Diệp Phàm điên thật rồi, la hét điên cuồng, đột nhiên miệng há ra, dưới sự tác động của nội khí, một làn khói màu tím bị Diệp Phàm thi triển sóng âm công kích ép thành một dòng theo lỗ thông khí trong động cứ thế mà ra.
Pằng một tiếng, phát bắn chuẩn xác làm Tông Vô Thu bị thương nặng.
Tông Vô Thu không ngờ bị miệng khí màu tím này của Diệp Phàm đánh trúng đập trên vách tường, lão già này trong mắt rỉ máu.
Ông ta hung dữ liếc nhìn Diệp Phàm trong căn mật thất, lẩm bẩm:
-Lẽ nào đây chính là độc của độc nhân.
Sau khi nói xong Tông Vô Thu không phân vân, biết độc nhân này không phải là người đang bị thương như mình bây giờ có khả năng chống lại, rồi nhảy dựng, từ trong cửa động xuyên ra mất tung tích.
Đó là bởi vì Tông Vô Thu đã bị trọng thương. Vừa rồi Diệp Phàm được như ý đấy là vì Tông Vô Thu đã thoát lực. Hơn nữa lực dội lại của bàn tay khiến cho ông ta bị trọng thương.
Nhưng khống chế lại khiến tâm thần ông ta bị tổn thương, hơn nữa dưới một đao của Xa Thiên, Tông Vô Thu không thể không chạy trốn trước, phỏng chừng về mật thất phục hồi chấn thương.
Tông Vô Thu vừa chạy, lại có một bóng đen tiến vào, không phải Xa Thiên thì là ai.
Người này tình trạng cũng không khác gì, sắc mặt nhợt nhạt, trên mặt toàn là máu. Vừa rồi Tông Vô Thu xuất ra một chưởng thiếu chút nữa lấy đi mạng của người này. May mà anh ta chạy nhanh.
-Mẹ kiếp, cái lão già này nội khí đều kiệt quệ rồi nào ngờ lực còn lợi hại thế này, lợi hại! Cửu đẳng này thât không phải một cửu đẳng có khả năng chống cự.
Xa Thiên tự nói một câu, nhìn Diệp Phàm trong mật thất, trầm tư một hồi, nói,
-Nếu như Xa Thiên tôi có thể chống cự lại tên tiểu tử này thì thế giới rộng lớn này là của Xa Thiên tôi. Tam Độc Giáo không chừng cũng là của Xa Thiên tôi. Tông Vô Thu phải vài năm nữa mới có thể hồi phục, lão già này chạy còn nhanh hơn thỏ. Hahaha...
-Haha. Xa Thiên, Tam Độc Giáo này còn chưa tới phiên anh vung tay múa chân.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên một tiếng cười lạnh thản nhiên truyền đến.
-Tông Lạc, sao lại là anh?
Xa Thiên bị dọa đến kinh hãi, người nhanh chóng dựa trên vách tường, cầm sẵn đao trong tư thế có thể tiến công bất cứ lúc nào.
-Tại sao lại không thể là tôi?
Tông Lạc nói, bước dài điềm tĩnh tiến vào. Anh ta liếc nhìn trong mật thất một cái, cười nói,
-Lão già bị cậu chém cho một đao không chết, tuy nhiên cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Mà Xa Thiên cậu xem ra cũng bị lão già cho một chưởng cũng chỉ còn nửa cái mạng. Thế nào, Xa Thiên chịu thua hay không. Sau này cậu chính là thủ hạ của Tông Lạc tôi.
-Dựa vào anh, hahaha...
Xa Thiên đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên.
-Buồn cười sao?
Tông Lạc lúc này không ngờ bình tĩnh vô cùng, nhìn Xa Thiên.
-Đương nhiên buồn cười rồi, Tông Lạc anh muốn thu nhận Xa Thiên tôi. Đây không phải quá buồn cười thì còn là cái gì? Tôi biết, Tông Lạc anh bình thường ngụy trang rất khá, ngụy trang thành một người không biết võ công.
Tuy nhiên, giờ anh dám đến, điều này chứng minh anh vẫn còn chút dũng cảm và có chút phân lượng. Tuy nhiên phân lượng phải phối hợp với năng lực suy nghĩ mới được, bằng không chính là kẻ ngu ngốc.
Anh nghĩ mà xem, Tông Lạc anh dựa vào cái gì bắt Xa Thiên tôi phục tùng anh. Không cần nói anh, chính là giáo chủ, thế nào, ông ta giờ cũng không hơn gì.
Không phải là Xa Thiên tôi nói anh, tôi hiểu, anh vì mẹ ruột mà muốn báo thù. Tuy nhiên, báo thù anh tìm Tông Vô Thu máu lạnh đi, sao lại tìm tới chỗ tôi, anh đi nhầm cửa rồi.
Xa Thiên lạnh lùng hừ nói.
-Nếu trong thời kỳ cực thịnh của Xa Thiên cậu thì Tông Lạc tôi có chút đố kị, tuy nhiên hiện tại cậu đã chém lão thất phu Tông Vô Thu kia một đao, ông ta đã bị trọng thương.
Nhưng cậu cũng bị một phát bạt tai. Tôi tin, cái tát chứa đầy phẫn nộ của lão thất phu kia tuyệt đối không kém một đao của cậu.
Xa Thiên cậu đừng tỏ ra cứng rắn ở đây. Cậu sắp không chịu nổi rồi. Tôi biết, cậu có phải muốn nhân cơ hội thu phục độc nhân này.
Thế thì cậu chỉ có thể nằm mơ. Độc nhân này là của Tông Lạc tôi, cả hai chị em Tài Nhạ nữa, tôi muốn ăn thịt uống máu của hai chị em họ.
Xa Thiên, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt, câu nói này của người Hoa cậu cũng hiểu. Tôi cho cậu mười giây suy nghĩ.
Bằng không đừng trách Tông Lạc tôi ra tay vô tình.
Tông Lạc hai mắt sáng quắc ép Xa Thiên, đi từng bước từng bước qua.
-Có môn đạo nào thì lấy ra, Tông Lạc anh có cái gì. Xa Thiên tôi có kém cỏi tới đâu, ít nhất cũng là kẻ mạnh đạt tới cảnh giới cửu đẳng Đại Viên Mãn. Tông Lạc anh có cái gì? Chê cười, còn nói nhảm không biết hổ thẹn, tôi thấy anh thật sự không muốn cái mạng nhỏ này nữa.
Xa Thiên tức giận, cau mày đá lên vách tường một cái, bay lên không trung, từ trong không trung một con hổ từ trên đầu Tông Lạc bổ xuống.
- Hừ!
Tông Lạc hừ lạnh một tiếng, tay khẽ động, rút ra từ giữa bụng một sợi dây màu đen. Sợi dây dài khoảng năm sáu mét, hướng lên không trung một chút, từ tốn ném tới phía Xa Thiên.
Bá lạp lạp...
Dây xích kỳ lạ quấn lấy mã tấu sau lưng của Xa Thiên, Tông Lạc dường như hướng trong không trung quăng phần phật dây xích, một lần quăng mấy cái.
Xa Thiên kêu lên một tiếng, miệng phun ra một dòng máu tươi. Cả người bị dây xích kéo căng cứng trên vách tường đá, lập tức rơi xuống loang lổ vết máu.
Tông Lạc không có ý nghĩ nhẹ tay, dây xích thứ nhất lại đến rồi. Xa Thiên bị trọng thương không kịp tránh liền bị một dây xích chuẩn xác trúng mệnh.
Ba một tiếng.
Phía sau Xa Thiên quả thật trúng một dây xích, lập tức hiện ra một rãnh máu sâu gần đến xương cốt. Máu kia không chút lưỡng lự trào ra.
-Có phục hay không?
Tông Lạc lại quăng dây xích lên.
-Mẹ mày mới phục?
Xa Thiên nảy sinh tính hung hăng, không để ý trên lưng bị thương. Cơ thể loáng một cái đã đến bên cửa một cách kỳ lạ.
Bởi vì Xa Thiên dùng thuật Khinh Thân Đề Túng nổi tiếng, liều mình muốn chạy với tốc độ vô cùng nhanh.
Tuy nhiên hiển nhiên Tông Lạc hôm nay sẽ không bỏ qua cho anh ta. Dây xích kia trong tay anh ta khua thành một lưới xích phong tỏa toàn bộ cửa.
Leng keng.
Con dao trong tay Xa Thiên lại một lần nữa bị Tông Lạc xoắn được rơi xuống đất, xích ảnh liên tục ném hung hăng về phía trên người Xa Thiên.
Pằng pằng pằng...
Mười mấy cái xích ảnh đã qua, Xa Thiên bị quất bảy tám cái xích, trên người toàn là dấu vết, từng đường dài rỉ máu như con rắn dài lộ ra sáng chói trên người anh ta.
Áo khoác ngoài đều bị dây xích quất cho thành trăm mảnh. Hơn nữa lẫn trong đó tiếng rống lên hung hãn của Xa Thiên. Tiếng rống này như của dã thú trong mật thất âm vang dội lại thực sự khiến người ta không ngừng sợ hãi.
Xa Thiên bị ép trở lại trong mật thất. Nhìn thấy Tông Lạc không có ý dừng dây xích lại. Xa Thiên cắn răng một cái, tay đột nhiên sờ soạng trong mật thất một lúc, hơn nữa lại đạp một cước hung hăng.
-Mày là đồ khốn!
Tông Lạc giận giữ, xông về phía trước định đá một khối đá trên vách đá tới.
Đáng tiếc là Xa Thiên căn bản cũng không cho anh ta cơ hội này. Xa Thiên không muốn sống nhào tới. Một tay giữ lấy dây xích của Tông Lạc hơn nữa liều mình lôi dây xích ra ngoài.
Xa Thiên tuy nói bị trọng thương, nhưng dù sao anh ta cũng là kẻ mạnh đạt tới cảnh giới cửu đẳng Đại Viên Mãn. Người này liều mình, còn khẩn trương muốn đá hòn đá về vị trí ban đầu của Tông Lạc, rơi đánh phịch một cái lăn tới cách cửa mười mấy mét mới đứng im.
-Bố mày muốn cái mạng của ngươi.
Tông Lạc hướng về Xa Thiên quất như mưa.
-Hahaha, độc nhân lập tức sẽ phải đi ra, phải chết thì chúng ta cùng chết!
Xa Thiên điên rồi, không ngờ không để ý đến những cái quật của dây xích.
Người này cứng rắn đỡ hai dây xích, ngay xương ngực cũng đều bị đánh gẫy làm mấy đoạn. Tuy nhiên cả người Tông Lạc bị anh ta ôm chặt lấy rồi, hai người ôm thành một khối lăn dưới đất.
Hai người lăn trên đất thành một khối tròn đấm đá lẫn nhau. Lúc này tiếng cạch cạch vang lên.
-Đại ca, có cửa!
Vương Nhân Bàng mắt đỏ như máu chỉ vào bên cạnh hô.
Diệp phàm đang mơ hồ trong điên cuồng chấn động, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện một cái cửa động. Hắn gầm rú một tiếng chạy ra bên ngoài. Diệp Phàm giờ phút này đã bị độc làm cho bán điên cuồng.
Nháy mắt đã đến gian ngoài của mật thất.
-Cháu rùa hại bố mày.
Diệp Phàm quát to một tiếng xông về phía Xa Thiên và Tông Lạc đabg thành một khối tròn lăn dưới đất.
Hắn thập đẳng lại thêm phần đang trong cơn điên cuồng, sức lực đặc biệt kinh người.
Pằng một tiếng đá hai người cùng lăn tới chỗ vách tường ở cửa bên cạnh, hơn nữa còn đâm sầm vào vách tường một cách hung hăng.
-Anh...sao anh ra được đây?
Tông Lạc há mồm không nén được phun ra đầy một miệng máu, đầu quay ra bên ngoài muốn chạy trốn.
-Bố mày còn chưa đi ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy!
Không ngờ chân của Tông Lạc lại bị Xa Thiên ôm chặt. Xem ra Xa Thiên rất hận thằng nhãi này muốn đồng quy vu tận rồi.
-Lấy mạng của Xa Thiên!
Tông Lạc tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phát điên, cũng không biết lấy ở đâu ra một con dao găm màu đen, nhìn cũng không thèm nhìn mà đâm thẳng xuống chân Xa Thiên.
Nhát đâm kia nhất định rất mạnh, bởi vì Vương Nhân Bàng cánh xa hơn mười mét cũng cảm nhận được nội tà khí dũng mãnh từ con dao găm truyền đến.
Mà Xa Thiên cũng điên rồi. Người này đã liều mạng cho nên mắt không mở. Người này mở miệng cắn vào bắp chân Tông Lạc.
-Mạng của các ngươi đều là của bố mày!
Diệp Phàm quát to một tiếng, tay khẽ động, vừa mới đột phá nội khí trong nháy mắt đã đến trước mặt Tông Lạc.
Đâm về phía sau, dao găm của Tông Lạc khó khăn lắm mới đâm được vào cổ của Xa Thiên, bỗng chốc bị nội khí của Diệp Phàm cuốn theo bay lên trên vách tường.
A..., Tông Lạc đột nhiên hét thảm một tiếng. Thanh âm kia ong ong vang đội trong mật thất.
Diệp Phàm phát hiện vừa rồi Xa Thiên dường như không dùng miệng cắn trúng. Mà là từ trong miệng Xa Thiên nhô ra một mũi tên nhỏ.
Mũi tên này nhỏ hơn ngón út, dài khoảng nửa ngón tay. Mũi tên kia không ngờ lại giấu trong miệng Xa Thiên, cũng không biết sao có thể giấu được trong đó.
Tuy nhiên, Diệp Phàm tin tưởng, một đại cao thủ giống như Xa Thiên, lại được sự sủng ái của Tông Vô Thiên như vậy. Chẳng những nổi tiếng về khinh công, về phương diện dùng độc tuyệt đối cũng không phải bình thường.
Hơn nữa, Xa Thiên đột nhiên ra sức đáp lại một chưởng, Tông Lạc lại kêu lên một tiếng, chỗ bắp chân một miếng thịt chảy máu đầm đìa đọng lại bên miệng của Xa Thiên. Tuyệt đối là bị mũi tên nhỏ trong miệng của Xa Thiên móc ra.
-Mẹ nó!
Tuy nhiên Tông Lạc vẫn xuất lực, đạp trên đầu của Xa Thiên, Xa Thiên cả người bay đâm vào vách tường, lập tức thân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Tông Lạc nhìn cũng không thèm nhìn, anh ta biết Diệp Phàm là cao thủ thập đẳng. Căn bản không có khả năng chiến thắng, cho nên đầu cũng không quay lại, chân hướng đất hung hăng đạp mạnh hướng về ngoài cửa động chạy trốn.
-Quay lại!
Diệp Phàm khẽ vươn tay cuộn dây xích màu đen của Tông Lạc lại, chớp mắt đã đến trước mặt Tông Lạc, khó khăn lắm mới quấn lấy bắp chân của người này, Tông Lạc lại bị Diệp Phàm tóm bay trở lại.