Quan Thuật

Chương 2220: Được không một thứ



- Anh Diệp, hai triệu liền, cái này.....

Tề Thiên còn muốn chống chế để xem có gỡ lại được mấy trăm nghìn không.



- Cứ hỗ trợ hai triệu đi, cũng không nhiều lắm đâu. Dù người ở đơn vị bộ đội khác có nói gì chúng ta thì chúng ta cũng có lí do để mà nêu ra, có đúng không?



Sư đoàn trưởng Tề Thiên, anh xem, chúng ta xây dựng tòa nhà cho người nhà các cán bộ quân đội cho quân khu thành phố Đồng Lĩnh, lãnh đạo bên đó đều rất xem trọng.

Mảnh đất trống đó người ta cũng chẳng cần bao nhiêu tiền cả, nói là dùng cho bên quân đội rồi. Chúng ta cũng không thể keo kiệt quá được, có đúng không ạ?

Không ngờ Đào Cố Bản lại như uống phải nhầm thuốc.



- Vậy được rồi, chính ủy đã nói vậy, anh Diệp lại cũng đã mở lời, tôi mà không đồng ý thì anh Diệp lại không vả cho vào miệng ý chứ.



Tề Thiên đáp lại với vẻ mặt rất ấm ức. Anh ta nhìn mọi người xung quanh thì phát hiện ra bọn họ đều có vẻ vui mừng trước tình cảnh trớ trêu của anh ta.

Bởi vì lúc bình thường Tề Thiên thường yêu cầu rất nghiêm khắc. Đây thực chất cũng vì không có cách nào khác. Nếu chỉ đạo sư đoàn Hưởng Hổ không tốt, lãnh đạo quân khu sẽ tước cái ghế anh ta đang ngồi đầu tiên.

Cái ghế ấy Diệp Phàm đã phải mất rất nhiều công sức mới giành được. Tề Thiên cũng phải ngậm tức lại, tuyệt đối không được để người khác coi thường nhà họ Tề.

Vì thế bình thường nghiêm khắc quá, chuyện các đồng chí cấp dưới Ngọc Đông hay Thái Đồng Khánh không ít lần bị giáo huấn, thậm chí còn bị mắng, là chuyện thường xuyên. Bỗng dưng hôm nay lại có cơ hội thấy Tề Thiên bị giáo huấn, thử hỏi có anh em nào không thấy mừng thầm chứ.



- Mẹ kiếp! các cậu đang làm cái trò gì thế? Đang cười tôi có đúng không? Tôi thích được anh tôi giáo huấn đó. Anh tôi giáo huấn tôi tức là còn coi trọng tôi. Các cậu có thấy không hả? Anh tôi có thèm dạy dỗ gì các cậu không?



Tề Thiên chỉ thẳng vào mấy người bọn họ, trợn mắt lên giận giữ nói.



- Bí thư Diệp, tôi có một ý kiến nho nhỏ này, không biết anh có muốn nghe hay không?



Một đại tá khuôn mặt lỗ chỗ, từ đầu chưa nói câu nào bỗng lên tiếng.



- Anh nói đi.



Diệp Phàm rất khách khí đáp lại.



- Thực ra hỗ trợ tiền không bằng hỗ trợ thao trường cho họ luyện tập.



Vị đại tá nói.



- Đoàn trưởng Tống, đầu óc ông có bị lẫn lộn không thế? Xây dựng thao trường tốn kém biết bao tiền của, thế mà việc cho đi ông cũng mở mồm nói ra được. Lãnh đạo quân khu lại không đập chết chúng ta ý chứ.



Thái Đồng Khánh hét lên.



- Thao trường của chúng ta tất nhiên là không cho đi được rồi. thế nhưng trước đây khi chúng ta mới chuyển đến chẳng phải có một cái thao trường bỏ không đó sao?



Đoàn trưởng Tống cười giải thích.



- Đúng thế, sao lại quên mất nó nhỉ? Tôi còn nhớ toàn bộ thao trường Hồng Khẩu đó đều hoang tàn. Lúc đó chúng ta mới chuyển về không có thao trường nên có thể dùng tạm. Bây giờ chúng ta có thao trường mới rồi, cái thao trường Hồng Khẩu đó quá bé, thiết bị lại không tốt thì còn dùng đến việc gì nữa?



Thái Đồng Khánh cũng nói thêm vào.



- Nó rộng chừng bao nhiêu? ở đâu.



Diệp Phàm cũng có hứng thú hỏi lại. Nếu có một cái thao trường hẳn hoi thì chắc chắn là tốt hơn hai triệu tệ rồi. Chính là chỉ với hai triệu tệ cũng không xây được thao trường, mà làm như thế kia thì Tề Thiên cũng không cần phải móc tiền ra. Một công đôi việc, tội gì mà không làm.



- Cái thao trường đó tên là Hồng Khẩu nhưng mà cách địa phận Đồng Lĩnh khá xa, phải đến một giờ đồng hồ đi xe. Với chúng tôi thì nó không lớn lắm nhưng đường kính cũng đến ba bốn dặm. Hơn nữa vì nó là thao trường nên các khu hộ dân xung quanh đó đều đã chuyển đi. Chỉ có điều cái thao trường đó rất thô sơ, không thích hợp cho chúng tôi.



Ngọc Đông trả lời.



- Nếu đã không xa thì thử đi xem sao.



Diệp Phàm bỗng đề nghị. Dù sao tận mắt thấy mới là thật còn nghe thôi thì chưa đủ.

Vài người họ liền lên xe đi thẳng đến thao trường Hồng Khẩu.

Từ đại bản doanh của sư đoàn Hưởng Hổ đến thao trường Hồng Khẩu cũng mất gần đến một tiếng đi xe. Không lâu sau, xe đã đến nơi.

Tuy nhiên khi Diệp Phàm và mấy người đó xuống xe bước vào thao trường thì tất cả bọn họ đều ngây người ra.

Đây đâu phải là cái thao trường, là một cái trại vịt thì đúng hơn. Bên trong mùi hôi thối bốc lên, tiếng các cạc vịt đuổi nhau ầm ĩ. Chỗ nào cũng thấy vịt, ước chừng có đến không dưới mấy trăm nghìn con.



- Mẹ kiếp! gọi ngay tên quản lí đến đây. Một tiếng nữa mà không có mặt thì tôi bắn chết nó.



Tề Thiên tức giận nói. Tay trung tá quản lí là người phụ trách hậu cần của sư đoàn.

Ngọc Đông vội vàng đi gọi điện thoại. Bốn mươi phút sau, tay trung tá quản lí mặt vã mồ hôi chạy đến.

Tay này mặt trắng bệch ra, vội hỏi:



- Sư đoàn trưởng, chỗ này hoang tàn hết rồi thật là đáng tiếc. Sư đoàn mới thành lập, kinh phí khá ngặt nghèo.



Năm ngoái lãnh đạo quân khu ra chỉ thị chúng ta phải tự lực cánh sinh, phấn đấu trong gian khổ, học tập tinh thần của Nam Nê Loan, tiết kiệm tiền đầu tư cho việc huấn luyện quân đội. Tôi nghĩ nơi này hoang phế thì cũng đã hoang phế rồi. Thật là đáng tiếc!

Mà hơn hai chục nghìn binh sĩ của cả sư đoàn chúng ta ngày nào cũng phải ăn cơm.

Rau tự trồng thì lại ít quá. Chúng tôi không tìm được chỗ nào khác nên đành lấy chỗ này để nuôi lợn chăn vịt.

Sư đoàn trưởng, anh không phát hiện ra sao? Năm nay bữa ăn của anh em đã được cải thiện đáng kể. Hơn nữa lại không cần đi chợ, tiết kiệm được không ít tiền.



- Đây là thao trường, là khu vực quân sự cấm. Trên còn chưa bỏ thì nó vẫn cứ là thao trường. Thôi được rồi, chuyện này anh lập tức giải quyết êm cho tôi. Tất cả lũ vịt này thịt hết, coi như cho anh em trong sư đoàn một bữa ngon. Ngày mai tôi lại đến tiếp. Nếu còn chưa thu dọn xong thì tôi sẽ xử lí anh đó.



Tề Thiên hùng hổ nói, đoạn quay lưng bước đi ngay.

Ngồi trong xe, anh ta nói với Diệp Phàm:



- Anh Diệp, tôi thấy thao trường này vẫn dùng được. Bây giờ tuy còn lộn xộn một chút nhưng chỉ cần thu dọn lại hoàn toàn có thể giống như trước kia.



Hơn nữa thiết bị huấn luyện hầu như cũng không có gì thay đổi. Buổi tối tôi đã cho vài binh sĩ đến giúp. Sáng ngày mai chắc là sẽ ổn.

Chỉ có điều mùi thối kia thì không thể trừ ngay được. Tôi cho người tiệt trùng, xịt nước hoa đã khá hơn chút rồi.



- Ừ, coi như tạm ổn. Thế này đi, cậu hỗ trợ quân khu thêm một triệu để họ tự bố trí thêm thiết bị là được rồi.



Diệp Phàm nói.



- Một triệu thì không có vấn đề gì cả nhưng khi nãy tôi nghe các đồng chí bên ban quản lí tài sản nói thao trường này có chút rắc rối.



Tề Thiên chau mày đáp lời.



- Rắc rối? rắc rối gì đây? Không lẽ cái thao trường này còn chưa được chuyển giao lại. Tôi nghĩ chắc nó là của người khác.



Trong chốc lát Diệp Phàm đã nghĩ đến rắc rối đó.



- Anh lại đoán đúng nữa rồi. Trước đây khi sư đoàn Hưởng Hổ bọn tôi chưa thành lập, thì trực thuộc sư đoàn ba của quân khu Bắc Kinh.



Tất nhiên khi đó chưa có sư đoàn Hưởng Hổ. Đóng quân ở đây cũng không phải là sư đoàn bọn tôi mà là sư đoàn XX.

Sau đó bọn tôi chuyển đến, họ chuyển đi. Cái thao trường này là của bọn họ, giờ họ chuyển đi nên trực tiếp giao lại cho chúng tôi.

Thế nhưng thủ tục chuyển giao lại vẫn chưa tiến hành. Nếu như chúng tôi cứ dùng thì không cần phải làm mấy cái thủ tục chuyển nhượng tài sản rắc rối đó.

Bây giờ thì khác rồi. Nếu cho phân khu quân sự ở địa phương dùng thì được còn nếu tặng cho bên khác thì phải làm chứng nhận tài sản. Nếu không e rằng sẽ không rõ ràng.

Việc này lại phải liên hệ với lãnh đạo quân đoàn ba. Nếu họ không đồng ý thì thao trường này không làm theo ý mình được. Anh Diệp, anh thấy thế nào?

Tề Thiên hỏi.



- Mượn thao trường của người ta, nếu mà thay lãnh đạo, người ta đòi lại thì cậu bó tay. Tốt nhất là trực tiếp lấy về, nếu không cậu đầu tư tiền vào cải thiện môi trường, nâng cấp thiết bị để sau này thiệt thòi à. Mà lãnh đạo quân đoàn ba, tôi nhớ trước kia là tướng quân Đằng Vân Khải, không biết bây giờ đã thay chưa?



Diệp Phàm ngây người ra nghĩ ngợi một chút rồi hỏi.



- Vẫn là ông ta. Anh có quen biết không?



Tề Thiên hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn



- Ha ha, nếu vẫn là ông ta thì cái mặt này của tôi còn có chút tác dụng.



Trong lòng Diệp Phàm đã dám chắc điều ấy. Hắn ta cười nhạt một tiếng.



- Vậy thì tốt rồi, anh ra mặt một chút còn thủ tục cụ thể thì để tôi lo.



Tề Thiên nói.



- Tôi không khách khí gì với cậu cả. Cậu cố mà hoàn thành tốt các thủ tục không thì ăn đòn là chắc.



Diệp Phàm lên tiếng.



- Yes, Diệp tướng quân.



Tề Thiên đáp lại rồi hành lễ theo nghi thức chính thức của quân đội

Sáng ngày hôm sau.

Không ngờ chưa đến tám giờ sáng, Diệp Phàm vừa đến văn phòng làm việc thì thấy Mễ Nguyệt bước đến, nói:



- Bí thư Diệp, tư lệnh Lã đến đã được nửa tiếng rồi. Tôi nói gọi điện cho anh thì ông ấy ngăn lại, nói không được làm phiền anh gì gì đó.



Diệp Phàm nghe đến đây thì hiểu ngay tư lênh Lã đang nóng lòng nên hắn vội bước vào văn phòng.



- Tư lệnh Lã, sớm vậy.



Diệp Phàm vừa đặt mông xuống chiếc ghế sô pha ở phòng tiếp khách nhỏ phía bên ngoài vừa cười chào tư lệnh Lã.



- Dậy sớm quen rồi. Cũng là tiện đường qua đây.



Bí thư Diệp, đây là phương án làm thao trường của chúng tôi, anh xem đi.

Lã Lâm cũng không vòng vo, lập tức đưa cho Diệp Phàm túi tài liệu trên bàn.

Diệp Phàm mở túi tài liệu ra đọc lướt.



- Các anh định là nếu có được mười triệu thì xây dựng thao trường thuộc loại dân quân có thể dùng chung. Như vậy vừa có thể dùng làm dự phòng mà trong trường hợp cấp bách lại có thể dùng cho quân đội chính quy luôn?



Diệp Phàm xem xong tập tài liệu trên bàn thì hỏi lại.



- Đúng vậy, mười triệu là yêu cầu thấp nhất rồi. Theo tính toán thì mua đất và san phằng cả khu đó thì cũng mất gần tầm ấy rồi. Giải quyết các việc phát sinh nữa, không có hai mươi triệu thì không êm thấm được.



Tư lệnh Lã nói. Ông ta chau mày lại.

Thực ra Lã Lâm cũng không còn cách nào khác. Trong giới quân sự ông ta cũng không có chỗ chống lưng to nào cả. Trước đây dựa vào năng lực tốt của bản thân phải khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này. Thế nhưng sau khi lãnh đạo cũ đi

bây giờ ông ta chằng khác gì trẻ không cha mẹ. Lã Lâm năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, chưa đến năm mươi, tất nhiên còn muốn leo lên một bậc nữa.

Chỉ có điều bên quân đội cũng giống bên chính quyền địa phương. Càng lên cao càng khó, mà không có bệ đỡ thì đừng nghĩ đến chuyện leo lên. Thời đại hòa bình không có chiến tranh muốn lập công, lập thành tích cũng khó.

Cho nên thời gian này Lã Lâm luôn cân nhắc. Sau cùng ông ta muốn làm một việc gì đó "hoành tráng" một chút để làm đẹp thêm cho hồ sơ của mình. Thế nhưng muốn làm nên chuyện đã khó, làm nên chuyện "hoành tráng" lại càng khó hơn.



- Bên các anh đã có bao nhiêu tiền rồi?



Diệp Phàm hỏi.



- Hơn ba triệu, vẫn còn thiếu rất nhiều.



Lã Lâm lắc đầu trả lời. Giọng điệu ông ta có chút bất đắc dĩ.



- Ha ha. Anh xem cái này đi.



Diệp Phàm vào phòng làm việc lấy tài liệu Tề Thiên đã nộp đưa cho Lã Lâm.

Lã Lâm nhận tệp tài liệu, xem qua một lượt. Cuối cùng ông ta nhìn Diệp Phàm, hỏi lại bằng giọng điệu rất mơ hồ:



- Bí thư Diệp, đây là thao trường của sư đoàn Hưởng Hổ, không có chút liên quan nào đến chúng tôi cả.



- Ha ha, anh có muốn có được cái thao trường đó không?



Diệp Phàm nhìn Lã Lâm, cười một cách thần bí. Mễ Nguyệt đứng ở một bên cũng nghe lỏm. Bí thư Diệp đã không đi vào phòng làm việc để bàn chuyện thì tức là anh ta đã cho phép nghe lỏm. Không hiểu thì không nghe mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.