- Không rõ lắm, tuy nhiên, bằng trực giác, lại thêm đồng chí La Khảm Thành dễ dàng dung túng y như vậy. Tôi cảm giác người này có vốn để được nuông chiều. Bằng không, với tính cách đó, thái độ đó, sớm đã bị đồng chí La Khảm Thành đạp một đạp xuống địa phương rồi,
Tề Chấn Đào khẽ lắc đầu.
- Quái, ở Bắc Kinh hình như cũng không nghe nói có quan lớn nào họ Xa.
Lúc này, Tề Thiên ở bên cũng thì thầm một câu.
- Đổi suy nghĩ đi, con đừng có nhìn chằm chằm vào họ Xa như vậy. Có thể suy nghĩ từ nhiều góc độ, mẹ của Xa Quân là phụ nữ. Cho nên, không nhất thiết phỉ tìm họ Xa, đó là một sai lầm đấy.
Tề Chấn Đào nói.
- Giờ hay rồi, Cao Thành đi, hồ ly Khổng Đoan thay vị trí anh ta. Nghe nói người này có chút thân thích với Bộ trưởng Khổng ở Bộ xây dựng
Bí thư La lại đưa tên Xa Quân kiêu ngạo xuống. Nghe nói Trần Đại Hải cũng là người của "La thiên thượng tiên".
Đây đúng là việc vui, Bí thư Đảng quần chúng liên kết với Trưởng ban tổ chức cán bộ, Diệp Phàm cháu làm sao quản mũ quan đây?
Đây rõ ràng là muốn đoạt quyền, Bí thư cháu đây bên khối chính phủ bị Khổng Đoan, Chủ tịch thành phố nắm giữ, còn ở thành ủy bị Xa Quân và Trần Đại Hải chặn lại. Những ngày tháng này, xem ra không để cho cháu sống nữa rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cậu để tâm một chút, cuộc sống của cậu chật vật. Tuy nhiên, tôi nghĩ, vấn đề gì cũng có cách để giải quyết. Hơn nữa, tôi tin vào năng lực và nhãn lực của cậu. Xa Quân kiêu ngạo, Diệp Phàm cậu vẫn là nhân vật số 1 của Thành phố Đồng Lĩnh.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Haha, nếu bàn về vấn đề kiêu ngạo, ai có thể kiêu ngạo qua anh nữa. Nghe nói anh lần đầu tiên đi báo cáo ở Ban tổ chức cán bộ Trung ương, đã đánh một cán bộ cấp Cục, còn đối đầu với một Thứ trưởng. Xa Quân đứng trước mặt anh, còn chẳng đáng xách dép cho Diệp Phàm anh, em nhổ vào!
Tề Thiên cười gượng.
- Haha, trước kia đồng chí tiểu Diệp chỉ là một tổ trưởng nhỏ ở Đập nước Thiên Thủy mà còn dám đối đầu với Tề đại pháo Phó chủ tịch thường trực tỉnh Nam Phúc này mà.
Sau đó, nghe nói Bí thư tỉnh thành cũng bị Diệp Phàm đấm cho vài đấm, cho nên, không cần lo lắng quá đâu.
Xa Quân, cho dù có phân lượng, nhin tin là đồng chí tiểu Diệp hoàn toàn có thể dàn xếp được.
Không ngờ Tề Chấn Đào chuyển sang dụ dỗ Diệp Phàm.
Đắc chí nhất chính là đồng chí quyền Chủ tịch thành phố mới nhậm chức Khổng Đoan, trong một gian phòng xa hoa của Phong Vân lầu có mấy người đang ngồi.
Tất Vân Lý, Trì Hạo Cường, Nhâm Tín Thiên, Vạn Phú Tài đều có mặt. Trên bàn, đều là những thành viên nòng cốt ở Thành phố Đồng Lĩnh của Khổng Đoan. Bốn ủy viên thường vụ tất cả, chiếm mất 30% số phiếu của Hội nghị thường vụ Thành phố Đồng Lĩnh rồi.
Tuy nhiên, chủ tọa không phải Khổng Đoan, mà là một thanh niên đẹp trai, mặc áo khoác đen. Trong tiết trời mùa đông, mà trong tay người này còn phe phẩy một chiếc quạt có nét vẽ rất đẹp.
- Khổng thiếu gia, đã lâu không gặp. Phú Tài kính anh một ly.
Vạn Phú Tài vẻ mặt nịnh nọt nhấc ly rượu lên. Khổng thiếu gia là Khổng Đông Phong tự xưng Ngọa Long, chủ của Phong Vân lầu này.
- Ờ.
Khổng Đông Phong rất kiêu ngạo, chỉ hừ một tiếng. Y cầm lấy ly rượu, dường như chỉ vươn đầu lưỡi liếm khẽ một chút.
Tuy nhiên, Vạn Phú Tài vị thần tài lớn của Thành phố Đồng Lĩnh ngay cả Bí thư Diệp cũng chẳng thèm để vào mắt này vẻ mặt không có chút gì là không hài lòng, vẫn tươi cười uống cạn ly rượu, bộ dạng rất vinh hạnh ngồi xuống.
- Đúng rồi, cục trưởng Vạn, sao đến giờ anh vẫn chỉ là Cục trưởng vậy?
Khổng Đông Phong vừa nói câu thứ hai, da mặt dầy già nua của Vạn Phú Tài hơi đỏ lên. Thằng này tương đối xấu hổ, miệng ấp úng không biết nên trả lời thế nào.
- Haha, Đông Phong, Cục trưởng Vạn không bao lâu nữa anh phải gọi là Phó chủ tịch thành phố Vạn đấy.
Lúc này, Khổng Đoan vẻ mặt thân thiết cười nói.
Kể ra, cha của Khổng Đoan với cha của Khổng Đông Phong là anh em kết nghĩa.
Khổng Đông Phong còn phải gọi Khổng Đoan là anh. Tuy nhiên, Khổng Đông Phong người này mắt cao hơn trán. Y sẽ không thừa nhận chuyện đó.
- Ồ, xem ra, Đông Phong tôi phải chúc mừng Chủ tịch thành phố Vạn rồi.
Khổng Đông Phong thản nhiên cười cười còn lắc lắc cây quạt.
Chỉ có điều y lại cầm ly rượu lên liếm một chút rồi đặt xuống. Hại Vạn Phú Tài vô cùng vội vàng đứng lên uống cạn một hơi, còn nở ra một nụ cười tươi trên mặt.
- Cảm ơn, việc này đều phải dựa vào Chủ tịch thành phố Khổng cân nhắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vạn Phú Tài cười nói.
- Phú Tài, anh phải nắm chặt một chút. Tuy nói Ngô Dụng bị cắt chức, lại đi Lâm Nguyệt rồi.
Ở thành phố lập tức trống hai vị trí Phó chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, toàn tỉnh cũng không ít người nhìn chằm chằm vào đấy.
Đúng rồi, gần đây anh với Tuyên Minh Đường của Cục giao thông khá hăng hái. Nghe nói hạng mục cải tạo phố Tân Long Sở tài chính tỉnh cấp 30 triệu rồi, sao lại rót xuống?
Anh có hỏi Giám đốc sở Vạn xem là vị thần nào đã xuất ngựa dàn xếp việc này không?
Khổng Đoan hỏi, đối với việc này y cũng rất hiếu kỳ.
- Việc này, anh tôi không nói gì hết.
Vạn Phú Tài lắc đầu, mặt nhăn lại.
- Haizz, đoán chừng là cấp trên ép xuống rồi. Việc này, chắc hẳn có liên quan đến hắn.
Tất Vân Lý thở dài. Hắn này đương nhiên là chỉ Diệp Phàm rồi.
- Chắc chắn rồi, Mễ Nguyệt rất thân với hắn, chắc hẳn đã lên giường rồi. Hắn không giúp cô ta thì ai giúp.
Trì Hạo Cường châm chọc nói.
- Mễ Nguyệt, chính là Mễ Nguyệt bên Thành ủy à. Tôi nghe nói Phượng Thảo Thiên tuyên bố ở Phong Vân lầu là trong ba tháng sẽ biến Mễ Nguyệt thành thiếp của anh ta, có chuyện này sao?
Khổng Đông Phong đột nhiên xen vào một câu.
- Đúng là có chuyện này, chỉ có điều, giờ Phượng Thảo Thiên đang ngồi trong nhà tù rồi.
Trì Hạo Cường hừ nói.
- Phượng Thảo Thiên sợ là cũng bị hắn nhốt vào tù?
Khổng Đông Phong nói.
- Đúng, là hắn,vì vụ tai nạn mỏ than Hải Sơn nên bị bắt.
Trì Hạo Cường nói.
- Xem ra, Bí thư Diệp rất có năng lực nha. Khổng Đông Phong tôi rất muôn gặp vị thần này để được mở mang kiến thức.
Khổng Đông Phong vẻ mặt tự đại cười cười.
Sáng hôm sau, 8h Diệp Phàm về đến Thành phố Đồng Lĩnh. Đây là thời kỳ rất "phi thường". Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào, nếu không có mặt sẽ khiến người ta ngờ vực.
9h sáng, Diệp Phàm ngồi trong văn phòng phê duyệt công văn. Lúc này, thư ký Điền Thanh bước vào nói là Phó bí thư Xa mới nhậm chức đang ở ngoài phòng khách nhỏ.
- Ừ, Bí thư Xa đến đấy à.
Diệp Phàm lên tiếng bước ra, thấy Xa Quân đang ngồi bắt chéo trân, tay cầm chén trà, mắt nhìn trần nhà.
Thấy Diệp Phàm bước ra, Xa Quân không có ý đứng lên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Bí thư Diệp đúng là vẫn còn trẻ.
- Haha, anh cũng vậy mà.
Diệp Phàm cười cười vốn muốn bắt tay chào hỏi, thấy thằng này kiêu ngạo quá, ngay cả đứng lên cũng không đứng, hơn nữa, đùi phải còn đong đưa nữa.
Diệp Phàm xoay người bước về văn phòng, cũng chẳng quay đầu lại, miệng nói:
- Bí thư Xa, vào trong này ngồi đi.
- Ngoài này rất tốt mà, ở ngoài này nói chuyện là được rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng của Xa Quân.
Đây là địa bàn của ông đây, anh dám sai tôi à. Diệp Phàm không để ý đến y, biết người này đang muốn tạo uy thế phủ đầu nhân vật số 1 Thành phố Đồng Lĩnh mình đây.
Lúc này nếu nghe lời y thì về sai không cần phải lăn lộn ở Thành phố Đồng Lĩnh nữa, cho nên, Diệp Phàm bước thẳng vào phòng làm việc, tuy nhiên, cửa cũng không đóng. Hắn muốn nhìn xem, tên kia có vào hay không.
Thư ký Điền Thanh phát hiện, vẻ mặt mỉm cười của Xa Quân lập tức liền âm trầm xuống.
Tuy nhiên, Xa Quân cũng không có ý đứng dậy. Chân bắt chéo, đong đưa, khóe miệng cười lanh, vừa uống trà vừa nhìn trần nhà.
Ước chừng 5 phút trôi qua, thấy thư ký Điền không có ý châm trà. Xa Quân nổi giận, bộp một cái, chén trà bị y đặt mạnh xuống bàn, hừ nói:
- Ngay cả trà cũng không rót sao? Bí thư Diệp để anh lại có ích gì?
- Xin lỗi Bí thư Điền, trà vẫn đang pha, chưa xong!
Điền Thanh lạnh lùng nói, bởi vì, anh ta cũng nhìn thấy được chút manh mối, vì chủ của mình, Điền Thanh cũng không sá gì nữa.
- Đang nấu, một bình trà mà nấu 10 phút à?
Xa Quân xem xét ấm trà điện, hừ nói.
- Haizz, bận quá nên quên mất nhấn công tắc.
Thư ký Điền giả vờ ngượng ngùng, nói.
- Anh nấu tiếp đi!
Xa Quân đứng lên, trợn mắt nhìn Điền Thanh, trút giận vào chén trà rồi mới bước về phòng làm việc của Diệp Phàm.
- ngồi đi đồng chí Xa Quân.
Diệp Phàm mặt không chút thay đổi, chỉ vào chiếc ghế đối diện, tư thế giải quyết việc chung.
Nếu hôm nay Xa Quân đã so khí thế, vậy phải hung hăng đè y xuống mứi được. Lúc này tuyệt đối không thể mềm yếu, anh cứng y cứng, anh mềm y mềm.
- Bí thư Diệp, chúng tôi mới tới, thành ủy cũng có thay đổi vài người. Tôi nghĩ, hay là mai mở cuộc họp Ủy viên thường vụ. Bằng không, ngay cả thành viên bộ máy cũng không biết mặt, vậy thì làm sao triển khai công tác được?
Xa Quân nói.
- Yêu cầu của anh rất hợp lý, vốn tôi cũng định như vậy. Nhưng hôm nay bận quá, cho nên, để 9h sáng thứ 2 đi.
Diệp Phàm nói.
Xa Quân chỉ nói một vấn đề như vậy rồi cáo từ.
Diệp Phàm gọi điện cho Mễ Nguyệt, Mễ Nguyệt dĩ nhiên đi sắp xếp.
Chỉ chốc lát sau, Vương Long Đông gọi điện, hỏi,
- Sáng thứ hai gặp mặt à?
- Ừ, chẳng có vấn đề thảo luận chuyên môn gì. Đương nhiên, chỉ nói vài chuyện cuối năm.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói lần này mở Hội nghị thường vụ là do Xa Quân đề xuất? Anh ta có đề xuất vấn đề thảo luận gì không?
Vương Long Đông hỏi.
- Không, tuy nhiên, người này, phải chú ý.
Diệp Phàm nói.
- Nghe nói tên này kiêu ngạo lắm, trên Hội nghị lần đầu có thể gây khó dễ ngay không?
Vương Long Đông có chút bận tâm.
- Không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn. Nếu hắn dám gây khó dễ ở hội nghị đầu tiên, chúng ta sẽ cho hắn biết ai là chủ của Thành phố Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Tối, Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của Kiều Viễn Sơn, ông chỉ nói một câu, chuyện của Kiều Báo Quốc thành rồi.
- Thành rồi, phục chức là tốt.
Diệp Phàm nói, trong lòng cũng hơi đắc ý. Vì chuyện của Kiều Báo Quốc hoàn toàn nhờ vào Diệp Phàm.