Điều này cũng thể hiện năng lực làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh thôi! Nếu như kéo dài suốt mấy tháng liền, thậm chí nửa năm, doanh nghiệp của người ta không phải bị các người làm cho lỡ dở rồi sao?
Mà đối với mỏ than Hải Sơn, việc kéo dài này mang lại hậu quả thế nào thì các người cũng biết rồi đấy, tôi không dài dòng nữa. Ý của Ủy ban nhân dân tỉnh là mau chóng khôi phục sản xuất, mau chóng điều tra ra chân tướng. Sớm ngày khôi phục lại tất cả trật tự sinh hoạt và công tác.
Vu Tiền Lâm cũng không vừa, không nhắc đến việc lập tức phải khôi phục sản xuất của Mỏ than Hải Sơn mà giới hạn thời gian, nhiều nhất là 5 ngày.
Diệp Phàm còn biết nói thế nào, chỉ có thể buồn bực gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tuy nhiên, Diệp Phàm tin rằng, người của Phượng gia trong vòng 3 ngày sẽ xuất hiện thôi.
Huống chi, chỉ cần trong vòng 5 ngày nắm lấy hầm số 7 không cho đào xuống. Phượng gia nhất định sẽ bí quá làm liều, đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, tổ điều tra cắm rễ thời gian dài ở đó thì có lý do rồi.
Tất nhiên, đối với việc này, Diệp Phàm cũng không có ý định bắt hết toàn bộ, điều tra tới cùng. Dù sao, bản thân vừa tới, đứng vững vẫn là điều tương đối quan trọng.
Nếu mạo muội ra tay, đắc tội một số lãnh đạo lớn ở tỉnh hay thành phố, kết cục như vậy cũng không phải là điều mà hắn muốn thấy.
Sau đó, Phó chủ tịch Vu đến bệnh viện thăm mấy thành viên bị thương của Tổ điều tra. Sau khi hỏi han ân cần thì lại đi đến Mỏ than Hải Sơn.
Sau khi tuần tra một vòng, ra chỉ thị cho Tổ điều tra thứ hai do Trì Hạo Cường dẫn quân xong thì dẹp đường về phủ.
Dưới núi Nhạc Chi bên bờ sông Y Lê dưới chân dãy núi Thiên Sơn có một thôn làng rất xinh đẹp, tên là thôn Phượng Gia. Tuy nói Thiên Sơn tháng 12 băng tuyết đã phủ dày, nhưng, trong thôn Phượng gia này vẫn nở ra những bông hoa xinh đẹp như tuyết liên. Những bông hoa này trắng như tuyết, đóa nào đóa nấy đều to bằng chén cơm.
Tám phần mười số dân thôn Phượng Gia đều họ Phượng, tất nhiên, cũng có một số họ khác.
Một thôn làng phía Bắc rất bình thường.
Nhà ở của thôn Phượng Gia đều là gạch đỏ ngói đỏ, cơ bản đều là nhà một tầng. có điều, giữa thôn có một căn nhà to ba tầng, tương bao bên ngoài chừng một dặm. Người trong thôn đều hiểu, đây mới là trụ cột của thôn Phượng Gia.
Người trong thôn đều kính sợ trước tòa nhà cổ xưa được xây từ gạch đỏ, ngói lưu ly đỏ, sừng sững giữa thôn Phượng Gia ngàn năm không đổ.
Nghe nói sàn bên trong nhà đã thay mấy lứa rồi, nhưng tường đá bên ngoài chưa phải thay bao giờ. Trải qua ngàn năm, kiến trúc này vẫn giữ nguyên vẻ cổ kính và thần bí của nó. Mà mỗi một đời trưởng thôn đều bước ra từ trong này.
Trên cổng chính giữa tòa nhà có khảm hai chữ lớn – Phượng Lâu.
Lực bút cứng cáp, nếu như cao thủ đi ngang qua, nhất định sẽ kêu lên vì kinh ngạc. Bởi vì, hai chữ Phượng Lâu từng nét bút khắc sâu này lại không phải được điêu khắc mà thành, dường như là trực tiếp viết bằng đầu ngón tay trên nền cẩm thạch đỏ chói cứng rắn. Lực ngón tay này, tuyệt đối thâm hậu hơn nhiều so với Phí Thanh Sơn.
Cô nàng Phượng Tứ đêm qua chạy về đã là 3 giờ sáng, cũng không tiện quấy rầy cụ tổ đang ngủ say.
Cho nên, dứt khoát ngủ cả đêm. 9 giờ sáng mới rời giường, rửa mặt chải đầu xong mới đi về phía đại sảnh.
Vị trí chính ở giữa đại sảnh có hai người đang ngồi, đều là các bà lão tóc bạc da mồi. Tuy nhiên, tinh thần dường như vẫn rất minh mẫn. Hai người đang cười nói về một chút đạo dưỡng sinh ngày thường.
Hai bên còn có vài người ngồi, có nam có nữ. Có điều, nhìn qua tuổi tác không lớn bằng hai người ngồi giữa. Người nào người nấy đều rất chú ý lắng nghe, có thể nghe hai vị Thái Sơn Bắc Đẩu của Phượng gia bàn về đạo dưỡng sinh, cơ hội này không phải dễ dàng mà có được.
- Cụ tổ, sư phụ, Tiểu Tứ xin thỉnh an hai vị
Phượng Tứ vẻ mặt cung kính mang theo vẻ tươi cười rạng rỡ đi vào đại sảnh, từ cửa đã vén áo thi lễ với hai bà lão.
- A Tứ, lần này nghe nói con dừng lại ở Đồng Lĩnh một thời gian. Đồng Lĩnh có cái gì khiến cho con lưu luyến thế hả, nói ra xem nào? Có phải là gặp được người vừa mắt rồi hay không? Ha ha ha, mau nói xem nào…
Tiếng cười của bà lão bên trái không khác gì tiếng chuông bạc, nếu không nhìn người còn tưởng là giọng nói của một cô nàng hai mươi tuổi. Người này là Tài Đông Mi, sư phụ của Phượng Tứ, năm nay cũng đã gần bảy mươi.
- Sư phụ, Người lại trêu chọc Tiểu Tứ rồi, con không đến nữa đâu.
Phượng Tứ còn nhõng nhẽo một chút, đi đến bên cạnh, lôi kéo ống tay áo của sư phụ, ra vẻ không chịu buông tha, hết sức con gái.
Khác hẳn với cô nàng Phượng Tứ bình thường lạnh lùng như băng, thần bí như tuyết liên trên Thiên Sơn trong lời đồn đại của giới Quốc thuật. Xem ra, trước mặt người thân, tính cách vốn có đều bộc lộ cả.
- Tiểu Tứ, con lớn như vậy rồi. Thành bà cô rồi, yêu cầu đừng có cao quá, thế này không được thế kia cũng không được, giờ cũng đã đầu 3 rồi, xấp xỉ rồi. Cứ thế này nữa sẽ trở thành bà cô già đấy. Bà nội bằng tuổi con đã làm mẹ từ lâu rồi.
Bà lão ngồi ghế chính bên phải yêu thương nói, người này là Phượng Thanh Hương.
Bà nội của Phượng Tứ, nhưng thật ra là cụ của Phượng Tứ, người này đã gần 90 tuổi. Hồi trước người ta thường kết hôn sớm, 90 tuổi đã làm cụ rồi.
Phượng gia chủ yếu họ Phượng, nhưng, mỗi một đời chủ nhà đều để phụ nữ làm chủ. Mà con cái đều lấy họ của mẹ. Phượng gia, chính là một gia tộc nữ quyền. Đàn ông ở vào địa vị phụ thuộc. Kỳ thực, nói trắng ra, chỉ là cỗ máy gieo giống mà thôi.
- Ôi, Tiểu Tứ cái đứa nhỏ này, ôi…
Lúc này, ngồi thứ hai từ đầu dãy bên phải một người phụ nữ trẻ tuổi thở dài, lắc đầu, người này là Phượng Liên, mẹ của Phượng Tứ.
- Thôi vậy, con gái tự có phúc khí của con gái. Phượng Tứ vừa xinh đẹp vừa có tài, người cần tìm tất nhiên cũng phải là một chàng trai tài giỏi mới xứng với nó.
Có điều, xã hội hiện đại, muốn tìm được một chàng trai tài giỏi như Phượng Tứ rất khó. Ngay cả mấy người trong Tứ Tú Trung Quốc Phượng Tứ cũng không vừa mắt nữa là.
Cái người Câu Trần kia thì quá thô lỗ, Đỗ Tử Nguyệt mùi bơ quá tanh, mà Hoành Bạch Can, Mạc Bắc Phi Điêu Ưng biệt hiệu là Điêu Kiêu kia cũng quá già rồi.
Tài năng của ba người này gộp lại mới có thể xứng với Tiểu Tứ nhà ta.
Cụ tổ Phượng Thanh Hương nhíu mày thở dài.
- Cụ tổ, con người ở trên đời đều có khuyết điểm cả mà. Tìm đâu được một người đàn ông hoàn hảo dung hợp được ưu điểm của cả ba người Câu Trần Âm Quỳ, Đỗ Tử Nguyệt, Hoành Bạch Can chứ. Điều đó là không thể nào, chuyện này của Tiểu Tứ sẽ lỡ mất.
Mẹ của Phượng Tứ cũng có chút lo lắng, nói xen vào. Con gái cũng đã 30 tuổi rồi, nếu không tìm người nữa, người làm mẹ tất nhiên phải lo lắng việc này rồi.
- Chưa chắc thưa Chủ mẫu.
Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi tên Vương Cư Hòa, vệ sĩ đắc lực nhất của Phượng Tứ, trên cánh tay xăm một con rắn lục, bất ngờ nói xen vào, mỉm cười.
- Cư Hòa, anh nói thế là có ý gì?
Phượng Liên nhìn Vương Cư Hòa đang đứng phía sau, hỏi.
- Nghe Phượng Lôi nói, lần này cô Tứ đến thành phố Đồng Lĩnh gặp được một thiên tài rất xuất sắc.
Vương Cư Hòa vẻ mặt cung kính mà cười rất thần bí, nói.
- Ô, có thật sao, mau nói ra nghe xem nào?
Không ngờ cụ tổ vội vàng nhất, giành lời.
- Nghe Phượng Lôi nói, người này chỉ mới 27 tuổi, là Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Nhưng thân thủ dường như còn cao hơn cả cô Tứ.
Vương Cư Hòa nói.
- Thật sao?
Cụ tổ tỏ ra rất kinh ngạc nhìn chằm chằm Phượng Tứ, hỏi. Lập tức ánh mắt của tất cả người trên sảnh đều dồn cả lên mặt Phượng Tứ. Hơn nữa, người nào người nấy đều ra vẻ tuyệt đối không tin.
Mặt Phượng Tứ không ngờ hơi đỏ lên, có chút trách cứ liếc Vương Cư Hòa một cái, nói:
- Cụ tổ, lần này con đến Đồng Lĩnh đúng là có gặp được một người như vậy. Người này tên là Diệp Phàm, Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Người này hai năm trước con đã gặp một lần, lần đó đến bờ sông câu cá, người này lúc đó một mình lái xe đi dạo, lúc đó chưa phát hiện gì, cứ tưởng hắn chỉ là một người bình thường.
Lần thứ hai là nhìn thấy ở một quán cafe trong thành phố Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, đánh nhau với hắn cũng là vì người này gần đây đang làm khó Tập đoàn khai thác khoáng sản Thiên Mộc nhà chúng ta.
Theo yêu cầu của anh hai con đi gặp người này một chút. Không thể tưởng được người này lại là một cao thủ. Tuổi mới chỉ 27 mà đã đạt tới mức nội khí phóng ra ngoài rồi.
Con tuy nói chỉ là thử sức một chút, nhưng con biết, mình không phải đối thủ của hắn.
Phượng Tứ nói.
- Nội khí phóng ra ngoài, chính là đặc trưng mà chỉ có cao thủ cửu đẳng mới có.
Lúc này, tất cả mọi người ở đại sảnh đều sửng sốt.
Một người đàn ông trung niên khá điềm đạm lúc này cũng lỡ lời nói:
- Tiểu Tứ con không nhìn nhầm chứ? Có phải người đó thi triển bí thuật gì hay không?
Trong giới Quốc thuật, có một số thủ pháp thi triển giống như nội khí phóng ra ngoài. Kỳ thực cũng không phải. Chỉ là một thủ đoạn đặc biệt mà thôi.
Hẳn phải gọi là kỹ xảo rồi, là một kỹ xảo hoàn hảo vận dụng sức mạnh. Dùng để dọa người cũng được. Nếu thật muốn dùng để đánh nhau thì đúng là vô dụng.
Người đàn ông trung niên tên Miêu Hãn, là cha của Phượng Tứ.
- Con cũng không dám khẳng định, chỉ là đoán vậy thôi. Tuy nhiên, bản lĩnh người này mạnh hơn con là chắc chắn. Con là bát đẳng khai nguyên, người này ít nhất cũng phải bát đẳng tầng thứ 3 rồi.
Phượng Tứ có chút nghi hoặc, nói.
- Vậy tám phần mười là thuộc một loại kỹ xảo hít khí hoặc đẩy khí nhìn trông giống như nội khí phóng ra ngoài thôi, kỳ thực cũng là một kỹ năng tương đương với kỹ năng Quốc thuật thần bí. Bằng không, một cao thủ cửu đẳng tuổi mới chỉ 27, sao có chuyện đó được. Tôi Phương Thanh Hương sống gần một thế kỷ rồi cũng chưa từng thấy qua một thiên tài nào kiệt xuất như vậy.
Phượng Thanh Hương nói.
- Bà nội, không phải là chưa từng gặp, mà là căn bản không có, cho nên mới không thể gặp được đấy.
Phượng Liên cười nói.
- Có điều, người này dù chỉ là bát đẳng tầng thứ ba thì cũng có thể xưng tụng là thiên tài kiệt xuất rồi. Tiểu Tứ được chúng ta dồn sức giúp đỡ cũng mới đến được bát đẳng tầng thứ nhất. Người này lại đạt được tầng thứ ba, xem ra, tố chất cao hơn Tiểu Tứ một chút.
Tài Đông Mi nói.
- Cho nên, Tiểu Tứ nhà chúng ta có phải đã động tâm rồi không? Tìm kiếm suốt mười mấy năm, rốt cuộc cũng tìm được một người vừa ý rồi. Nếu vừa lòng rồi, vậy mau đẩy nhanh tiến độ đi thôi.
Cụ tổ họ Phượng cười khanh khách.
- Con đâu có đâu cụ tổ.
Phượng Tứ lập tức phủ nhận, tuy nhiên, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng.
- Đứa nhỏ này, thực sự thích người ta rồi, sư phụ ta phải đi một chuyến xem sao.
Tài Đông Mi đầy vẻ thương yêu cười nói.
- Bà lão này đã mười mấy năm chưa ra khỏi cửa nhà rồi, đi xem cũng không sao, nhưng mà để chọn người cho Tiểu Tứ nhà ta, không thể qua loa được.
Không ngờ cụ tổ cũng nói muốn đi cùng.
Vừa hay vào ngày chủ nhật.
Diệp Phàm đồng ý lời mời của Tề Thiên, cùng đi câu cá.
Diệp Phàm và Tề Thiên cùng ngồi trong một chiếc xe quân đội rộng rãi, bởi vì chiếc xe này là xe chỉ huy của sư đoàn Hưởng Hổ, cho nên, đặc biệt rộng rãi. Ngồi phía trước là tài xế cùng cảnh vệ của Tề Thiên, Diệp Phàm và Tề Thiên ngồi hàng ghế sau.
- Ông anh, hồ Lục Hãn là một nơi rất đặc biệt. Tràn đầy tính nguyên thủy và hoang dã, là mảnh đất ngăn cách giữa tỉnh Tấn Lĩnh của các anh và tỉnh Cổ Mông.
Tề Thiên cười nói.
- Tỉnh Cổ Mông chủ yếu là thảo nguyên, cừu mập ngựa khỏe bò to chạy qua chạy lại, đúng là tràn đầy lạc thú. Tuy nhiên, cậu nói đến nguyên thủy và hoang dã thì khiến người ta thấy khó hiểu đấy.