vội vàng kêu lên muốn kéo ba người ra, tuy nhiên, bản lĩnh ba tên này cao nhất trong đám này, căn bản không kéo ra được. Ba người ôm thành một vòng, lăn lộn trên đất, lôi kéo đấm đá. Tuy nhiên, đánh chỉ là đánh, ba người đều không sử dụng nội kình, chỉ dựa vào thể lực của bản thân mà công kích đối phương.
- Thôi, đừng kéo nữa, cứ để bọn họ đánh đấm phát tiết một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Triệu Thanh Ngọc thở dài, dứt khoát ngồi cách đó mấy chục mét cùng mọi người nhìn ba người họ lăn lộn đánh nhau trên đất, chẳng khác gì ba tên lưu manh đánh nhau. Không lâu sau, ba người cũng đánh mệt rồi, không ngờ cả đám bắt đầu khóc hu hu, vừa khóc vừa mắng:
- Anh Hai, anh con mẹ nó cứ như thế mà đi sao, trả lời đi chứ. Sao lại ra đi như vậy, chúng tôi vẫn còn sống mà. Anh con mẹ nó sống dai không khác gì gián, không ngờ lại để cho rắn nó ăn mất rồi. Yếu đuối, ngu ngốc, ngay cả rắn cũng không đánh lại được, chết đẹp chưa chết đẹp chưa, ngay cả tiền xây mộ cũng tiết kiệm được khối rồi…
- Bang! Bang! Sau hai tiếng vật cứng đáp xuống đất vang lên, Diệp Phàm cảm thấy toàn thân dường như sắp vỡ ra. Bên trong đen kịt, hẳn là một sơn động. Sơn động tu sửa cũng không tốt lắm, chỗ nào cũng gập ghềnh, rất thô ráp. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm đảo một vòng mới phát hiện ra Xa Thiên ngã xuống cách mình không xa.
- Xa Thiên, không sao chứ?
Diệp Phàm vội vàng hỏi. Tuy nhiên, Xa Thiên không có động tĩnh gì. Diệp Phàm cố gắng bò qua, bức ra chút nội tức dò xét một chút, phát hiện Xa Thiên vẫn chưa chết.
- Xa Thiên?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.
- Nó không chết nổi đâu, có điều, nhóc con, bản thân ngươi phải cẩn thận cái mạng nhỏ của mình đấy.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng truyền đến, Diệp Phàm nghe thấy tiếng liền nhìn lại, kỳ lạ là không phát hiện thấy người đang nói. Bất ngờ, một luồng gió lạnh thổi đến, Xa Thiên bị luồng gió lạnh quỷ dị này thổi không ngờ tỉnh lại, chân còn giật giật. Chẳng lẽ là hồn ma, Diệp Phàm trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Cặp mắt chim ưng mở lớn hơn nữa, tìm kiếm xung quanh. Tuy nhiên, người này không ngờ lại nói tiếng Anh.
- Nhìn cái gì, lão phu còn chưa đi gặp Phật tổ đâu.
Giọng nói hơi khàn khàn kia lại cất lên.
- Tiền… tiền bối, ngài hút chúng tôi xuống làm gì?
Trong lòng Diệp Phàm yên tâm hẳn, nếu không phải ma thì nhất định là người rồi. Người thì có gì đáng sợ, cũng hít vào một hơi, hỏi.
- Làm gì ấy hả, hai tên nhóc con các ngươi cũng không tệ lắm. Một cửu đẳng Đại viên mãn, một thập đẳng tầng thứ hai. Không tệ không tệ, phỏng chừng căn cốt thân thể cũng không tồi. Nếu lão phu hút các ngươi để ăn, các ngươi nghĩ xem…
Giọng nói kia cất lên. Diệp Phàm và Xa Thiên tim đều thót lên, nghĩ không biết ông già này có phải là ma quỷ hay không, mà lại muốn ăn thịt người. Hơn nữa, từ lời ông ta nói có thể khẳng định, bản lĩnh người này tuyệt đối không thấp.
- Tiền bối, tuy rằng bản lĩnh của hai chúng tôi thấp, khó lọt vào mắt của tiền bối. Tuy nhiên, nếu phải chết, chúng tôi cũng sẽ khiến người muốn chúng tôi chết phải chịu khổ sở.
Giọng nói kia giờ phút này không ngờ cười phá lên, vang dội đến nỗi khiến đá trên vách động rơi lả tả trên thân hai người.
- Có gì buồn cười sao?
Diệp Phàm hừ lạnh, nói.
- Nào nào nào, các ngươi hợp lực đánh ba chưởng về phía trước mặt đi. Phải dốc toàn lực, nếu như có thể khiến lão phu vừa lòng có lẽ còn có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái.
Giọng nói kia cất lên.
- Dù sao cũng đều là chết, chẳng có gì.
Diệp Phàm nói.
- Không giống đâu, nếu như ta không hài lòng, thì các ngươi sẽ sống không bằng chết. Lão phu hôm nay ăn đùi các ngươi, ngày mai sẽ gặm tay. Ngươi suy nghĩ một chút xem, những ngày chết mà không thể chết ngay, sống mà không có hy vọng này, các ngươi sẽ trải qua thế nào. Cho nên, vẫn lên mau chóng dốc toàn lực, tính nhẫn nại của lão phu có hạn, xuất chưởng đi.
Giọng nói kia cất lên, Diệp Phàm và Xa Thiên thoáng nhìn nhau, đều cảm thấy da đầu đang tê dại.
- Có thể dùng vũ khí hay không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Chỉ cần có thể dùng được các ngươi cứ thể hiện hết ra, tuy nhiên, các ngươi chỉ có ba cơ hội xuất thủ, cũng chính là ba chiêu, phải nghe hiểu đấy hai nhóc con. Đến đi, đừng nói nhiều nữa, lão phu mấy thập niên rồi không được đọ sức với người khác rồi. Đôi tay này đúng là ngứa ngáy quá đi.
Ông già này nói bằng một thứ tiếng Anh có chút khó hiểu.