- Nếu như tôi có thể nghĩ ra cách thì hiện tại cũng không cần ngồi ở cái vị trí Phó trưởng ban thư ký, này, mới lại...
Mễ Nguyệt ngập ngừng nửa câu không nói hết, mà là cố ý dùng ánh mắt xem xét thái độ của Diệp Phàm.
- Ha ha, vậy việc này cứ quyết định như vậy đi!
Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên.
Khí thế kia thật ra đã làm cho cô nàng Mễ Nguyệt này ngẩn ngơ mà không biết lý do. Trong lòng đột nhiên tuôn ra một dòng cảm xúc không rõ là từ đâu đến, khó mà nói rõ ra được. Giống như trái tim già nua phủ đầy bụi đã nhiều năm nay đột nhiên bị cái gì đó ý tứ đánh động một chút.
Tối hôm đó.
Diệp Phàm trước hết là tới Thường vụ thành ủy, cùng cấp dưới là Bí thư Thành ủy Vương Long Đông của thị xã Chương Hà mang theo hai bình Mao Đài vào nhà Diệp Phàm.
- Mời ông ngồi một chút nhé.
Diệp Phàm vẻ mặt nhiệt tình chào hỏi, cười nói:
- Ông bạn học cũ, ông gần đây thật dễ chịu đó nha, xem khí sắc thì quả là không tệ. Thân thể cũng phì nhiêu lên trông thấy đấy.
- Ha ha, có thể cùng ông bạn học cũ cộng tác với nhau, đương nhiên là dễ chịu rồi. Việc này, tôi trước phải cảm ơn ông. Nay chức vị lẫn cấp bậc đều đã được lên rồi.
Kể ra thì lúc đầu tôi cũng có chút mờ mịt không rõ, lúc nghe nói là mình bị giao lưu đến tỉnh Tấn Lĩnh, trong lòng quả cũng hơi bị kích động.
Dù sao Hải Đông của tỉnh Nam Phúc chúng ta là một nơi tốt, hơn nữa, sự nghiệp của tôi cũng đang thuận buồm xuôi gió.
Không thể ngờ được kết quả lại là rơi xuống bánh trái thơm ngon. Tôi hiểu được ông bạn học cũ muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, tuy nhiên, niềm vui bất ngờ này cũng kinh ngạc lòng người quá đi.
- Ha ha, Long Đông, tôi với ông mà còn phải nói những lời này để làm chi?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, vì cả tòa nhà chỉ có mình Diệp Phàm ở, Vương Long Đông cũng liền tự nhiên mà lôi ấm trà ra nấu.
Hai người vừa nấu trà vừa bàn chuyện.
- Anh tìm hiểu đến đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
- Nghe ngóng được cũng không nhiều lắm, tuy nhiên, Bí thư Diệp, ngày tháng sau này của ông phỏng chừng sẽ có chút gian nan đấy.
Vương Long Đông trên mặt lộ ra chút ưu tư.
- Tôi sớm đã có chuẩn bị về tâm lý, xét về tuổi tác thì tôi cũng khiến người ta trong lòng không phục. Nghe nói đồng chí Cao Thành ở Đồng Lĩnh này đã lâu. Vốn cứ nghĩ là chức Bí thư Thành ủy này ván đã đóng thuyền là của anh ta, nào ngờ giờ lại ở đâu ra một anh Trình Giảo Kim như tôi đây làm tan giấc mộng đẹp, trong lòng anh ta tự nhiên sẽ không thư thản rồi.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng nói.
- Đây là một điểm đáng cân nhắc, Cao Thành làm Chủ tịch thành phố trong lòng khẳng định là không phục. Người này vốn dĩ luôn hống hách, tôi hoài nghi chuyện cựu bí thư Trương Hồng Đông xuống chức là có quan hệ với y. Tuy nhiên, rốt cuộc y đã chơi thủ đoạn gì thì tôi cũng không rõ lắm. Chẳng qua là bóng gió đồn đại thôi.
- Trong số các ủy viên thường vụ, người nào có quan hệ tốt hơn với Cao Thành?
Diệp Phàm chợt hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên, trong khoảng thời gian ông chưa tới đây Cao Thành làm quyền Bí thư cũng đã triệu tập qua vài lần hội nghị thường ủy.
Tôi phát hiện Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ và Trưởng ban Tuyên giáo Phượng Thủy Linh cùng Cao Thành khá mật thiết. Trong vài lần hội nghị thường vụ, hai người bọn họ phối hợp rất ăn ý.
Tôi nghĩ, nếu như không có quan hệ kết giao trong thời gian dài thì sẽ không thể nào ăn ý như thế. Về phần những thứ khác tôi cũng không có phát hiện gì.
Nhưng, về phần Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan người này thì quả là tôi cũng nhìn không thấu. Người này tướng mạo bình thản, nhìn qua kiểu như chẳng quan tâm việc gì cả.
Tuy nhiên, cũng là nghe nói người này không đơn giản, hình như Chủ tịch thành phố Cao đối với y cũng có chút kiêng kị. Rốt cuộc là nguyên nhân gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Vương Long Đông nói thêm.
- Khổng Đoan người này cũng là từ cán bộ địa phương đi lên, từ khi tham gia công tác tới nay hình như là luôn công tác tại Đồng Lĩnh.
Từ một cán bộ thôn đến Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện,rồi lại tới Phó Chủ tịch thành phố thẳng đến Phó bí thư Thành ủy như bây giờ. Hơn nữa, người này có nhiều năm kinh nghiệm bên ban Tổ chức công tác.
Tôi nghĩ, trong những năm y đảm nhiệm công tác tổ chức, số cán bộ qua tay y cất nhắc số lượng cũng không ít.
Những người này bình thường có vẻ không có gì nhưng thật ra, đã sớm coi mình là môn sinh của Khổng Đoan. Bọn họ tạo thành một vòng tròn quan hệ vô hình.
Tôi nghĩ, Cao Thành có phải kiêng kị cái này hay không.Mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đào Cư Lễ đi theo Cao Thành lăn lộn, việc này đối với công tác điều chỉnh nhân sự sắp sửa triển khai của tôi sau này là tương đối bất lợi.
Nếu lại thêm một Bí thư Đảng - quần chúng Khổng Đoan ở giữa cản trở, tôi nghĩ có động thái gì lớn là liền chịu người ta khống chế từ hai mặt rồi.
Dù sao, điều chỉnh nhân sự còn cần hai người bọn họ phối hợp mới có thể cụ thể thực thi đi xuống. Nếu như trục lợi nhiều quá thì nhân vật số một tôi đây không phải là rất uất ức sao.
Cho nên, đánh tan hai người bọn họ, hoặc là tranh thủ lôi kéo một vị đồng chí lại đây, đó mới là trọng điểm.
- Nhất định phải thế rồi, bằng không, khi ông lên nhậm chức người ta cứ lải nhải lý sự dông dài cả ngày thì việc điều chỉnh nhân sự sao mà tiến hành được.
Mặc kệ đi chỗ nào, nhân vật số một phải nắm lấy mọi chuyện. Mà Trưởng ban Tổ chức cán bộ chính là một vị trí tương đối trọng yếu rồi.
Cụ thể nếu cấp dưới không chấp hành, vậy thì phải gõ đầu hắn ta. Nếu tiếp tục không nghe lời, vậy thì phải kiên quyết quyết đoán đá cho rơi xuống mới được.
Bằng không, chức quan phụ mẫu của ông phải làm sao mới ngồi tiếp cho được. Trước mắt mà nói, Bí thư Diệp ông vừa tới, trong đám ủy viên thường vụ trừ tôi ra phỏng chừng không có đồng minh khác.
Trong khoảng thời gian này khi làm việc phải chăng có thể khiêm tốn một chút cho thỏa đáng. Đợi khi chúng ta nắm giữ toàn bộ phương hướng, áp dụng thi thố nhất định, cảm thấy có thể hạ thủ rồi muốn làm gì mới làm được.
Vương Long Đông nổi lên thành nhân vật đóng vai trò tham mưu.
- Khiêm tốn thì không được rồi, sáng hôm nay có chuyện đã xảy ra ngay trước mắt tôi.
Dưới đó đã xảy ra tai nạn giao thông. Máu tươi đã đổ nói cho tôi biết không thể để phố Tân Long tiếp tục như vậy nữa, một xác hai mạng người, một số đồng chí có thể làm được việc vờ như không thấy, nhưng Diệp Phàm tôi thì không được....
Diệp Phàm đem tai nạn xe cộ phát sinh ban sáng thuật lại một lượt cho Vương Long Đông nghe.
- Bí thư Diệp, việc này có thể tạm hoãn một chút hay không. Tạm thời trước hết có thể yêu cầu ngành công an sắp xếp thêm một số cảnh sát giao thông đến phố Tân Long chấp hành nhiệm vụ.
Tôi nghĩ, có bọn họ duy trì trật tự thì có thể giảm mạnh áp lực giao thông ở phố Tân Long. Thứ hai, tìm người phụ trách kiến thiết thị chính và bên bộ Giao thông đến, xem xem có thể tái quy hoạch kiến thiết đường phố một lần nữa hay không.
Nếu như có thể tìm được đường tránh không qua phố Tân Long để đem luoongf xe cộ qua lại phân lưu đi ra ngoài, vậy không phải là sẽ có tác dụng giải phóng phố Tân Long sao.
Đến lúc đó, căn bản cũng không cùng "bốn con sư tử đá" kia đối kháng gì cả. Đã nhiều năm kinh doanh như vậy rồi, tình trạng bất ổn ở phố Tân Long ai nấy đều thấy rõ.
Vì sao nhiều lãnh đạo đương nhiệm tại Đồng Lĩnh đều giả câm giả điếc. Đó là bởi vì "bốn con sư tử đá" kia đại biểu cho bốn vị "tôn thần."
Nếu cứ kiên quyết phải di dời thì đây chính là đang khiêu chiến vị trí của người ta chẳng ngoa vậy.
Bí thư Diệp, ông phải suy nghĩ cho thật kỹ, đây là phạm vào điều tối kỵ, tuyệt đối không thể làm. Tìm kế sách hoàn hảo hơn mới là lựa chọn tốt nhất.
Vương Long Đông khuyên nhủ.
- Long Đông, tôi thật sự không muốn lại thấy cảnh máu chảy đầm đìa như chuyện đã xảy ra, đây không phải phong cách làm người của Diệp Phàm này.
Việc này quyết định như vậy đi, không thương lượng nữa. Cho dù là đắc tội với "bốn con sư tử đá" đại biểu cho các bậc "đại thần", bỏ qua hết sảy, tôi cũng phải lo việc này cho thỏa đáng.
Sinh mạng là vô giá, quyền lực và thanh danh đem ra so với nó cũng sẽ rất nhỏ bé.
Diệp Phàm bày tỏ thái độ kiên quyết.
- Vậy được rồi, nếu quả thật như vậy, vậy thì cũng phải mưu tính kỹ mới được. Nếu như có thể tìm được một cách vừa có thể đạt được mục đích của chúng ta mà lại không đắc tội với "tứ đại tôn thần" kia thì càng tốt.
Tôi biết là rất khó tìm ra cách, tuy nhiên, Bí thư Diệp, chúng ta trước hết có thể trì hoãn vài ngày để thử tìm xem, nếu thật sự không tìm thấy thì hẵng mạnh tay mà làm.
Hơn nữa, nếu quả thật muốn mạnh tay quy hoạch, vậy cũng phải suy xét tỷ lệ thông qua của nó ở Hội nghị thường vụ thành ủy.
Tôi nghĩ, làm ủy viên thường vụ thành ủy, không có ai muốn đắc tội với "bốn ông thần" kia đâu. Đến lúc đó, nếu phương án này đưa lên hội nghị thường vụ mà có gặp phải lực cản lớn cũng chẳng phải là chuyện chi đáng ngạc nhiên.
Nhiêu đó với Bí thư Diệp ông mà nói có thể cũng không phải là chuyện tốt. Sẽ rất bất lợi đối với uy tín của ông, cho nên, chúng ta hiện tại phải làm chắc từng bước, làm cái gì xong cái nấy.
Bằng không, thì đành phải chậm lại thôi.
Vương Long Đông vẫn kiên trì khuyên Diệp Phàm.
- Đương nhiên, cũng không nhất thời nóng vội được, trước hết cứ tìm xem có cách khác hay không. Qua thời gian 10 ngày đi, nếu không được thì tôi sẽ làm mạnh tay luôn.
Tôi cũng biết rõ, dù là nhân vật số một nhưng mới nhậm chức tại Đồng Lĩnh thì trong khoảng thời gian bắt đầu này hẳn là cũng phải khiêm tốn chút mới phải lẽ.
Đợi khi thăm dò được toàn bộ tình hình, cảm thấy có thể ra tay thì mới ra tay. Bằng không, chuyện đầu tiên đưa lên hội nghị thường vụ đã liền bị bác bỏ thì bí thư như tôi còn gì là uy tín chứ?
Việc này ông cứ ngầm điều tra trước đã, sáng mai tôi sẽ cho tìm người phụ trách ban nghành hữu quan đến hỏi đôi chút rồi bàn sau.
Đương nhiên, chúng ta cũng phải làm tố việc chuẩn bị cho trận đánh ác liệt sắp tới.
Diệp Phàm liếc nhìn Vương Long Đông một cái rồi tiếp:
- Về phần Mễ Nguyệt, ông có ý kiến gì không?
- Không rõ lắm, tôi cũng xuống đây chưa lâu, rất ít tiếp xúc với cổ. Cô này nghe nói không giống đám đàn bà con gái bình thường. Trong đầu cô ta vẫn có một phần cố chấp ngạo khí của phái mạnh đấy.
Bây giờ nữ cán bộ rất khó làm, không có thực lực mà muốn leo lên thì quá khó khăn. Thậm chí, có một số nữ đồng chí nhỏ căn bản chính là dựa vào thân xác của mình để đổi lấy mũ quan.
Tuy nói trong lựa chọn nhà nước có ưu tiên nữ cán bộ hơn, nhưng, quan niệm đã luôn tồn tại lâu nay thì cũng rất khó thay đổi ngay trong khoảng thời gian ngắn.
Môi trường làm việc của nữ đồng chí là tệ hơn nam giới. Hơn nữa, có một bộ phận vẫn mang thành kiến ra đối đãi với phái nữ.
Nếu vị nữ cán bộ nào xinh đẹp một chút, người khác đều sẽ cho rằng cô này là "xốc váy đi lên".
Thật ra thì không, trong sô các nữ cán bộ của chúng ta có một bộ phận tương đối các nữ đồng chí vẫn có năng lực, dựa vào trình độ bản thân mà thăng tiến đấy chứ.
Chỉ có điều muốn loại bỏ kiến trong ngắn hạn là không thể nào. Bí thư Diệp hỏi vậy hẳn là có mục đích gì? Có phải muốn giúp cô ta một phen?
- Tạm thời chỉ là nhen nhóm ý tưởng bước đầu, tuy nhiên, còn phải đợi quan sát thêm mới được. Có một số đồng chí biểu hiện bên ngoài tốt lắm, nhưng ai biết trong nội tâm nàng ta đang suy nghĩ cái gì? Nếu nâng đỡ phải một con sói giả cừu thì đấy không phải là tự đào mồ chôn mình sao, không được!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói.
- Tìm hiểu là cần có thời gian đấy, hơn nữa, còn phải kiểm chứng qua một số chuyện nhất định mới có thể nhận định đồng chí đó rốt cuộc như thế nào?
Hơn nữa, nếu nâng đỡ cô ta ngồi lên vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, cố nhiên, với chúng ta mà nói thì sẽ tăng thực lực trên hội nghị thường vụ rất nhiều.
Thế nhưng, nhìn từ góc độ khác, cũng sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực tương đối lớn. Dù sao Mễ Nguyệt cũng là nữ đồng chí, nếu người ta cứ theo thành kiến mà quy cho là người của Bí thư Diệp.
Thì đối thủ rất có thể sẽ nhân cơ hội vin vào việc này mà sinh sự. Nói đồng chí nào đó cùng ai cấu kết như thế nào, vậy thì thật là phiền toái.
Chi bằng cứ nâng đỡ một đồng chí nam đi lên thì sẽ như ý hơn nhiều. Tuy nhiên, tạm thời cũng rất khó tìm được người thích hợp.