-Xem ra thực lực của bọn họ không chỉ có thế này, giáo chủ kia không phải là vẫn chưa xuất hiện à. Mà hộ pháp của Tam Độc Giáo chúng ta chỉ thấy qua Tượng Sơn.
Còn có Xa Thiên chiếm thứ nhất, thứ hai Mã Thạch còn Tượng Sơn chỉ xếp thứ ba còn Pháo Động xếp thứ tư.
Nếu những người này đều xuất hiện, chúng ta hôm này xác định chắc chắn không còn mạng đi ra ngoài rồi. Hơn nữa tôi hoài nghi thực lực của Tam Độc giáo không chỉ dừng lại ở đây.
Ví dụ, như các giáo phái có mấy trăm năm lịch sử này, cho dù đường chủ có giáo chủ bảo vệ, thì khẳng định cũng có nhân vật trưởng lão cấp một.
Những nhân vật này là người đồng lứa với giáo chủ, có lẽ còn là chú của giáo chủ. Những người đó phỏng chừng đều là những cao thủ thập đẳng.
Điều chúng ta phải suy tính bây giờ là làm thế nào liên lạc được với Diệp Phàm, bảo toàn tính mạng đi ra ngoài. Haiz, Chu Đồng, muốn cứu ông của cậu xem ra rất khó.
Chúng ta ngay cả ông ở đâu cũng không rõ. Huống chi hiện tại thân mình còn khó bảo toàn.
Lâm Yếu Phong thở dài
-Haiz, hại mọi người chịu khổ cùng Chu Đồng rồi. Việc của ông tôi các anh không phải quản, hiện tại việc cấp bách là làm thế nào để đi ra ngoài. Ông nội của tôi, cái mạng này chỉ có thể nhận thôi.
Chu Đồng vẻ mặt bi ai
-Chu Đồng, còn chưa tới thời điểm cuối cùng, không chừng có kỳ tích xảy ra.
Lam Tồn Quân nhẹ nhàng vỗ vai Chu Đồng để an ủi.
-Kỳ tích cái rắm, tôi hoài nghi, Diệp Phàm tám phần là xong đời rồi. Chúng ta xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Bằng không, một đại cao thủ thập đẳng như anh ấy, ngay cả thiết bị thông tin cũng không bảo vệ được? Cho dù là còn sống xem ra cũng bị người ta khống chế rồi. Bằng không sớm đã liên lạc với chúng ta.
Thiên Thông châm chọc hừ nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ủ rũ.
Kỳ thật, trong lòng mọi người có chút đồng ý với Thiên Thông, chỉ có điều không muốn chấp nhận kết quả tàn khốc này mà thôi.
Diệp Phàm là xương sống của mọi người, không có anh ấy mọi người còn hy vọng gì?
-Mẹ kiếp...đám người đó thật đúng là lợi hại, trong rừng đã giết hại mười mấy huynh đệ của chúng ta, không ngờ còn khiến chúng ta chạy đến Dược Viên phía Bắc. Phó giáo chủ Tống và hộ pháp Tượng đều ra tử lệnh. Nhất định phải giết bọn họ trong Dược Viên.
Lúc này vài Giáo đồ của Tam Độc giáo đã đi tới. Vừa đi vừa trò chuyện.
-Trong Dược viên có rất nhiều lọai thuốc, nều người này hung hãn lên thì chả tan nát hết rồi.
Người đệ tử kia có chút nuối tiếc nói.
-Cũng đúng, vậy có cách nào. Tạm thời trong giáo vẫn chưa có hành động, đoán chừng là đang đợi các trưởng lão trở về thương lượng đối sách.
Một khi các trưởng lão đã trở về, bọn họ người nào cũng là đại cao thủ thập đẳng. Đến lúc đó hợp sức lại, có lẽ còn có thể bảo vệ Dược Viên
Bằng không, Dược Viên này cũng là bảo bối trong Giáo của chúng ta. Nghe nói những thứ bọn Xà Vương ăn đều là thuốc của Dược Viên.
Một giáo đồ nói.
-Hành động!
Diệp Phàm vừa ra hiệu, cùng Vương Nhân Bàng nhào tới. Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, ba người kia đều bị bắt.
-Lập tức dẫn chúng ta đi Dược Viên!
Vương Nhân Bàng hừ nói.
Diệp Phàm rõ ràng trực tiếp thi triển Phân cân thác cốt thủ, trong đó một giáo đồ cuối cùng không chịu được đã khai.
Ở trên đường, Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới nơi này hình như là phòng bếp của Tam Độc Giáo.
Hai người dùng cây cối để ngụy trang, lọt vào trước, mấy người nhanh chóng hướng Dược Viên mà đi.
Dược viên của Tam Độc Giáo tương đối lớn, thấp thoáng trong đám cây cối màu xanh lá mạ. Bên cạnh dựng tường vây hơn trăm mét, tất cả đều dùng thạch lũy dựng.
Nghe nói bên trong vườn trồng các loại kỳ dược, đa số dược liệu đều là loại có độc, chuyên lấy cho lũ Xà Vương ăn. Đương nhiên những cây thuốc tốt để tiến bổ cũng không ít. Giống như sâm trăm năm tuổi, thủ ô đều có.
- Quái, trong Dược Viên hình như không có động tĩnh?
Diệp Phàm kề sát đất dò xét một hồi, có chút mơ hồ nói.
-Thời gian không đợi người, chúng ta cứ tiến vào. Phỏng chừng bọn Thiên Thông cũng đã ẩn náu, một khí chúng ta ở trong này có động tĩnh, bọn họ sẽ qua cùng chúng ta hội họp.
Vương Nhân Bàng nói.
-Chỉ có thể như vậy, nếu còn mất mát nữa chúng ta sẽ không xong.
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn hai người mặc quần áo đen đứng canh giữ ở Dược Viên, hai người ra hiệu, có nghĩa là mỗi người xử lý một tên là được.
Hai người bám trên vách đá bên cạnh, như con chim lớn từ trong không trung trong nháy mắt đã đến trước mặt hai giáo đồ.
Từng người một, hai giáo đồ của Tam Độc Giáo chưa kịp phát ra tiếng đầu đã rơi xuống đất. Còn một người trung niên phụ trách trông coi trong vườn đạt ngũ đẳng, Diệp Phàm cũng không tốn nhiều sức lực để giải quyết.
Tuy nhiên, đang tiến vào trong trong vườn, sau khi thấy những dược liệu kia Diệp Phàm tự nhiên có cảm giác kỳ lạ. Một cảm giác có chút quen thuộc truyền đến, người này không tự chủ được đến trước một khóm hoa dược liệu màu tím.
-Đừng động vào!
Lúc Diệp Phàm vừa mới vươn tay ra định sờ vào bông hoa xinh đẹp màu tím kia, Tài Nhạ ở phía sau xông tới, vội vàng kêu lên.
Diệp Phàm xoay người lại nhìn cô, không biết có ý gì.
-Loại dược liệu này gọi là Tử Lang Hoa, có kịch độc. Chẳng những quả phía dưới có độc, hoa này cũng chứa đựng kịch độc.
Có một lần tôi đã cùng Tông Vô Thu tới đây, lúc ấy nhìn thấy loài hoa xinh đẹp này liền muốn hái một ít về trồng ở bệ cửa sổ.
Tuy nhiên bị Tông Vô Thu ngăn lại. Chỉ thấy ông ta cười tùy tay khẽ vẫy, thủ hạ trông coi vườn đem đến một con Ngũ Bộ Xà.
Tông Vô Thu đem ném vào trong bụi Tử Lang Hoa. Ngay sau đó con rắn kia toàn thân quằn quại, miệng kêu toán loạn.
Sau đó toàn thân run rẩy, miệng phùi một chút bọt màu tím ra. Sau đó chết, hơn nữa khi chết toàn thân tím bầm
Tôi lúc ấy kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh. Tông Vô Thu cười nói, Tử Lang Hoa này rất hiếm thấy, là hoa độc rất nổi danh trong vườn.
Ngay cả lúc công nhân chăm sóc vườn cũng đều phải mặc quần áo phòng hộ mới được. Không cẩn thận dính vào nhất định sẽ chết
Trừ khi có thuốc giải độc của Tông Vô Thu.
Tài Nhạ có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Tử Lang Hoa.
-Ừ, lợi hại vậy, ngay cả Ngũ Bộ Xà cũng bị độc làm cho chết. Xem ra Tử Lang Hoa này đúng thật xứng đáng được gọi là hoa độc.
Diệp Phàm gật đầu lui về phía sau một bước.
-Tuy nhiên tôi cảm thấy có cái gì đó hơi khác thường.
Tài Nhạ đột nhiên lại nói
-Có cái gì khác thường?
Diệp Phàm hỏi.
-Có một lần tôi lén lút đến nơi này, vì khi đó tôi không muốn sống nữa.
Tài Nhạ nói.
-Cho nên cô muốn hái Tử Lang Hoa, định tự tử.
Diệp Phàm hỏi.
-Ừ. Chỉ có điều, tôi cố ý làm nát vài cọng, còn nuốt vài cọng. Tuy nhiên, chỉ khó chịu trong vài ngày, không ngờ không chết. Tôi nghĩ có phải Tông Vô Thu đã lén cho thuốc giải trong đồ ăn của tôi không.
Tài Nhạ nói.
-Đại khái là vậy.
Diệp Phàm gật gật đầu, lúc này cảm giác kỳ diệu lại nổi lên. Trong lòng mình không những không cảm thấy loài hoa Tử Lang này đáng sợ, hơn nữa còn có ý kích động muốn giơ tay hái một đóa hoa nghịch.
-Tôi rốt cuộc làm sao vậy, rõ ràng là hoa độc tôi còn muốn hái, rốt cuôc là vì cái gì...
Diệp Phàm trong lòng nghi hoặc khó hiểu, khẩn trương thi triển thuật nội kình, khiến nội khí tuần hoàn toàn cơ thế, cảm giác hình như không có chỗ nào đáng lo.
Thằng này nhất thời sững sờ, chân không kìm được, bước một bước dài về phía trước. Hơn nữa giống như ma xui quỷ khiến giơ tay ra ngắt một đóa Tử Lang Hoa.
Đám người Vương Nhân Bàng sợ tới mức tất cả đều kêu thành tiếng. Tài Nhạ đột nhiên đánh một cái về phía Diệp Phàm, muốn đánh rơi đóa Tử Lang Hoa trong tay Diệp Phàm xuống.
-Vô dụng. Cô xem, chất lỏng của bông hoa gãy này đều dính lên tay của tôi rồi.
Diệp Phàm vươn bàn tay ra một chút chất lỏng màu tím như cát mịn dính trên tay.
-Lau nhanh lên!
Tài Nhạ thật sự lo lắng, vung ống tay áo lên định giúp Diệp Phàm lau dịch màu tím kia.
-Không sao, tôi lại không có cảm giác không thích đáng rõ ràng. Có lẽ là tôi có sức đề kháng tốt, hoặc độc hoa này còn chưa đến kỳ phát tác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Diệp Phàm nói, ép ra nội khí cẩn thận quan sát đài hoa ở trong tay.
Qủa của Tử Lang Hoa này quả thực khá giống với khoai lang. Cực kỳ giống loại khoai tím nhỏ hiên giờ được trồng.
Quái, mình không có chút sợ hãi nào, nhìn thấy cái này ngược lại lại có chút hưng phấn? Lẽ nào bàn tay mình nhìn thấy lúc trước đã làm cho mình trúng độc.
Đúng rồi, trong bàn tay này không phải có độc sao? Nó là Tông Vô Thu dùng tâm nuôi đưỡng Tài Nhạ. Nó nổ tung tước mặt mình, chẳng lẽ mình cũng trúng độc.
Hoặc là mình đã hấp thụ nội khí mà nó cất giữ. Trong nội khí này chẳng lẽ ẩn chứa độc tố gì đó. Diệp Phàm trong lòng nghĩ ngợi không hiểu ra sao.
-Cẩn thận một chút Diệp Phàm.
Vương Nhân Bàng khi nói lời này âm thanh có chút run sợ. Người này cảm nhận rõ ràng được một chút nguy hiểm của loại độc tố này, giống như phản xạ có điều kiện lùi về phía sau mấy bước.
Nhẹ nhàng dùng nội khí chỉ lên trên quả Tử Lang, bên trong chảy ra một chất lỏng màu tím trong suốt. Chất lỏng này quái dị nhưng không có mùi hôi thối, ngược lại đem lại cho người ta một cảm giác hưng phấn kích thích.
poóc...
Âm thanh mặc dù nói là rất nhỏ, hơn nữa từ một chỗ rất xa truyền tới. Nhưng Diệp Phàm lai có đôi mắt ưng, ở thời khắc vạn phần nguy hiểm, nghiêng người dựa vào cảm giác vứt quả Tử Lang ra ngoài.
Huỵch...
Qủa Tử Lang quả thực bị một phát súng bắn tỉa uy lực lớn bắn trúng, liền nổ tung, lập tức nọc độc màu tím trong suốt này văng lên đầy mặt Diệp Phàm.
-Đại ca!
Vương Nhân Bàng cùng với Tài Nhạ sợ tới mức kêu lên.
-Mau lau đi!
Tài Nhạ vội vàng kêu lên.
-Dừng lại, trong khoảng ba trăm mét có chuyện. Chúng ta bị bại lộ rồi.
Diệp Phàm hô, tay khẽ động dùng nội khí ấn ba người Vương Nhân Bàng ngã xuống đất.
Poóc...
Đối phương biết Diệp Phàm phát giác rồi, lúc này đạn của súng bắn tỉa lập tức bắn qua mười mấy viên.
Tay súng này thực không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn, đạn ép bốn người Diệp Phàm đều không ngóc được đầu lên. Nhưng tên Xa Thiên kia thực ra vẫn hôn mê trên mặt đất không hề hay biết.
-Hahaha. Người thanh niên, hôm nay Dược Viên này là nơi cho ngươi táng thân. Trước khi chết nói cho phó giáo chủ biết ngươi có phải là hậu nhân của lão thất phu Cung Thu kia không, làm chức vị gì trong giáo.
Không chừng ta còn có thể cho ngươi thoải mái một chút, bằng không Phó giáo chủ sẽ làm cho ngươi muốn chết chẳng được muốn sống cũng chẳng xong.
Đương nhiên, nếu ngươi có thể nói ra toàn bộ bí mật của Ngũ Độc Giáo, ta còn có thể xin giáo chủ tha chết cho ngươi.
Chỉ cần ngươi quy thuận bản giáo, chúng ta cùng đồ nghiệp lớn.
Trong đại sảnh phía trước, thấy âm thanh của Phó giáo chủ Tông lại truyền tới
-Ta nhổ vào, ngươi chỉ như cọng lông mà thôi.
Vương Nhân Bàng mắng một câu.
-Người thanh niên, mồm mép cũng vô dụng thôi. Nói thật với ngươi, giờ ngươi đã bị bao vây toàn bộ.
Ngươi công lực cao chúng ta biết, tuy nhiên, xung quanh có bốn mươi tay súng trường uy lực đang chĩa vào ngươi.
Ngươi chẳng lẽ làm bằng áo giáp hay sao? Theo những gì ta được biết, cao thủ thập nhị đẳng cũng không có khả năng đạt tới mức độ không sợ súng đạn, kim cương bất hoại.
Huống chi ngươi nhiều nhất cũng là cao thủ thập đẳng.