- Đồng chí Tiểu Lam, cái vụ Kinh tế địa khu của cậu là làm cái gì đấy?
Diệp Phàm hỏi. Hắn cũng nổi hứng, xem có thể mò được chút gì về cho Đồng Lĩnh hay không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Anh nghe cho kỹ nhé. Nhiệm vụ của bọn em là tổ chức sắp xếp quy hoạch phát triển kinh tế khu vực, đề xuất chính sách phát triển kinh tế trọng điểm khu vực.
Cân đối đất đai, khai thác sử dụng và bảo vệ chính sách, tham gia lập chính sách đất đai, quy hoạch việc xây dựng bảo vệ môi trường sinh thái.
Tổ chức thực thi quy hoạch chức năng chủ thể, chỉ đạo hợp tác kinh tế địa khu….
Lam Tồn Quân nói một thôi một hồi về chức năng của cơ quan mình.
- Có liên quan đến việc bảo vệ đất đai, vậy thì có mục tiêu rồi.
Diệp Phàm nói thầm một câu.
- Đại ca nói những lời này có ý gì.
Lam Tồn Quân hỏi.
- Là như thế này, Chủ tịch thành phố Cao Thành của chúng tiến hành quy hoạch phát triển khai thác mỏ không tương xứng với Đồng Lĩnh chúng tôi…
Diệp Phàm đem chuyện bản quy hoạch mà hôm trước Mễ Nguyệt mang đến kể lại một lần.
- Ý của đại ca là phải chú ý một chút đến vấn đề môi trường không?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Chỉ là phải quan tâm một chút, không cần thiết phải quá hà khắc. Phát triển và bảo vệ môi trường từ trước đến giờ vẫn là con dao hai lưỡi. Muốn phát triển thì thường phải chú ý đến vấn đề môi trường.
Tôi không phải là một người bảo vệ môi trường thuần khiết, nhưng dù sao cũng phải có ý thức bảo vệ nó, có đúng không? Đương nhiên, cũng không thể vì bảo vệ môi trường mà khiến kinh tế của địa phương trở nên đình trệ.
Chúng ta nói ở đây chính là có thể tìm được một điểm chung hay không. Không thể hoàn toàn loại môi trường ra ngoài được. Còn rất nhiều vấn đề khác nữa.
Nếu như có thể tìm được điểm không ăn khớp giữa việc quy hoạch phát triển của Đồng Lĩnh với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, thì tôi có cớ để ra tay rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cái này, bọn em quản quy hoạch của cả nước đấy. Tuy nhiên, khi nào rảnh anh gửi bản quy hoạch của Cao Thành cho em. Để xem có thể tìm được cơ hội để ra tay hay không. Đến lúc đó, em xuống Đồng Lĩnh khảo sát một chút. Rồi mượn gió đông, đề xuất lên Tỉnh ủy. Nếu Tỉnh ủy yêu cầu Ủy ban thành phố Đồng Lĩnh phải sửa chữa thì dễ làm thôi.
Lam Tồn Quân nói.
- Vốn việc này tôi cũng muốn trực tiếp nói chuyện với Cao Thành, nhưng ông ta cứng rắn quá, thế lại mạnh. Mà tôi cũng mới đến không lâu.
Không muốn vì việc này mà phát sinh thêm bất cứ mâu thuẫn nào. Việc tôi cần làm nhiều lắm. Huống hồ, có thể ngồi lên vị trí của Cao Thành.
Thì phân lượng ở tỉnh cũng không phải hạng vừa có đúng không? Đến lúc đó nếu việc này ảnh hưởng đến Tỉnh thì cũng không hay. Vì thế, để cậu ra mặt là thích hợp nhất.
Diệp Phàm nói.
Sau đó, Diệp Phàm lại nói tiếp:
- Tiểu Lam, bây giờ đã vào Ủy ban Kế hoạch và Phát triển rồi. Có thể mang một số dự án đến với Đồng Lĩnh chúng tôi được không? Tuy nói những việc này là việc của Cao Thành, nhưng tôi hy vọng dưới thời của tôi cuộc sống của nhân dân Đồng Lĩnh sẽ được cải thiện thêm một bậc nữa.
- Đại ca muốn dự án lớn như thế nào?
Lam Tồn Quân nhận lời luôn.
- Cậu nói xem, nếu ít quá thì cậu cũng chẳng bõ ra tay. Ít nhất cũng phải là dự án vài trăm triệu, được chứ.
Diệp Phàm khiến Lam Tồn Quân chút nữa thì kêu lên. Gã vội nói:
- Vài trăm triệu chứ có phải là lá tre đâu. Em chỉ là một Phó vụ trưởng cỏn con. Nếu như là Vụ trưởng thì còn có thể.
- Tiểu Lam, cậu nằm trong trung tâm của Diệp hệ đấy.
Diệp Phàm lấy câu ban nãy của Lam Tồn Quân để đáp trả gã.
- Vậy được rồi, em sẽ cố hết sức.
Lam Tồn Quân chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu.
- Không cần phải cố hết sức đâu. Nhất định phải lấy được dự án đấy nhé.
Diệp Phàm nói câu này giống như một mệnh lệnh.
- Em làm mà lại không được hay sao? Sớm biết như vậy thì thà không gọi điện còn hơn.
Lam Tồn Quân lẩm bẩm nói xong liền cúp điện thoại luôn.
- Ha ha, tham lam vô độ, ai bảo gọi điện cho anh mày chứ. Quyền lực ư, không cần, quá hạn thì sẽ trở thành phế thải ngay.
Diệp Phàm nói thầm một tiếng, rồi cúp máy.
Sáng hôm sau.
Diệp Phàm đề nghị, tổ điều tra liên ngành của Cục Công an thành phố, Viện kiểm sát, Cục giám sát an toàn, do Bao Nghị dẫn đầu đi xuống mỏ than Hải Sơn.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đã "đả thông" Bao Nghị rồi. Nếu như mà khua chiêng gõ trống xuống thì chỉ có thể điều tra được một số mặt bề ngoài thôi. Còn những vấn đề thực chất thì sẽ không thấy được. Đương nhiên, Bao Nghị cũng có hai tay để chuẩn bị.
Để phòng ngừa việc người của Cục Công an thành phố âm thầm hạ thủ. Diệp Phàm và tư lệnh Lã của phân khu thành phố đã bàn với nhau, đưa hai mẹ con Dương Tú Phát xuống phân khu thành phố để bảo vệ và điều trị bệnh.
Tổ điều tra liên ngành xuống mỏ than Hải Sơn. Tuy nhiên đã hai ngày rồi, mà vẫn chưa có những động tác lớn. Diệp Phàm cũng nhận được điện thoại từ trên tỉnh.
Đó là do đồng chí Phó chủ tịch tỉnh phân quản kinh tế, xí nghiệp Vu Tiền Lâm gọi xuống. Theo "quy tắc ngầm" mà nói, thì Vu Tiền Lâm là nhân vật số 5 của tỉnh.
- Đồng chí Diệp Phàm, có một số việc, không thể vì một số chuyện nhỏ mà cho dừng sản xuất được. Phát triển sản xuất là việc lớn, ngừng một ngày thì tổn thất của công ty sẽ vô cùng lớn. Hơn nữa còn mang đến hàng loạt những ảnh hưởng gián tiếp khác nữa.
Vu Tiền Lâm nói với giọng nghiêm túc.
Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ra vấn đề, Phó chủ tịch Vu nói ở đây chính là chuyện ở mỏ than Hải Sơn rồi. Diệp Phàm giả bộ không hiểu, cố ý hỏi:
- Phó chủ tịch Vu, mời ông cho chỉ thị rõ ràng. Thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi cũng dễ thực hiện theo chỉ thị của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Diệp Phàm cũng khá là "khôn". Lôi Ủy ban nhân dân thành phố vào như vậy cũng là để nhắc nhở Vu Tiền Lâm nên nói năng cẩn thận.
Dù sao, Vu Tiền Lâm cũng hiểu. Đồng chí Tề Chấn Đào ở Ủy ban tỉnh chính là hậu trường của Diệp Phàm.
- Việc này, chẳng lẽ cậu còn chưa nghe ra sao? Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng cậu có thể lĩnh hội được tinh thần này.
Hiển nhiên, Vu Tiền Lâm có chút bực mình, vì lão cảm thấy bị Diệp Phàm uy hiếp.
- Cái này, chẳng lẽ Phó chủ tịch Vu nói đến ở đây là việc tổ điều tra liên ngành xuống điều tra ở mỏ thanh Hải Sơn sao?
Diệp Phàm tỏ ra chần chờ nói.
- Ha ha, xem ra về mặt lĩnh hội thì đồng chí Diệp Phàm vẫn tương đối chuẩn xác.
Vu Tiền Lâm cười nói:
- Trên tỉnh nhận được nhiều thư báo cáo, tổng công ty của mỏ than Hải Sơn là Tập đoàn Thiên Mộc đã chính thức gửi đơn khiếu nại lên Tỉnh ủy. Ủy ban tỉnh rất coi trọng việc này, cho nên giao cho tôi hỏi cụ thể xem sao.
- Lạ nhỉ, Tập đoàn Thiên Mộc không khiếu nại gì lên Thành ủy chúng tôi. Nếu không, chúng tôi cũng sẽ suy nghĩ ảnh hưởng của việc này, có đúng không? Xem ra, chúng tôi đã sơ suất trong công tác rồi.
Diệp Phàm nói, đương nhiên có nhắc đến việc Tập đoàn Thiên Mộc khiếu nại vượt cấp.
- Vậy được, tôi sẽ chuyển tài liệu mà Tập đoàn Thiên Mộc khiếu nại tới Thành ủy Đồng Lĩnh các cậu. Các cậu sẽ quyết định.
Tuy nhiên, tôi phải nhắc các cậu một chút. Tập đoàn Thiên Mộc là một tập đoàn lớn trong tỉnh.
Hàng năm nộp vào ngân sách nhà nước hàng trăm triệu. Đối với những công ty như vậy, chính quyền địa phương khi giải quyết nhất định phải thận trọng.
Có một số việc, không thể vừa nghe thấy tiếng gió đã bảo là mưa được. Nếu vì nguyên nhân này mà làm phá hủy việc phát triển kinh tế thì không được. Huống hồ, tổng bộ của Tập đoàn Thiên Mộc lại nằm ở thành phố Đồng Lĩnh các cậu.
Tiền thuế của thành phố các cậu thu được, có một phần đóng góp rất lớn của Tập đoàn Thiên Mộc. Nếu như không có họ, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy.
Phó chủ tịch tỉnh Vu nghiêm túc nói.
- Sau khi nhận được tài liệu, thì sẽ giải xử lý một cách thận trọng. Sẽ suy nghĩ đến những ảnh hưởng khác.
Phó chủ tịch Vu cứ yên tâm, Tập đoàn Thiên Mộc cống hiến lớn như vậy, chúng tôi sẽ không quên họ đâu.
Huống hồ, Phó chủ tịch Vu đã nói việc phát triển của Đồng Lĩnh không thể tách rời việc khai thác mỏ được.
Mục đích của chúng tôi chính là hy vọng Tập đoàn Thiên Mộc có thể ngày một phát triển hơn. Tuyệt đối không có ý làm vật cản đường.
Nếu như làm như vậy thì cũng chẳng lợi lộc gì cho Đồng Lĩnh cả.
Diệp Phàm thận trọng biểu lộ thái độ. Tuy nhiên đó không phải là thật lòng.
Vu Tiền Lâm cũng nghe ra được ý gì đó. Tuy nhiên lão lại chẳng làm được gì. Bản thân mình tuy là một Phó chủ tịch tỉnh, nhưng quyền quyết định lại thuộc về địa phương. Huống hồ, Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh, có những lúc coi mình không ra gì thì cũng chẳng thể làm gì được họ.
- Vậy được rồi, hy vọng cậu và Thành ủy Đồng Lĩnh sớm quyết định.
Vu Tiền Lâm nói xong liền cúp máy, sắc mặt lão trở nên âm u. Khí thế cứng rắn của Diệp Phàm khiến cho lão có cảm giác chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
- Bí thư Diệp, Phó chủ tịch tỉnh Vu chắc đã gọi điện thoại cho anh rồi chứ?
- Gọi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ông ấy cũng chỉ thị cho tôi, hy vọng chúng ta có thể sớm chấm dứt việc điều tra ở mỏ than Hải Sơn. Vì một việc nhỏ mà cử hẳn một tổ điều tra liên ngành xuống thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến doanh nghiệp.
Nghe nói, mấy hôm nay mỏ than Hải Sơn bị tổ điều tra gây sức ép quá. Đến việc sản xuất bình thường cũng không thể nào tiến hành được.
Mỏ than Hải Sơn có hàng trăm thợ mỏ, nếu như kéo theo người nhà nữa là khoảng hai ba nghìn người, Một khi dừng sản xuất, thì thu nhập của họ sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nếu họ không còn nguồn thu nhập nữa, chỉ sợ đến lúc đó họ tổ chức biểu tình thì phiền to.
Để loại trừ ảnh hưởng, Thành ủy có nên suy nghĩ đến việc rút tổ điều tra về trước không?
Cao Thành đề nghị, đối với việc cử tổ điều tra xuống, ông ta cũng có cách nhìn bất đồng.