Phòng của Four- ni- er là một tòa nhà một tầng, nhưng lại rất dễ dàng cho mọi người làm việc. Diệp Phàm sắp xếp vài người thủ ở bên ngoài, bản thân cùng Thiên Thông và Vương Nhân Bảng đi vào.
Lặng lẽ đi đến tầng hai, mở cửa sổ mới phát hiện bên trong đúng là rất náo nhiệt, đang ăn uống hết sức nhiệt tình.
Diệp Phàm làm một dấu hiệu bằng tay rằng đã bàn bạc xong xuôi, ba người rất thoải mái khom chân đi nhẹ nhàng đến tầng hai.
Vương Nhân Bảng biết nói tiếng Lào, cho nên để anh ta bắt đầu gõ cửa.
Không lâu sau, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, vừa thấy ba người đều mặc đồ cảnh sát. Four- ni- er sau khi hơi sững sờ, có chút phẫn nộ nói:
- Các anh ở cục nào, tới làm gì?
- Chúng tôi đến từ Tổng cục Vạn Vật, ai là?
Vương Nhân Bảng cố ý nói, vừa nói ba người vừa đi đến bên chiếc bàn tròn.
Một động tác tay của Diệp Phàm, soạt một tiếng đã giải quyết xong 7 người. Điều này đối với cao thủ đẳng cấp của Diệp Phàm đương nhiên không thành vấn đề. Hơn nữa, trên cơ bản không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Đương nhiên, chỉ làm họ hôn mê, cũng không giết hại ai. Dù sao, Diệp Phàm cũng không muốn làm hại đến người vô tội.
- A…
Lúc này, một người đàn bà đi từ nhà trong ra, sợ tới mức kêu lên. Tuy nhiên, Vương Nhân Bảng bước đến vươn tay bịt miệng cô ta lại. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đừng giết cô ấy, các người có chuyện gì thì cứ hỏi tôi!
Four-ni-er sợ đến mức giãy giụa kêu lên.
Thiên Thông nhanh chóng đóng chặt cửa sổ.
- Nói đi, chi nhánh của Tam Độc giáo ở thành phố Ba Chiêm nằm ở chỗ nào?
Vương Nhân Bảng một tay ném người phụ nữ kia xuống đất, cô lập tức nhũn cả người, nằm rạp trên đất.
- Tam Độc giáo gì? Tôi chưa từng nghe qua. Tôi tuy rằng là cảnh sát của Cục cảnh sát Pa-Zhan nhưng chỉ là quản lý về vấn đề hộ khẩu, những thứ như phá án, trị an không thuộc quyền quản lý của tôi.
Four-ni-er lắc đầu, tên này, đúng là rất giảo hoạt, vẻ mặt rất bình tĩnh thong dong.
- Hừ!
Con dao găm trong tay Thiên Thông bất ngờ nhoáng một cái phóng xuống, phập một tiếng đâm vào chân bàn.
Mà trên dao găm còn gắn nửa cái tai đầm đìa máu của vợ Four-ni-er. Người đàn bà kia giãy giụa kêu đâu. Tuy nhiên, miệng lại bị Vương Nhân Bảng thuận tay cầm lấy một chiếc giẻ lau trên bàn nhét chặt, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
- Nếu còn không nói thì sẽ là cả cái tai đấy, còn không nói thì sẽ rạch mặt. Anh bạn này của tôi thích trò đó lắm đấy.
Diệp Phàm hừ nói, Vương Nhân Bảng phiên dịch lại một cách hung hãn.
- Nghe thì cũng có nghe qua, nhưng tôi quả thực không biết bọn họ ở chỗ nào.
Khuôn mặt Four-ni-er đen lại, nói.
- Để tôi!
Diệp Phàm đi đến, giơ tay cách không bắt đầu đùa nghịch trên người tên này. Không lâu sau, Four-ni-er toàn thân như rắn ngọ ngậy trên sàn nhà, miệng muốn kêu nhưng cũng bị nhét chặt. Không lâu sau, lỗ mũi Four-ni-er bắt đầu chảy máu, đôi mắt vì đau mà sắp lồi hẳn ra. Thấy toàn thân gã đều đang co giật, Diệp Phàm phất tay ra hiệu cho Vương Nhân Bảng có thể tiếp tục hỏi.
- A aaaaa….
Lúc này, vợ của Four-ni-er cũng đang giãy giụa lại gần người chồng mình, Bởi vì hai tay và hai chân của người đàn bà này đều đang bị trói, chỉ có thể hơi cử động, mà miệng thì bị bịt chặt, Vương Nhân Bảng cũng mặc kệ cô ta, có lẽ là đang xót chồng.
- Chi nhánh đó ở đâu?
Vương Nhân Bảng lớn tiếng hỏi.
- Ở… Sùng Minh Tiểu…
Điều kỳ quái là, Four-ni-er vừa mới nói được vài chữ, đột nhiên đồng tử mở lớn, "A" một tiếng, hai mắt trợn trắng, cẳng chân gầy cử động một chút liền bất động.
- Tên khốn này giả chết cái gì? Má nó, mau đứng lên!
Thiên Thông đá hai cái liên tiếp, nhưng phát hiện Four-ni-er không có động tĩnh gì.
Thiên Thông rõ ràng rất tức giận, một tay cầm lấy đầu của Four-ni-er lắc lắc thật mạnh, anh ta còn tưởng rằng Four-ni-er bị thủ pháp đặc thù của Diệp Phàm đùa nghịch đến mức hôn mê.
- Đừng rung nữa, ông ta chết rồi.
Diệp Phàm phất tay.
- Bị cậu giết chết rồi, tôi nói này, cậu không nhẹ tay một chút được à. Bây giờ manh mối này đã bị cắt đứt rồi còn có ích lợi gì nữa?
Thiên Thông tức giận hừ nói với Diệp Phàm.
- Không phải bị tôi giết chết, là cô ta!
Diệp Phàm bất ngờ vươn người đứng dậy bước đến trước mặt người đàn bà, một ngón tay điểm xuống, tay nhanh nhẹn rút giẻ lau ra khỏi miệng người đàn bà, hừ nói:
- Thân phận của cô có lẽ còn cao hơn Four-ni-er phải không?
- Ông… ông nói cái gì tôi không hiểu, các người giết chồng của tôi, các người là đồ ác ma!
Người đàn bà đó kêu khóc như điên.
- Sao có thể thế được, tôi nói này anh Hai, anh nhất định đã lầm rồi. Anh nhìn đi, hai chân hai tay người đàn bà này đã bị tôi trói cả vào rồi, ngay cả miệng cũng bị bịt. Cô ta chỉ lại gần Four-ni-er một chút, sao có thể ra tay được?
Thiên Thông căn bản cũng không tin nhìn Diệp Phàm chăm chăm.
- Không đúng, chết tiệt, chẳng lẽ chỉ vì lại gần một chút mà xảy ra chuyện sao?
Vương Nhân Bảng ấp úng nói.
- Người đàn bà này có lẽ là cao thủ thân phận tương đối cao trong Tam Độc giáo, đương nhiên, cô ta cũng không thể nào đạt đến cảnh giới phóng ra nội tức được.
Cô ta dùng độc, vừa rồi lúc tôi phát hiện ra thì đã muộn. Cậu điều tra xem, phỏng chừng trong tóc cô ta có giấu gì đó.
Tuy nhiên, tốt nhất đừng tìm trong tóc, tìm xem chỗ Four-ni-er vừa bị cô ta dựa vào ấy, nhất định có manh mối.
Diệp Phàm ra hiệu, nói.
Thiên Thông vừa nghe, lập tức tìm kiếm trên cổ Four-ni-er. Vương Nhân Bảng cũng cảm thấy hứng thú, hai tên bật đèn pin lên tìm kiếm kỹ càng.
- Kỳ lạ thật, không thấy gì cả.
Thiên Thông hai tay mở ra, nói.
- Xem phía bên phải cổ ông ta có phải có một nốt ruồi đen hay không, trong nốt ruồi đó nhất định có một cái lỗ nhỏ, nhỏ như sợi tóc thôi. Rồi cậu lại nặn ra một chút, không chừng còn có thể nặn ra máu đen.
Diệp Phàm thản nhiên nói, bởi vì Diệp Phàm có đôi mắt chim ứng, đã nhìn thấy từ lâu, chỉ là không cứu kịp thôi.
Thiên Thông làm y như vậy, quả nhiên cổ chảy ra một ít máu màu tím.
- Lợi hại thật, con mẹ nói, thủ đoạn giết người của Tam Độc giáo này đúng là cao minh, làm cho người ta muốn phòng cũng khó. Tay không động đậy, chân không động đậy, mồm không động đậy lại có thể giết chết người. Hơn nữa, ngay cả chết thế nào cũng không điều tra ra. Cao thủ!
Thiên Thông rụt cổ một cái, trong lòng đã cảm thấy sợ hãi rồi.
- Cho nên ấy mà, đồng chí, trong chiến đấu phải chú ý một chút. Bằng không, chết như thế nào ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ.
Diệp Phàm nói.
- Tốt hơn hết là tôi đi đằng sau anh vậy, an toàn hơn chút.
Thiên Thông vò đầu một chút, nói.
- Đồ nhát gan!
Vương Nhân Bảng khinh bỉ, mắng người này một câu.
- Mất mạng rồi còn cao thượng có ích gì, cậu muốn làm người cao thượng thì làm đi. Tiểu Thiên tôi không muốn làm những chuyện ngu xuẩn như vậy. Con kiến còn ham sống, huống chi là con người như chúng ta.
Tiểu Thiên ngang bướng cãi cố, rất tức giận. Tiểu Thiên nói mấy câu này không ngờ lại có thể khiến cho Vương Nhân Bảng tên này á khẩu không trả lời được.
- Được rồi!
Diệp Phàm phất phất tay, cách không thi triển nội tức trên người đàn bà kia một lúc.
Không lâu sau, dưới tác dụng của chiêu Phân cân chác cốt, tình trạng của người đàn bà đó cũng không khác Four-ni-er là bao. Ý chí của người đàn bà này kiên cường hơn Four-ni-er nhiều. Sau khi nhịn 5 phút mới ấp úng kêu lên:
- Cộng Dát Cộng Dát!
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa ngừng tay, người đàn bà nằm rạp xuống đất, miệng chảy ra một ít máu đen. Cũng đi theo Phú Ni Nhĩ rồi.
- Cộng Dát là cái gì, chẳng lẽ là địa danh?
Thiên Thông lẩm bẩm một câu. Sau khi ba người xử lý xong những người khác thì nhanh chóng dời đi.
Đương nhiên, lần này không thể quay lại khách sạn nhỏ đó rồi. May rằng Sua-na-fa đã sắp xếp một chỗ tạm dừng chân khá bí mật.
- Vừa hỏi qua Sua-na-fa rồi, nói là Cộng Dát ở phía Bắc thành phố Pa-zhan. Là thành lũy quân sự chiến đấu của nhân dân Lào cổ đại, tuy nhiên, từ mấy năm trước đã sụp, không còn giữ được hình dáng ban đầu nữa. Sau này có người mua, xây thành một trang viên có dáng vẻ của một thành lũy. Địa bàn tương đối lớn, toàn bộ đều được xây bằng những khối đá lớn, ngay cả thuốc nổ cũng khó nổ tung.
Vừa đi vào phòng, Triệu Thanh Ngọc liền nói.
- Xem ra, chỗ này đúng là có chút khả nghi.
Diệp Phàm nói.
- Bất kể khả nghi hay không, tin chắc rằng chẳng có mấy người có thể không nói sự thật dưới tay Diệp Phàm anh. Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tốt nhất là tranh thủ lúc tối thì đi. Ban ngày mục tiêu quá bắt mắt, rất bất lợi với sự an toàn của chúng ta.
Vương Nhân Bảng nói.
- Thanh Ngọc, anh đi tìm những thứ liên quan đến Cộng Dát như bản thiết kế vân vân lại đây.
Diệp Phàm sắp xếp, Triệu Thanh Ngọc đi ngay.
Nửa giờ sau, bản thiết kế đúng là tìm được một bản. Có điều chẳng có tác dụng gì nhiều, chỉ là thiết kế bên ngoài của một thành lũy.
- Số 1. Cái này có chút giống với nơi canh gác trên Trường Thành của Trung Quốc, thành lũy Cộng Dát được xây dựng trên một sườn núi thoai thoải. Xung quanh trang viên là một mảnh đất trống rất rộng, nghe nói phạm vi khoảng hơn một trăm mấy chục mét.
Trên bãi đất trống này không có bất cứ vật gì có thể ẩn núp, chống đỡ được. Chỉ là một khoảnh đất cỏ, nếu anh muốn công tiến thành lũy, phải đi qua hơn một trăm mét đất trống này.
Độ nguy hiểm quá lớn. Bọn chúng nhất định đã sắp xếp người canh gác xung quanh thành lũy.
Mà theo Sua-na-fa nói, xung quanh thành lũy được trang bị mười mấy cái camera. Nghe nói bên trong có hai mươi mấy bảo vệ. Những bảo vệ này đều mang theo súng, ngay cả súng máy loại nhẹ rất lợi hại bọn chúng cũng có.
Phải đi qua mảnh đất trống để đến chỗ thành lũy, trừ phi anh bay qua hoặc đào đường hầm đi qua. Tuy nhiên, những biện pháp này rõ ràng là không thể thực hiện được.
Trương Cường nói.
- Nếu Cộng Dát thật sự là chi nhánh tại thành phố Pa-Zhan của Tam Độc giáo, vậy thì trong này không những có những phần tử đen tối mang súng, hơn nữa có lẽ trên cỏ này có độc hay không cũng khó nói.
Diệp Phàm nói.
- Bọn chúng hạ độc thật sự rất khó phòng, vừa rồi tôi đã được lĩnh giáo, ghê gớm thật!
Thiên Thông lẩm bẩm một câu, tên này còn rụt cổ lại một cái.
- Đào đúng hầm không được, đi trực diện có lẽ cũng không được. Chỉ có thể bay qua trên không trung, nếu ở trong nước còn có thể mượn trực thăng bay đến, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều thế rồi. Có thể dùng dây thừng bắn đến rồi đi qua đó không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Làm sao mà cắm chặt được, thành lũy của người ta đều là những tảng đá lớn, phi tiêu nào có thể găm vào chứ?
Huống chi, nếu có găm được vào thật, nhất định sẽ phát ra động tĩnh lớn. Một khi anh gây động tĩnh lớn như vậy, bọn chúng cũng không phải người ngu mà không phát hiện ra anh.
Tam Độc giáo nếu đã tổ chức nghiêm mật như thế, hơn nữa thủ đoạn dùng độc vô số, những điều chúng ta nghĩ đến bọn chúng đều đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Vương Nhân Bàng tức giận nói.
- Bắn phi tiêu nhất định là không được, nếu như là một tòa nhà bằng gỗ thì còn dễ giải quyết. Khoảng cách xa như vậy nhất định sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, đá tảng thì cũng không cần sợ.
Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Khoảng cách là bao nhiêu mét, đã chuẩn xác chưa?
- Phỏng chừng 120m
Trương Cường nói.
- Chuyện bay qua này để tôi làm, mấu chốt là phải mau chóng. Tôi vừa qua một cái là có thể ra tay giải quyết trước mấy tên lính gác.
Chẳng qua, cứ như vậy nhất định bị chúng phát hiện. Cho nên, một khi tôi cột chắc dây thừng, tốc độ của các cậu phải thật nhanh.
Hơn nữa, trên không trung chỉ có dây thừng thì không dễ mượn lực, nếu trong thành lũy có súng máy hạng nhẹ thì độ nguy hiểm sẽ tương đối cao.
Tốp đầu đi qua để tôi xuất phát buộc chặt dây thừng, sau đó để Tiểu Thiên và Tiểu Bảng theo sau, Tiểu Lan là đội thứ ba.