- Nghe nói Chủ tịch Cổ có thành kiến gì đó đối với Khinh Vượng? Phải chăng Bí thư Tạ đang suy nghĩ vì chuyện này?
Diệp Phàm hỏi.
- Có chút rắc rối nhỏ nhưng tin chắc là đồng chí Phi Hùng sẽ xét suy xét đến mọi góc độ của tình hình.
Lời nói này của Tạ Quốc Trung ngang với là đã đồng ý ủng hộ rồi.
Diệp Phàm hiểu được có được điều này là nhờ vào thể diện của Phí Hướng Phi. Biểu hiện của Phí Hướng Phi với mình thân thiết như thế, dù cho Cổ Phi Hùng có là thân tín của Phí Mãn Thiên nhưng thể diện của hắn làm sao mà vượt qua cả Phí Hướng Phi được?
Giữa hai người, Tạ Quốc Trung đương nhiên lựa chọn thiên về hướng bên Diệp Phàm rồi. Nếu không đồng ý chuyện này thì chắc là Phí Hướng Phi sẽ trực tiếp ra mặt. Cứ đà đó có khả năng sẽ đắc tội với Diệp Phàm. Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Tạ Quốc Trung cuối cùng lựa chọn là đồng ý.
Sau khi đi ra khỏi phòng hát, Diệp Phàm liền qua đêm ở khách sạn Mặc Hương.
Còn Phí Hướng Phi vừa mới trở lại phòng, đón tiếp một vị khách đến viếng thăm là Cổ Phi Hùng.
- Phí thiếu gia, hôm qua về nhà chúc Tết, cậu đã quay lại thủ đô rồi không phải sao?
Cổ Phi Hùng tươi cười nói với Phí Hướng Phi.
Phí Hướng Phi ở trong một phòng nhỏ có một phòng khách nhỏ và một phòng ngủ giống với cấu trúc phòng của Diệp Phàm.
- Ừ, có người bạn ở thủ đô gọi đến hỏi thăm, trở về vài ngày giáp Tết thật sự rất bận, đón tiếp khách không xuể.
Phí Hướng Phi cười nói, Cổ Phi Hùng nghe xong vô cùng ngạc nhiên trong lòng.
Những lời này của Phí Hướng Phi khiến Cổ Phi Hùng suy nghĩ rất nhiều. Điều này cho thấy rằng Phí Hướng Phi từ thủ đô lặn lội đến đây là chỉ vì bữa cơm do Diệp Phàm mời. Chuyện này là sao đây?
Phí Hướng Phi nói, xác nhận lại việc hôm nay vội vã từ thủ đô trở về đây.
- Phí thiếu gia, trong bữa cơm hôm nay, tên Diệp Phàm này hình như có chút...
Cổ Phi Hùng quyết định dò xét một chút, nhìn Phí Hướng Phi nói nửa câu.
- Phải chăng anh cảm thấy anh ấy không nể mặt anh?
Phí Hướng Phi thẳng thắn trực tiếp hỏi.
- Thể diện cũng không sao, chỉ có điều người này cũng có chút thái quá. Ra mặt vì một tên Giám đốc lâm trường nhỏ nhoi như thế, tôi thật sự có chút nghĩ không thông. Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ thân thích hoặc là gì đó?
Cổ Phi Hùng nói.
- Con người này rất khái tính, nhưng anh ấy cũng đã nói Giám đốc lâm trường Trịnh đã có công trong việc điều tra cái chết của cha nuôi anh ấy. Con người mà, đền ơn đáp nghĩa là chuyện thường tình.
Phí Hướng Phi thản nhiên giải thích, liếc nhìn Cổ Phi Hùng một cái rồi nói tiếp:
- Tốt nhất anh không nên có thái độ quá cứng rắn với con người này. Nếu anh ấy muốn giúp Giám đốc lâm trường Trịnh để đáp lại một ân tình của người ta thì tôi thấy hay là anh chiều anh ta đi.
- Nhờ người ta giúp mà còn kiêu ngạo như thế à? Điều này cũng không giống với cách nhìn nhận của cậu đâu.
- Nói thế nào nhỉ? Tôi nói cho anh biết một điều nhé. Trong bữa cơm vừa rồi chẳng phải có một cô gái tên Kiều Viên Viên là vợ chưa cưới của Diệp Phàm sao?
- Cô Kiều đến từ thủ đô, chẳng lẽ là xuất thân từ một gia tộc lớn?
Cổ Phi Hùng lại giật mình nói.
- Ừ, chính là công chúa của Đại viện Kiều gia. Anh nói xem Kiều gia có được coi là một gia tộc lớn không?
Phí Hướng Phi cũng không giấu Cổ Phi Hùng vì cha đẻ của gã là người cả đời đi theo Phí gia. Nhắc nhở trước cho gã tránh đụng độ với Diệp Phàm, nếu không thật sự đến lúc đó thì bản thân mình là người ở giữa hai bên nên khó xử nhất.
- Kiều Viễn Sơn?
Cổ Phi Hùng lẩm bẩm ba chữ kia, thầm lạnh toát sống lưng.
- Khả năng của người này không chỉ có như vậy thôi đâu.
Phí Hướng Phi ngáp một cái nói. Cổ Phi Hùng vừa nhìn thấy đây là biểu hiện người ta muốn tiễn khách nên lập tức cáo từ ra về.
Còn Diệp Phàm đang nồi với Diệp Tử Kỳ ở trong phòng.
- Tử Kỳ, trong nhà em có ảnh chân dung của mẹ không?
Diệp Phàm hỏi. Bức ảnh chân dung này là do Diệp Phàm lúc đó cho cao thủ đồ họa dựa vào miêu tả của cha mẹ ruột dùng máy tính vẽ ra.
- Có một tấm, em vẫn còn giữ đấy.
Diệp Tử Kỳ nói, ánh mắt sáng ngời và hỏi tiếp:
- Anh phải chăng đã phát hiện ra điều gì?
Sau khi Tử Kỳ cầm sang, Diệp Phàm liền cẩn thận quan sát rồi kể lại chuyện người phụ nữ điên mà đã gặp ở trại Hồng Cốc.
Diệp Tử Kỳ vừa nghe xong liền chảy nước mắt, vội reo lên:
- Anh, chúng ta lập tức đuổi theo đi.
- Đừng nóng vội, anh đang đợi ba mẹ đến. Năm đó, cả hai người họ đều đã từng gặp mẹ của em, chỉ có họ mới có thể nhận ra thôi.
Diệp Phàm an ủi nói.
- Em sẽ lập tức điện thoại cho ba mẹ đến ngay.
Diệp Tử Kỳ nóng ruột như kiến bò chảo nóng rồi.
- Chắc là họ sẽ nhanh đến thôi, chúng ta sẽ đi thông đêm đến trại Hồng Cốc.
Diệp Phàm nói.
Một giờ sau, người đến không chỉ có ba mẹ Diệp Phàm mà còn có anh trai Diệp Cường và em gái Diệp Tử Y cũng đã tới. Xem ra tất cả mọi người đều rất sốt ruột.
Cả nhà đi máy bay từ thủ đô đến rồi lại đổi chuyến bay đến thị xã Long Giang tỉnh Tấn Lĩnh, đi thẳng một mạch đến trại Hồng Cốc.
Đến khoảng giữa trưa ngày thứ hai thì cuối cùng cũng đã đến được trại Hồng Cốc.
Hai chân Diệp Tử Kì run bần bật lên như đánh đàn. Thằng nhóc này chắc là đã rất lo lắng, chỉ sợ chuyến này đi lại công cốc công cò.
- Mẹ em ở trong đó thật ư?
Diệp Tử Kỳ run rẩy nói khi nhìn thấy ba chữ " Am Ngọc Diệp".
- Bây giờ vẫn chưa chắc chắn vì khuôn mặt bà ấy đã bị biến dạng rất nhiều. Hơn nữa, Tử Kỳ, em cần chuẩn bị tâm lý trước. Bây giờ bà ấy đã bị điên rồi, trên mặt lại có nhiều vết thương, chắc là đã bị thương rất nặng đấy.
Diệp Phàm giơ tay vỗ nhè nhẹ vai Diệp Tử Kỳ nói.
- Vào đi, nàng dâu xấu thế nào cũng phải có ngày ra mắt nhà chồng.
Diệp Thần Tây vỗ vỗ bả vai đứa con trai an ủi. Mấy người cùng bước vào trong am ni cô.
- Xin hỏi có Thanh Liên sư thái ở đây phải không ạ?
Diệp Phàm hỏi một lão ni cô tên là Tuệ Trân.
- Hôm qua bà ấy đã đi Đồng Lĩnh rồi. Ở đó có một người họ Tống đang có đàn pháp mời riêng bà ấy đi. Thanh Liên sư thái của chúng tôi cũng khá nổi tiếng ở Đồng Lĩnh, ngay cả trên tỉnh cũng có khi mời bà ấy đi làm pháp sự.
Tuệ Trân nói.
Thực ra cái gọi là làm pháp sự kia đơn giản chỉ là nhà ai có người chết thì mời sư thái đến tụng kinh thôi, còn các ni cô có thể nhận được rất nhiều tiền lễ. Điều này tất nhiên có liên quan đến danh tiếng của người ta.
- Vậy còn người phụ nữ điên ở trong am của các vị thì sao?
Diệp Tử Y vội vã hỏi.
- Hôm qua bà ấy ầm ĩ đòi đi cùng sư thái. Sư thái cũng không còn cách nào nên đành phải dẫn bà ấy đi theo.
Tuệ Trân nói.
Diệp Phàm hỏi địa chỉ rõ ràng. Vì thời gian gấp gáp nên mượn mấy con ngựa của chú ba phi thẳng đến thành phố Đồng Lĩnh. Tống gia ở khu Tây Bắc của thị trấn Thủy Vân. Vì Tống gia cũng có chút tiếng tăm trong thị trấn nên vừa hỏi đã tìm được ra.
Quả nhiên là người vợ đã qua đời, hôm qua mới đưa tang. Nhưng phong tục của địa phương là sau khi đưa tiễn người chết còn phải làm pháp sự từ hai đến ba ngày.
Một người trung niên để râu của Tống gia vừa nghe Diệp Phàm hỏi Thanh Liên sư thái, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên.
- Sao thế? Phải chăng sư thái đã đi rồi?
Diệp Phàm hỏi, linh cảm đã xảy ra chuyện không hay.
- Điều này... điều này...
Người trung niên ngẫm nghĩ một chút và còn đầu một cái ậm ừ nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông mau nói đi!
Diệp Cường không nhẫn nại được nữa, gào lên.
- Hung dữ như thế làm gì? Bọn họ bị bắt đến Cục Công an rồi.
Người trung niên trừng mắt lườm Diệp Cường một cái, rất bất mãn nói sẵng.
- Bị bắt đến Cục Công an là có ý gì? Ông nói rõ hơn đi!
Diệp Phàm vừa nghe, mặt lập tức đanh lại nói.
- Muốn biết thì tự đi đến Phòng Công an quận mà hỏi, hỏi tôi làm gì. Tống gia chúng tôi ở thị trấn Thủy Vân này cũng không vừa đâu.
Người trung niên có chút ngạo mạn nói, chắc là vì bất mãn với thái độ gay gắt của Diệp Cường.
- Ông có nói hay không?
Diệp Cường giận dữ một tay nhấc bổng gã trung niên họ Tống lên như xách một con gà.
- Cậu muốn làm gì? Người đâu, có người muốn gây sự!
Gã trung niên bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch ra, kích đồng gào lên.
Không lâu sau, mọi người đang mặc đồ tang ở trong lễ đường đều chạy ra nhìn chằm chằm một mình Diệp Phàm.
- Mọi người bình tĩnh! Chúng tôi không phải muốn gây sự mà chỉ muốn hỏi tại sao Thanh Liên sư thái bị bắt đến Cục Công an thôi, còn nữa, người phụ nữ đi cùng phải chăng cũng bị bắt đi rồi?
Diệp Phàm nói, ra hiệu Diệp Cường buông người trung niên kia ra.
- Tống Triều, mau gọi Tống trụ lại đây. Người chú này của anh ta bị người ta đánh rồi.
Gã trung niên vừa thoát khỏi bàn tay của Diệp Cường đã vội xoay người hét lớn với đám người sau lưng.
- Mẹ nó chứ, đừng nói là không đánh mày, thái độ này của mày, đánh rồi thì mày còn nói thế nào?
Diệp Cường nổi điên lên, đá chân sang muốn đánh người nhưng bị đám người ngăn lại.
Diệp Cường hừ một tiếng, cao to lừng lững đứng trước mặt đám người kia. Xem ra vẻ sát thủ của Diệp Cường làm người ta khá dè chừng. Tuy đám người kia không giỏi võ nhưng cũng biết được người nào lợi hại.
- Chú, kẻ nào dám đến nhà chúng ta gây chuyện?
Lúc này, một thanh niên vừa cao vừa gầy bước từ cửa vào và còn là một cảnh sát hỏi.
- Tống Trụ, chú bị bọn họ đánh, thằng nhãi kia còn muốn bắt chú nữa.
Gã trung niên chỉ vào Diệp Cường kêu lên.
- Mẹ kiếp, to gan lớn mật đấy, dám đến Tống gia chúng ta giương oai!
Tống Trụ nói sẵng một câu, bước về phía Diệp Cường.
- Tống gia là cái thá gì? Các người mời sư thái đến làm pháp sự để người ta bắt đi rồi, còn ở đây mà gào thét cái nỗi gì? Anh tên là Tống Trụ, là cảnh sát đồn Côn an thị trấn Thủy Vân phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Mày là thần thánh phương nào mà vênh như thế hả?
Tống Trụ hiển nhiên căm tức, xoay người trừng mắt lườm Diệp Phàm một cái. Tống Trụ là Trưởng đồn Công an thị trấn Thủy Vân, bình thường đương nhiên là nhân vật có máu mặt ở thị trấn này, chưa từng bị ai coi thường như thế nên đã nổi khùng lên.
- Thần thánh? Chúng tôi cũng chẳng phải là thần thánh. Nhưng chúng tôi đến để hỏi chuyện Thanh Liên sư thái của am Ngọc Diệp bị bắt đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên sẽ không coi tên vô danh tiểu tốt này ra gì.
- Mày có tư cách gì mà hỏi Tống Trụ tao? Cái đồ rác rưởi!
Tống Trụ tức nổ mắt, tiến về phía Diệp Phàm.
- Diệp Cường, gọi điện thoại cho Bao Nghị, hỏi hắn xem cảnh sát tên Tống Trụ ở thị trấn Thủy Vân sao dám ngạo mạn như vậy. Tôi hỏi chuyện nó mà nó dám quạt vào mặt tôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Song Tống Trụ vừa nghe thấy thế lập tức co rúm người lại, sắc mặt thay đổi đến mấy lần, khóc không nổi mà cười cũng không xong.
Những người khác đều không biết Bao Nghị là ai, nhưng với Tống Trụ mà nói thì chẳng khác nào như sấm đánh ngang tai.
Hơn nữa khẩu khí của Diệp Phàm lớn như thế thì Bao Nghị hình như còn là cấp dưới của hắn. Hơn nữa, thằng nhãi này còn rất oai phong tướng nhà quan. Tống Trụ lập tức cảm thấy cả người mềm nhũn, vội huơ tay vẫy người nhà đến đỡ mới đứng vững được.