- Điền Phi, thông báo với lãnh đạo cảnh vệ khu, nói phát hiện một người không rõ thân phận, đoán chừng là xã hội đen mạo nhận quân nhân âm mưu công kích sở Khoa học Quân sự. Đến sở Khoa học Quân sự phá phách cướp bóc, phá hỏng cơ mật quốc gia.
Diệp Phàm nói.
Thượng tá Đinh vừa nghe, mặt lập tức liền tái đi, hừ nói:
- Các người vu cáo! Tôi muốn xem xem, cảnh vệ khu sẽ làm gì Đinh Đại Thắng tôi đây?
Đội trưởng Thái Cường đứng bên hít một hơi, trong lòng tự nhủ ông chủ của Hồng Diệp Bảo này thực thâm hiểm. Thằng nhãi này đương nhiên cũng không dám lên tiếng nữa. Y bỗng dưng trở thành người đứng xem mất rồi.
- Đội trưởng Thái, các anh còn muốn bắt người nữa không?
- Cái này, vụ án của Tuyết Hồng chúng tôi đang điều tra. Hôm nay chúng tôi tới đây chỉ muốn mời Tuyết Hồng hỗ trợ công an điều tra, không phải bắt giữ. Hiện tại mọi việc còn chưa rõ ràng, Tuyết Hồng chỉ là nghi phạm. Nếu hôm nay không tiện thì để hôm khác vậy.
Kỹ thuật “đổi mặt” của Thái Cường không tệ, lập tức đã thay đổi khẩu khí.
- Anh nói như vậy có còn là người nữa không, vừa nãy nói là hiệp trợ chúng tôi bắt người, giờ thì hay rồi, đây không phải chuyện của các người đúng không? Thứ hèn hạ!
Thượng tá Đinh chỉ vào Thái Cường mắng.
- Câm miệng, muốn má bên kia cũng thành màu tím đúng không?
Điền Phi hừ lạnh một tiếng, giơ giơ nắm đấm, Thượng tá Đinh chép miệng vài lần cuối cùng cũng không lên tiếng nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào.
- Hèn nhát, một câu cũng chẳng dám nói...
Thái Cường nói với Thượng tá Đinh, dĩ nhiên là trả thù câu nói của thượng tá Đinh khi nãy.
Nói xong, Thái Cường quăng một câu cáo từ với Thượng tá Đinh rồi lẻn đi trước. Diệp Phàm đương nhiên không giữ khác. Nhưng, trước khi đi Diệp Phàm nói với Thái Cường đang bước ra cửa:
- Đội trưởng Thái, về thay Diệp Phàm tôi gửi lời thăm hỏi đến Cục trưởng Ngô các anh, nói Diệp Phàm tôi đã trở lại Bắc Kinh. Hôm nào đó sẽ làm mâm rượu thịt gọi Cục trưởng Ngô đến khao một bữa. Địa điểm chắc chắn là Hoàng Thành rồi.
Diệp Phàm vừa nói xong, suýt chút nữa làm Thái Cường rớt cả con ngươi xuống đất. Y xoay người nhìn Diệp Phàm hỏi:
- Anh Diệp... anh đang nói đến Cục trưởng Ngô Chính Phong à?
- Haha, Cục công an thành phố còn có Cục trưởng nào mang họ Ngô nữa à?
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Không... không có, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp anh.
Thái Cường lúc này không còn nghi ngờ gì Diệp Phàm nữa, sau khi chào theo tiêu chuẩn cảnh sát mới cung kính xoay người rời đi.
Trong lòng tự nhủ hôm nay thật đúng là gặp may mắn, không đi đá vào khối sắt cứng. Nghe giọng điệu của vị này, hình như Cục trưởng của mình còn phải nhờ vả hắn.
Quá kiêu ngạo rồi, không ngờ vừa về đến Kinh thành đã điểm danh Cục trưởng của mình mời khác, người này, rốt cuộc có lai lịch gì. Việc này, phải điều tra lại mới được.
Ngay cả Thượng tá Đinh đang nằm dưới đất sắc mặt cũng hơi thay đổi. Cục trưởng Ngô Chính Phong tuy nói chỉ là cấp giám đốc sở cán bộ nhưng tại thành phố thủ đô này cũng là một nhân vật phong vân.
Nghe giọng điệu người thanh niên này quá lớn. Chẳng lẽ là con cháu nhà quyền quý, xem ra, hôm nay đã phải miếng sắt cứng rồi. Nghĩ đến tình cảnh của mình, Thượng tá Đinh lại cảm thấy mặt vô cùng đau đớn.
Không lâu sau, Thượng tá Dương Phương của phòng quân vụ cảnh vệ khu Bắc Kinh đích thân đến đưa người đi.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đám quân nhân đang ngồi xếp hàng trên đất, thượng tá Dương Phương cũng lặng thần vài giây. Thấy mấy người này hình như không phải giả mạo, tuy nhiên, khi Thượng tá Đinh quay lại khóe miệng của Dương Phương lập tức co giật vài cái.
- Trưởng phòng Dương, là tôi, Đinh Đại Thắng. Đinh Đại Thắng Quân khu Bắc Kinh. Năm trước chúng ta có liên kết làm việc, trưởng phòng Dương không quên chứ?
Đinh Đại Thắng vội vàng kêu lên, chỉ sợ Trưởng phòng Dương không nhớ ra, nên phải bổ sung, nhấn mạnh thân phận của mình.
- Là Thượng tá Đinh, cái này... có chuyện gì vậy?
Trưởng phòng Dương nghi ngờ, nhận được báo án của người phụ trách sở Khoa học Quân sự Sở trưởng Diệp Phàm, Trưởng phòng Dương không dám chậm trễ, lập tức tự mình dẫn người đến.
Không ngờ lại gặp người quen cũ ở đây. Những người đang bị coi là giả mạo quân nhân âm mưu công kích sở Khoa học Quân sự chính là quân nhân quân khu Bắc Kinh.
- Chúng tôi đến điều tra chuyện hai quân nhân bị sinh viên đại học Yến Kinh, cô Tuyết Hồng đánh cho tàn phế.
Không ngờ bị đám người không rõ thân phận công kích. Trưởng phòng Dương, anh mau bắt nhóm người này.
Quá kiêu ngạo rồi, dám ra tay ẩu đả quân nhân chúng tôi, đây không phải đang làm phản sao? Đinh Đại Thắng tôi nhất định sẽ đưa bọn họ ra tòa án quân sự.
Đinh Đại Thắng nói.
- Cái này... cái này...
Trưởng phòng Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Phàm đang ngồi trên ghế rồng, dĩ nhiên hiểu được người thanh niên đang ngồi trên ghế kia cũng không phải người dễ dây vào.
Người ta hiểu rõ thân phận của Đinh Đại Thắng còn dám động thủ sai người đánh y, loại người này dễ trêu chọc sao? Làm không tốt còn bị người ta đẩy cho mình ngã ấy chứ. Những việc thế này, nước nông sâu thế nào, Trưởng phòng Dương dùng ngón chân cũng có thể hiểu được.
Bởi vậy, trưởng phòng Dương đương nhiên không muốn dính vào vũng nước đục, nhưng bây giờ người ta báo án rồi, không quản không được nữa.
- Trưởng phòng Dương, chẳng lẽ anh nghi Đinh Đại Thắng tôi giả mạo sao? Lời này nếu để Tư lệnh Trịnh của chúng tôi biết được, hừ!
Nói đến đây, Đinh Đại Thắng trừng mắt nhìn trưởng phòng Dương, theo lý mà nói, Phó tư lệnh Trịnh Thiên Đào vẫn là lãnh đạo của cảnh vệ khu.
Dĩ nhiên, các đồng chí từ quân khu Bắc Kinh bước ra đều cảm thấy mình tài trí hơn người. Trong mắt người ta cảnh vệ khu chỉ là chi bộ đội làm việc vặt cho quân khu Bắc Kinh thôi. Dù là Tư lệnh cảnh vệ khu Tôn Lực thì cũng phải nể mặt Trịnh Thiên Đào.
- Sở trưởng Diệp, tôi thấy, việc này có hiểu lầm gì đó đúng không? Đồng chí Đinh Đại Thắng đúng là của Bộ phận Quân vụ quân khu Bắc Kinh. Tất cả những người này là thủ hạ của anh ấy, hẳn không phải là giả mạo đâu. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó nói không rõ ràng, cho nên mới sinh ra hiểu lầm đúng không?
Trưởng phòng Dương không còn cách nào khác, đành phải xoay sang Diệp Phàm giải thích. Thằng nhãi này rõ ràng là đang ba phải rồi.
- Hiểu lầm, sở Khoa học Quân sự của chúng tôi là bộ phận quản hạt trực tiếp của sở Khoa học Quân sự. Chỗ chúng tôi cái gì cũng là bí mật hết.
Thượng tá Đinh rõ ràng đang muốn dò hỏi bí mật sở Khoa học Quân sự chúng tôi. Hơn nữa, còn động thủ đánh người, cướp kết quả nghiên cứu mới nhất của chúng tôi.
Lúc nãy Điền Phi báo, nói là bản vẽ nghiên cứu 204 mới nhất đã mất. Cái này là thành quả khoa học mới nghiên cứu của sở Khoa học Quân sự chúng tôi.
Có tác dụng quan trọng đến việc thay đổi những linh kiện vũ khí mấu chốt liên quan đến sức tác chiến của quân ta.
Thậm chí bao gồm cả tàu ngầm hạt nhân cũng có thể...
Diệp Phàm nói đến đây, khoát tay nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói nữa là tiết lộ bí mật quốc gia rồi. Tuy nhiên, nếu Trưởng phòng Dương muốn nghe tôi cũng có thể giải thích tỉ mỉ cho anh chuyện Bản vẽ số 204.
- Không cần giải thích, tôi đến chỉ vì có người báo án, cần phải xử lý vài tranh chấp nhỏ. Còn chuyện bí mật quốc gia, tôi không có quyền được nghe.
Nếu thực sự sở trưởng bị mất bản vẽ số 204, vậy phải khẩn trương báo cho bộ phận cấp trên có liên quan, đây là chuyện liên quan đến an toàn quốc gia.
Tôi thấy, việc này liên quan đến an toàn quốc gia, không còn nằm trong phạm vi quản hạt của Cảnh vệ khu chúng tôi rồi.
Trưởng phòng Dương là người thông minh, vừa nghe thấy lập tức muốn dẫm chân bỏ chạy rồi.
- Chúng tôi đã báo án lên bộ phận An ninh quốc gia rồi.
Điền Phi vẻ mặt đứng đắn nói. Đinh Đại Thắng vừa nghe, lập tức mặt biến thành màu gan lợn.
Thằng nhãi này quát:
- Nói láo, chúng tôi chỉ vừa mới tiến vào, chẳng hề đi đâu. Tên khốn họ Diệp này căn bản đang giở trò mưu hại ông đây.
- Nói chuyện văn minh một chút, đây là sở Khoa học Quân sự!
Bốp một tiếng, má bên kia của Đinh Đại Thắng bị tát một cái. Cái tát này khá nặng, làm cho nước mắt nước mũi của thằng nhãi này lập tức tuôn rơi.
- Sở trưởng Diệp, việc này không phải việc của chúng tôi, chúng tôi đi trước.
Trưởng phòng Dương thấy vậy, lưng chợt phát lạnh, chân như bôi mỡ vội vàng muốn bỏ chạy.
- Dương Phương mày là đồ chó hoang hèn nhát, ông đây sẽ cho mày thấy.
Đinh Đại Thắng rất được phó tư lệnh Trịnh coi trọng, nhất thời nóng nảy, thậm chí ngay cả Trưởng phòng Dương cũng dám mắng.
- Mày mới là đồ chó hoang tạp chủng, dò hỏi cơ mật quốc gia, nên bắt, phải bắn chết mới đáng. Tao nhổ vào.
Trưởng phòng Dương cũng bị chọc tức, nhổ ngụm nước bọt về phía Đinh Đại Thắng.
Lúc này, vài người mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc do Lý Cường dẫn đầu vội vàng chạy tới.
- Ai là sở trưởng Diệp?
Người trung niên cao cao đi đầu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Là tôi, anh là?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn anh ta, đứng lên hỏi.
- Tôi nhân viên điều tra phản gián của cục tình báo Bộ an ninh quốc gia, trưởng phòng Tống Định Phi, về vấn đề mất bản vẽ 204 do sở trưởng Diệp báo cáo, Cục trưởng Trương rất coi trọng, đặc biệt phái tôi tới để bắt những người có liên quan, xử lý vụ án này.
Tống Định Phi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chào trưởng phòng Tống, về chuyện bản vẽ 204 cũng vừa mất thôi. Lúc nãy mấy người này đến đòi lục soát Hồng Diệp Bảo chúng tôi, còn muốn bắt người. Cứ điều tra từ họ trước đi, chuyện này tôi đã giao cho đồng chí Trưởng phòng bảo vệ sở Khoa học Quân sự Điền Phi rồi, để đồng chí ấy kể lại cụ thể với anh. Tôi còn có việc, phải lên lầu trước.
Diệp Phàm nói xong, chỉ vào Điền Phi.
Một tên đứng trông cửa mà là Trưởng phòng bảo vệ sở Khoa học Quân sự. Còn về bản vẽ 204, có bản vẽ rắm gì. Chẳng qua là Diệp Phàm đang bịa đặt thôi. Vương Triều trong lòng bật cười, tuy nhiên, phải cố nín lại.
Nếu bật cười, chắc chắn sẽ bị Diệp Phàm lột da mất.
Tuy nhiên, Vương Triều cũng biết Trưởng phòng Tống này nhất định là tâm phúc của Trương Hùng. Chắc chắn sẽ không phá chuyện tốt của Diệp Phàm.
Vì thế, Điền Phi cùng với Vương Triều cùng nhau kể lại với Trưởng phòng Tống chuyện mất bản vẽ 204 lúc nãy.
- Các người nói bậy, chúng tôi căn bản không biết có bản vẽ gì hết?
Đinh Đại Thắng tuy ngoài miệng nói cứng. Nhưng trong lòng đã run lên rồi.
Các đồng chí của Bộ An ninh Quốc gia, chuyện này, nói không chừng, hôm nay thực sự phải đụng đến họng súng. Đến lúc đó, nếu như những gì sở trưởng Diệp Phàm kia nói được coi là thật, chắc hẳn ngay cả Trịnh Thiên Đào cũng không dám xuất thủ.
Đến lúc đó, bản thân mình sẽ bị chết oan mất thôi. Đinh Đại Thắng hối hận, lúc này y thực sự hối hận.
Y nhìn bóng dáng Diệp Phàm bước lên lầu, thực sự muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống tên bịa đặt này.
Tuy nhiên, một thanh niên sớm đã còng tay y lại, muốn xoay người còn khó, chớ nói chi là nhào tới cắn người.
Hơn nữa, việc này, nếu Diệp Phàm đã vu khống như vậy, thế thì hôm nay y không chêt cũng là đống phân rồi.