- Đích xác là cao thủ thập đẳng, dựa vào cao thủ cửu đẳng đạt cảnh giới viên mãn như tôi hiện tại mà còn không phải là đối thủ của cô ta. Nói ra thật xấu hổ, tôi suýt chút nữa thì răng rụng đầy đất rồi.
Sau này mới biết trong nhà Tuyết Hồng có một quyển bí thuật có thể níu giữ thời thanh xuân, làm chậm tình trạng lão hóa.
Tuy nhiên cũng cần có nhân tài tương xứng mới có thể làm được. Tỉ lệ rất thấp, cô gái kia chính là nguyên nhân từ đó.
Song, tuổi thật cô gái đó cũng không nhiều lắm, chưa đến 40 tuổi.
Diệp Phàm lại tiết lộ thêm một bí mật. Tất nhiên hắn sẽ không tiết lộ cụ thể là ai rồi. Bằng không, đồng chí Cung Khai Hà lại chú ý chăm chăm vào đó thì bản thân mình sẽ tự chuốc lấy rắc rối lớn.
- Cái gì? Cậu đạt được cửu đẳng tầng cao nhất từ lúc nào?
- Ha ha, lúc không để ý đã lên cấp rồi, chỉ đáng tiếc là chưa thể đột phá lên thập đẳng.
Lúc đó tôi đã từng nói rồi, vị tiền bối dấu mặt kia hình như thích tôi. Cho nên khi Phượng Thanh Hương và Tài Đông Mi liên thủ tấn công tôi thì một chưởng lực lớn đã đẩy luồng khí nội lực của hai người họ vào trong cơ thể tôi.
Cũng có thể vị lão tiền bối cố ý chọc tức họ vì thấy tức giận bị hai người họ làm phiền đến giấc mơ đẹp nên trừng phạt nhẹ.
Hơn nữa, lúc ấy tôi may mắn, đã hấp thụ được hai mươi năm nội lực từ cơ thể hai người bọn họ, cho nên vô tình đã đạt đến cảnh giới viên mãn.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
Những người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, căn bản không hề tin lời nói dóc của hắn. Vị tiền bối bí ẩn kia nhất định có quan hệ gì đó với Diệp Phàm. Chẳng qua đồng chí Diệp Phàm kia không muốn nói ra, anh lại không có cách gì hỏi được.
Cả đám đều nhìn chằm chằm đồng chí Cung Khai Hà, dĩ nhiên là hy vọng đồng chí lão Cung sẽ đứng ra khiến đồng chí Diệp Phàm bật mí nhiều bí mật hơn nữa.
- Thôi được rồi, không tán gẫu chuyện này nữa. Sau này phải dốc toàn lực xây dựng đội ngũ Tổ đặc nhiệm A hùng mạnh. Từ tình hình Tổ trưởng Diệp phát hiện cho thấy chúng ta đang mạnh lên.
Nếu không chẳng những không quản được chuyện nước ngoài mà ngay đến chuyện trong nước thì Tổ đặc nhiệm A chúng ta chỉ có thể bàng quan đứng nhìn thôi.
Những tình huống như thế sẽ không được xảy ra nữa. Vừa rồi nói đến chuyện mọi người cùng chi viện cho Chu Đồng, người thanh niên kiệt xuất như thế cũng là đối tượng mà Tổ đặc nhiệm A chúng ta bồi dưỡng.
Nhất định phải cứu, dù là từ phương diện danh dự của nhà nước thì cũng cần phải cứu. Dĩ nhiên chúng ta chưa hiểu rõ về tình hình Tam Độc giáo nên khó khăn càng thêm chồng chất.
Hành động lần này sẽ do đồng chí Diệp Phàm chỉ đạo. Cần điều phối gì, các bộ phận sẽ chung sức hợp tác hỗ trợ đồng chí Diệp Phàm hoàn thành việc cứu người đạt kết quả tốt đẹp.
Các đồng chí nào không đồng ý thì bây giờ có thể lập tức đề xuất để thảo luận trao đổi ngay.
Cung Khai Hà tiện thể bắt đầu định liệu luôn.
Chuyện như thế này, ai còn có thể phản đối được. Nếu không chẳng khác nào kẻ tội nhân gây trở ngại cho sự phát triển của Tổ đặc nhiệm A, cho nên dĩ nhiên là không ai dám hé răng rồi.
- Thưa Tổ trưởng Cung, còn có một việc nữa. Đồng chí Chu Đông Xuân nghe nói bị hàm oan. Cho nên muốn đồng chí Chu gia nhập đội thì phải giải quyết chuyện của đồng chí ấy. Huống chi người ta nếu thật sự bị hàm oan thì từ lập trường chính nghĩa mà nói cũng nên làm như thế.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp:
- Chuyện này, tôi thấy công việc bên của lão Qua đang nhiều không xuể. Hay là nhờ một vị lãnh đạo có thẩm quyền trong bộ máy cứ âm thầm điều tra xử lý một chút là được.
Phòng họp lại chìm vào yên lặng một chút.
- Tổ trưởng Cung, chúng ta ra mặt đều có phần không thỏa đáng. Đây là điều lệ quy định của Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa đồng chí Chu Đông Xuân hình như còn dính đến cơ quan kiểm tra kỷ luật Cục Công An.
Đây là chuyện của khối chính quyền. Vì vậy tôi cho rằng để đồng chí Diệp Phàm ra mặt vẫn là khá phù hợp, bởi trọng tâm công tác của cậu ta vẫn nằm ở khối chính quyền phải không nào?
Tin rằng dựa vào năng lực của đồng chí Diệp Phàm thì chuyện nhỏ này không làm khó được cậu ta. Tương tự như vụ án lớn Ngư Đồng khó khăn như thế mà đồng chí Diệp Phàm có thể giải quyết được. Chút chuyện nhỏ của Chu gia tuyệt đối không làm khó được đồng chí Diệp Phàm đâu.
Tây Môn Đông Hồng thật thâm độc, lại quàng việc này lên đầu Diệp Phàm.
- Đồng chí Đông Hồng, tôi cũng chỉ là người chứ không phải là thần thánh. Không phải vừa nói chuyện bên Lào tôi đã bận đến vắt chân lên cổ không kịp rồi, sao có thể đi giải quyết chuyện của Chu Đông Xuân được?
Diệp Phàm suýt chút nữa gào lên rồi.
- Chuyện này, các đồng chí khác đều không tiện ra mặt, chỉ có Diệp Phàm là thích hợp một chút. Hơn nữa, người khác muốn đàm tếu cũng không có cớ.
Đó là bởi vì đồng chí Diệp Phàm có hai thân phận, mà còn là đặc biệt nữa. Trọng điểm công việc của cậu ta không phải ở khối Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Điều này là nguyên nhân khiến chúng ta và cậu ấy có những bất đồng lớn.
Quyết định như vậy đi, việc này, vẫn là do đồng chí Diệp Phàm ra mặt giải quyết. Đương nhiên nếu các chuyện tương quan khác các vị cũng cso thể hỗ trợ giúp đỡ phải không nào?
Dĩ nhiên đồng chí Diệp Phàm phải vất vả nữa rồi. Giống như giải quyết vấn đề Tam Độc giáo, đồng chí Diệp Phàm đã từng nói rồi. Cậu ấy không cần nhân viên của Tổ đặc nhiệm A, chỉ cần điều mấy người bằng hữu đi là được.
Cậu ấy xuất người đi, chúng ta cấp thiết bị vũ khí. Đương nhiên về mảng cung cấp tình báo thì chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.
Cung Khai Hà cũng không phải hạng thâm độc bình thường, dĩ nhiên muốn "sống chết mặc bay".
- Tổ trưởng Cung, như vậy chỉ e không thỏa đáng rồi. Vừa nãy anh từng nói đây là chuyện của Tổ đặc nhiệm A. Trước kia chưa thiết lập lại ban lãnh đạo thì tôi mới mời bạn bè giúp đỡ. Nay hội nghị đã quyết định Tổ đặc nhiệm A chính thức giải quyết những vấn đề nan giải trong bộ máy rồi. Tại sao lại biến tôi thành người đi làm còn Tổ đặc nhiệm A cung cấp thiết bị và vũ khí. Như thế chẳng phải là biến việc công thành việc riêng rồi hay sao?
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng, nhìn trân trối, há hốc mồm vì sự vô sỉ của lão Cung.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, thanh niên làm nhiều một chút có gì không đúng? Hơn nữa cậu có bạn bè, cần gì ép Tổ đặc nhiệm A phải điều người đi nữa?
Vả lại cậu cũng vừa nói tình trạng của Tổ đặc nhiệm A đang rất xấu. Mỗi một đội viên của chúng ta đều là tài sản quý báu của quốc gia, không thể để tổn thất được.
Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A cũng không nhiều đội viên, không thu xếp được nhân lực. Cậu đã có bằng hữu võ công cao cường, mời họ ra tay thêm một lần thì có sao?
Cậu cũng là Tổ phó Tổ đặc nhiệm A, bình thường rất ít lộ diện, thỉnh thoảng tương trợ Tổ đặc nhiệm A một lần cũng bình thường thôi mà.
Cũng là vì quốc gia, cậu không thể từ chối nữa đâu.
Không ngờ Tây Môn Đông Hồng cũng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm nói.
- Các anh suy nghĩ thật là chu đáo. Tổn thất về người là chuyện của phía chúng ta, nếu bằng hữu bị tổn hại thì chẳng phải càng gay go hơn sao? Điều này vẫn không thỏa đáng. Người của Tổ đặc nhiệm A là người, còn bạn bè của tôi không phải là người sao?
Diệp Phàm một mực lắc đầu.
- Được rồi, không cần nói nữa. Phía chúng tôi sẽ cử ra hai người, nhiều nhất là hai người. Phía các cậu cũng cử người ra, thực sự vất vả rồi. Cũng vì quốc gia, người ta lại không được nhận tiền lương của quốc gia. Như thế này đi!
Nói đến đây, đồng chí Cung Khai Hà liếc nhìn tướng quân Kế Vĩnh Viễn bên cạnh một cái, nói tiếp:
- Hay là cấp cho người của Diệp phàm một khoản gọi là bù đắp được không nào?
- Nên như thế, ngay đến phương diện quốc gia có thuê cũng nên bù đắp xứng đáng. Tôi thấy hay là xuất ra một triệu tệ cho người của Diệp Phàm làm kinh phí hành động lần này.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Không khác bố thí cho ăn mày là mấy!
Diệp Phàm lúc nào hừ một tiếng.
- Cái gì? Bố thí cho ăn mày? Đồng chí Diệp Phàm này, Tổ đặc nhiệm A tuy nói năm nay quốc gia có cấp thêm kinh phí nhưng rải đi khắp thế giới cũng chỉ như muối bỏ bể. Cậu thừa hiểu sự khó khăn trong Tổ. Như vậy bây giờ có thể rút ra được một triệu, hai triệu là tốt lắm rồi.
Kế Vĩnh Viễn giật giật nơi khóe miệng nói.
Diệp Phàm thật sự muốn đạp cho lão già này một phát trước mặt mọi người, thật quá "cứt sắt" mà. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Diệp Phàm chợt phát hiện đồng chí Cung Khai Hà nháy mắt với mình, thằng nhãi này liền nghĩ ngay đến trà, rượu, thuốc lá và nói ngay:
- Như thế này đi Kế tướng quân: cấp cho mỗi người bạn của tôi đều được một gói trà, rượu, thuốc lá để mọi người được thưởng thức,
Những cao nhân này đều uống một ngụm. Nếu không đem gấu mèo thừa trong kho, tuyệt phẩm Long Tỉnh Tây Hồ và mấy hũ Mao Đài 5 sao, mỗi loại một tá đem cấp cho tôi là được.
Con người tôi không tham lam, có thể thấu hiểu được khó khăn trong Tổ. Yêu cầu của điều kiện phụ này dù gì Tổ cũng có thể giải quyết được cho tôi chứ.
- Cái gì? Đồ dư thừa, lại còn mỗi loại một tá? Cậu nghĩ rằng Kế Vĩnh Viễn ta mở công ty sản xuất thuốc lá, chè và rượu phải không?
Những thứ này đều được cung cấp, điều phối từ văn phòng trung ương bên kia, mỗi một kiện cũng đều phải có xuất xứ có hạn ngạch đấy. Hơn nữa, phải đăng ký trong danh sách.
Văn phòng trung ương bên kia hạn ngạch một năm chỉ được như vậy, số lượng có hạn.Trong tình hình bình thường không có gì thay đổi thì cậu có thể lấy, phải chăng muốn thưởng thức tất cả hạn ngạch của mọi người không?
Không được, không được! Số lượng nhiều quá, mỗi loại lấy bốn kiện là được rồi!
Hai mắt Kế Vĩnh Viễn trợn tròn hết cỡ, suýt chút nữa phì cả nước bọt ra.
- Nhưng anh cũng nghĩ thử xem, các bạn tôi phải đổ máu. Sự nguy hiểm của Tam Độc giáo, các vị đều hiểu được, thậm chí còn nguy hiểm đến cả tính mạng. Mấy bao thuốc, một chút lá trà, mấy bình rượu đem so sánh với sinh mạng con người. Chẳng lẽ Kế tướng quân còn không nhìn ra được sao?
Diệp Phàm ép tới.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu sao có thể nói như vậy được? Khi nhận nhiệm vụ lại còn đưa ra yêu sách điều kiện với lãnh đạo?
Các cậu vất vả, điều này tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng là vì quốc gia phải không nào? Sao có thể đòi thế này thế kia được?
Đương nhiên, các cậu vất vả, chúng tôi cũng muốn bù đắp tương xứng. Tôi thấy như thế này đi, Kế tướng quân cũng đã nói rồi.
Những vật phẩm này đều có số lượng hạn chế. Mà Tam Độc giáo cũng đã thò tay đến đất nước chúng ta, tuyệt đối phải chặt đứt bàn tay độc này.
Yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm cũng không phải là quá đáng. Tôi có một phương án.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc, nói đến đây nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp:
- Chín thành viên đang tại chức trong bộ máy, tất nhiên là trừ Diệp Phàm rồi.
Tám vị đồng chí còn lại mỗi người rút ra một kiện từ hạn ngạch của mình trợ giúp cho đồng chí Diệp Phàm, gộp lại được 81 kiện rồi. Hạn ngạch của tôi nhiều hơn các đồng chí một chút, tôi ủng hộ hai kiện lớn.
Chỉ là hai bình Mao Đài 5 sao, hai hộp cực phẩm Tây Hồ Long Tỉnh, hai tay gấu mèo. Như vậy tính cũng được 9 kiện lớn rồi, cộng thêm 4 kiện lớn của Kế tướng quân lấy từ phòng Công vụ.
Cộng lại tổng cộng mười ba kiện lớn cấp cho đồng chí Diệp Phàm mang đi là được. Các đồng chí, các anh nói thử xem, phương án tôi đưa ra thế nào?
- Cái này... cái này... Tổ trưởng Cung, hạn ngạch của tôi không nhiều lắm, một tháng cũng chỉ có hai kiện lớn.
Cấp cho một kiện e rằng căn bản đã không đủ rồi. Điều này, anh cũng thấy đấy, con người tôi bình thường khi không có việc đều thích nhâm nhi một chén.
Mỗi bữa là không thể thiếu một ly. Cái này, khi con sâu rượu phát tác sẽ rất khó chịu đây. Hơn nữa, có khi uống quen rồi, những loại khác lấy ra đều cảm thấy chưa đủ kình.
Huống hồ có khi còn chiêu đãi bạn bè, khi chấp hành nhiệm vụ cũng đều cần đến những thứ này.
Lúc này, trung tướng Lan Viễn Kim vẻ mặt đau khổ nói.