Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân vì lo cho Diệp Phàm, cho nên ra ngoài sau một tẹo. Cách hiện trường khá gần, nên bị khí nóng bốc ra bên ngoài đốt nóng một chút.
Lập tức tóc hai người như bị bắt lửa. Hai người vội vàng lăn vài vòng như con lật đất trên đất mới cỏ thể giảm trừ sức nóng.
Hiện trường mù mịt khói.
Bụi bặm tan hết, gạch vỡ bị lực hút của trái đất tác động, rơi từng khối xuống đất.
- Anh Diệp, anh không sao chứ?
Trương Cường thanh âm có chút hoảng hốt, vì anh ta phát hiện, Diệp Phàm vẫn đứng nguyên tại trung tâm vụ nổ khi nãy, chỉ có điều vẻ bề ngoài có chút vấn đề.
- Anh Diệp…
Tuyết Hồng sợ tới mức kêu lớn lên. Bởi vì tóc Diệp Phàm từng sợi từng sợi dựng đứng chổng lên trời. Còn sắc mặt đỏ bừng cứng ngắc, như bị sốt cao đến 50-60 độ vậy.
Về phần quần áo của hắn, áo khoác bị cháy sạch tả tơi, đen xì, hơn nữa, tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi khét.
- Không sao, còn sống.
Diệp Phàm há miệng, lập tức một làn khói trắng thoát ra. Hắn phì mạnh ra, lập tức, một làn sương mù màu trắng trông như một con mãnh xà biến hình, bủa vây đến hơn mười mét bên ngoài nhà vệ sinh.
Một tiếng nổ ầm vang, dưới sự tấn công của làn sương trắng, không ngờ nhà vệ sinh trong nháy mắt liền đổ sụp
- Cừ thật.
Vương Nhân Bàng hít một hơi khí lạnh, trong lòng tự nhủ đây cũng quá cái kia. Một làn khí phun ra có thể làm sập cả một cái nhà vệ sinh, lợi hại. Cái này, đương nhiên là nội khí áp chế song phương kích thích khói trắng hình thành. Uy lực không thua gì lựu đạn nổ tung.
- Cậu thanh niên, nếm được chút mùi vị rồi chứ?
Phác Thượng Xung ngồi trên xe lăn ở bên cạnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh của một cao nhân nhìn Diệp Phàm.
- Nếm được rồi, tuy nhiên, ông cũng sẽ "nếm" được mùi vị của tôi ngay đây.
Diệp Phàm vừa nói xong, sắc mặt Phác Thượng Xung đột nhiên biến đổi, lão già này sợ đến mức vội vàng bắn lên từ xe lăn định tránh.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, tiếng cười này khiến lão Phác bị kích thích đặc biệt.
Xì xì mấy tiếng giòn vang.
Mọi người kinh hãi phát hiện, cũng không biết thứ gì bay vòng quanh lão Phác mấy vòng rồi lại bay về trong tay Diệp Phàm.
Còn sắc mặt lão Phác lập tức rất khó coi, bởi vì, chiếc áo Hàn Quốc trên người ông ta đã bị rách thành mấy mảnh bay mất, lộ ra bộ ngực có rất nhiều nếp nhăn.
Hơn nữa, trên bộ ngực còn để lại dấu tích. Một sợi dây đỏ dường như bao quanh thân thể lão Phác, xoay tròn mấy vòng. Nhìn từ phía xa, thân thể lão Phác như bị bao vây bởi những chiếc vòng màu đỏ, phải đến mười bảy mười tám cái.
Đến gần nhìn, mọi người liền kinh ngạc. Bởi vì những vòng tròn màu đỏ này căn bản không phải vòng tròn gì. Mà là từng vết thương trông như chiếc vòng. Hơn nữa, sâu đến mức có nhiều chỗ máu tươi còn chảy ra từ vòng tròn.
Đây đương nhiên là chuyện tốt mà Lạc Bảo Kim Tiền của Diệp Phàm làm. Vừa rồi hắn tiện tay ném ra phi đao mà không có nội tức khống chế. Chính là để thu hút sự chú ý của lão Phác. Còn Diệp Phàm, sau khi trả giá bằng việc bị thương thì cũng khiến cho lão Phác bị thương nặng.
Dưới đất, cảnh tượng rất thê thảm. Một hố rộng chừng 30-40 mét, sâu gần 5-6 mét hiện ra phía trước Phác gia trang.
- Rất phong cách, đồng chí lão Phác, vòng tròn này, haha…
Vương Nhân Bàng cười khan.
- Phác tiên sinh thích vòng tròn màu đỏ mà, hơn nữa, lại còn có cả một bộ mấy cái nữa, rất hoành tráng…
Trương Cường cũng bật cười.
- Tóc của anh Diệp cũng rất có phong cách, đúng là giống siêu sao NBA.
Lam Tồn Quân thấy Diệp Phàm không bị tổn thương nặng gì, nên cũng thoải mái pha trò cười.
- Đấu thêm lần nữa.
Phác Thượng Xung thực sự không biết giấu mặt vào đâu, bị khỏa thân trên trước hậu bội, trên người còn bị mười mấy vòng tròn quay xung quanh, quá mất mặt.
Mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại rồi. Ông ta nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng, không để tâm đến đùi phải bị què, bổ nhào về phía trước, giơ tay với lấy cây thiết côn bên cạnh tấn công hết sức về phía Diệp Phàm.
- Lui ra.
Lúc này, dường như từ một nơi rất xa truyền đến một thanh âm vang như chuông. Phác Hướng Trung vừa nghe thấy, không ngờ nhẫn nại lui xuống.
- Diệp Phàm phải không, Tuyết Vũ đúng không, hai người có bản lĩnh cao nhất trong đám người này, thật là uy phong, đều thập đẳng. Hai người cùng lên đi. Bằng không mấy lão già của Trung Quốc sẽ nói Phác Tín Đông tôi ức hiếp kẻ non nớt.
Sau khi giọng nói này phát ra, sắc mặt Diệp Phàm và Tuyết Vũ đều thay đổi. Mẹ nó, thật là xui xẻo, lại thật sự gặp phải "Thái Cực Huyết Phác Tín Đông" một trong mười đại cao thủ trên thế gian.
Trận chiến này còn biết trông cậy vào đâu, người ta dám gọi tên hai người lên, hơn nữa còn biết rõ năng lực. Bản lĩnh của Phác Tín Đông kia đạt tới cảnh giới nào rồi, đây đơn giản là không ai dám tưởng tượng.
Đương nhiên, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đều khiếp sợ nhìn Diệp Phàm. Mới biết không ngờ hắn đã đột phá tới thập đẳng. Lam Tồn Quân không kìm được, nhỏ giọng nói một câu:
- Quá biến thái.
- Đương nhiên biến thái, người ta chính là biến đổi hình dáng. Cao thủ thập đẳng chỉ mới 28 tuổi. Bằng không, sao có thể làm đại ca của chúng ta được?
Trương Cường còn giải thích một chút.
- Ôi…buồn bực thật…
Vương Nhân Bàng nói một câu, không lên tiếng.
- Vâng, Phác tiền bối.
Diệp Phàm và Tuyết Vũ vẻ mặt cung kính đều ôm nắm tay. Đối với cao nhân tiền bối lánh đời mấy chục năm như này, hai người đều rất ngưỡng mộ. Mặc dù là đối đầu, cũng có suy nghĩ như vậy.
Hơn nữa, Diệp lão đại mặc dù có đôi mắt ưng và thuật dùng sóng khí dò xét, nhưng cũng đều không phát hiện ra giọng nói của Phác Tín Đông phát ra từ đâu. Biết được người ta cũng có năng lực bóp méo phương vị, Diệp lão đại liền không dò xét nữa.
- Hai người các anh liên kết, chịu được mười chiêu của tôi, hôm nay các anh có thể bình yên rời khỏi đây. Còn Phác gia cũng không truy xét việc Tuyết Hồng làm cháu tôi bị thương. Nếu không thể thắng, rất xin lỗi, tất cả những người tới đây hôm nay, đều phải thành tàn phế rồi mới được đi.
Phác Tín Đông thản nhiên nói.
Giống như nói một chuyện rất bình thường. Căn bản không coi công phu người ta luyện mấy chục năm ra gì. Đây có lẽ chính là sự lãnh đạm của cao thủ tuyệt thế
Biết hôm nay muốn tránh cũng không tránh được, Diệp Phàm và Tuyết Vũ liếc mắt nhìn nhau, rất "thức thời" đi hướng về phía trung tâm của bãi.
- Cô là người của Tuyết gia?
Giọng nói của Phác Tín Đông lại truyền tới.
- Vâng, tiền bối, tôi là người giúp việc.
Tuyết Vũ vẻ mặt cung kính nói.
- Tuyết Nha Nha khỏe chứ?
Phác Tín Đông hỏi.
- Chủ mẫu rất khỏe.
Tuyết Vũ nói. Đám người Diệp Phàm trong lòng có chút sợ hãi. "Tuyết Nha Nha" này chẳng phải chính là "Phi Linh Đang Tuyết Nha Nha" sao. Đây chính là nhân vật đứng thứ hai trong bảng xếp hạng thập đại cao thủ toàn thế giới. Lai lịch còn vang dội hơn cả Phác Tín Đông, không thể ngờ Tuyết Hồng lại có lai lịch lớn thế.
Tuy nhiên, đối với cái mà Tuyết Vũ nói là người giúp việc gì đó, đám Diệp Phàm có chút không rõ.
Nếu nói là hầu hạ Tuyết Hồng thì hình như không giống lắm, nếu nói là hầu hạ mẹ Tuyết Hồng, thì lại càng không giống.
Tuyết Vũ mới bao nhiêu tuổi. Mẹ Tuyết Hồng chắc chắn ít nhất cũng phải 45, 46. Lúc mẹ Tuyết Hồng còn nhỏ, căn bản Tuyết Vũ chưa sinh ra.
- Haha…được, bắt đầu đi, nể mặt Tuyết Nha Nha, bây giờ giảm thành tám chiêu.
Phác Tín Đông cười sảng khoái.
Đột nhiên, một lực mạnh truyền từ phía xa tới. Diệp lão đại và Tuyết Hồng đều cảm thấy dường như bất hạnh đụng phải bão cấp mười hai.
Tuy nhiên, cái này đối với Tuyết Vũ mà nói, vẫn thuộc phạm vi có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, hai người cảm thấy gió càng ngày càng mạnh, từ cấp mười hai đã tăng tới cấp mười lăm mười sáu, lại hướng lên, hai người bắt đầu cảm thấy chân có chút không đứng vững nữa. Hai người vội vàng ngồi xổm ở tư thế tấn. dựa vào mười phần kình lực để đứng vững.
- Ừ, đứng tấn cũng rất được, chứng minh hai người có bản lĩnh thật sự. Tuy nhiên, đây là chiêu thứ nhất, đến chiêu thứ hai đây.
Giọng nói của Phác Tín Đông lại truyền tới. Cùng với tiếng nói, lực khi nãy bất chợt mạnh hơn gấp hai, ba lần.
Diệp Phàm và Tuyết Vũ rút cục không đứng vững bị lực mạnh này hút thẳng lên không trung. Hai người thi triển thuật khinh thân, trụ vững trên không trung.
- Chúng ta kết hợp.
Diệp Phàm hô lớn một tiếng, bốn cái tay của hai người lập tức nắm lấy nhau. Cùng dùng lực chống lại lực linh hoạt, sắc bén vô cùng này.
- Chiêu thứ ba, gió cuốn mây tan.
Thanh âm của Phác Tín Đông có chút lạnh lẽo, một lực mạnh truyền đến từ không trung. Như một cây gỗ lớn bay từ khoảng cách mấy trăm mét, đập tới.
Ba…ba…hai tiếng giòn tan.
Hai người bị bay đập vào bức tường đá cách đó cả trăm mét, lập tức tạo thành một cái hố lớn trên bức tường đá.
Đương nhiên, hai người đều phun ra hai ngụm máu tươi, lập tức nhuộm đỏ cả tường đá. Con hổ điêu khắc màu trắng lập tức biến thành màu đỏ của máu.
- Chiêu thứ tư.
Giọng nói của Phác Tín Đông vẫn rất bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa một tia ác nghiệt, bất cứ ai cũng biết. Lão già này căn bản chính là muốn đùa chết hai tiểu bối.
- Lão thất phu, ức hiếp tiểu bối, không biết liêm sỉ.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi miệng, mắng. Nhưng thực ra là muốn phân tán sự chú ý của Phác Tín Đông một chút. Địch thủ dùng cách tấn công từ xa, chỉ dựa vào nội khí để tấn công kiểu này, khẳng định rất tiêu hao sức lực.
- Mười cao thủ thế giới, haha, Phác Tín Đông chỉ là hư danh thôi. Không ngờ ra tay với hai tiểu bối chưa đến 30 tuổi. Đúng là mở rộng tầm mắt.
Lam Tồn Quân và Trương Cường đều hô lớn.
- Cút sang một bên.
Phác Tín Đông hừ một tiếng, ba người bọn Trương Cường không kịp phản ứng, ba ba ba, ba người bị gió cuốn đi, một bàn tay vô hình tóm lấy ném đập vào tường cách đó hơn mười mét, cảm giác lưng đau như muốn nứt ra, không ngờ nhất thời không bò dậy được.
- Mẹ…thật là lợi hại
Ba người đều nghĩ vậy. Tuy nhiên, Tuyết Hồng cũng hô lớn:
- Đã năm chiêu rồi, còn ba chiêu.
- Phải là chiêu thứ tư chứ, cộng thêm khi nãy mới là chiêu thứ năm, lão phu còn chưa phát ra.
Phác Tín Đông khẽ hừ một tiếng, hai lực mạnh mẽ truyền đến. Diệp Phàm rõ ràng nhìn thấy bàn tay nội kình bay hướng về phía mình và Tuyết Vũ.
Bàn tay hình thành từ nội kình đó tách không khí ra, mang theo một khí nóng rực, tuyệt đối còn nóng hơn mấy lần khí nóng lúc nãy Phác Thượng Xung tấn công mình.
Đây là điểm lợi hại của nội khí của Phác gia, thông qua thủ pháp đặc thù, ma sát với không khí sẽ tạo ra một sức nóng cho nội kình. Sau khi tụ nhiệt thành bóng, đạt tới điểm giới hạn thì sẽ có thể dẫn nổ, thật sự rất lợi hai, đen tối.
- Mau tránh.
Diệp Phàm một cước đá bay Tuyết Vũ, khiến bàn tay nội kình của Phác Tín Đông bay vào khoảng không