Quan Thuật

Chương 2199: Nhà chính trị



- Tôi nói này đồng chí Cung Khai Hà, những lời anh nói chẳng liên quan gì đến đề nghị của Diệp Phàm. Rốt cuộc ủng hộ, hay từ chối để cậu ấy về địa phương?

Khâu Hoa hơi có vẻ bất mãn nói.



- Haha, tôi cũng rất mâu thuẫn. Xét về việc xây dựng Tổ đặc nhiệm A, tôi không muốn cậu ấy đi. Tôi muốn cậu ấy vĩnh viễn ở thủ đô.



Ít nhất, gần quan được ban lộc, tổng bộ Tổ đặc nhiệm A cũng ở đây. Bất cứ lúc nào gọi dù cậu ấy cứ bực bội nhưng cũng sẽ đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Còn đến Thành phố Đồng Lĩnh tuy nói cách thủ đô không xa, nhưng dù sao cũng khác tỉnh. Không tiện bằng để cậu ấy công tác ở Bắc Kinh.

Cung Khai Hà nói.



- Vậy ý của Tổ trưởng Cung là không muốn để cậu ấy đi Thành phố Đồng Lĩnh?



Khâu Hoa thản nhiên hừ một tiếng.



- Không có ý đó, không phải tôi nói trong lòng tôi rất mâu thuẫn sao? Vừa rồi chỉ là đứng trên góc độ Tổ đặc nhiệm A. Còn đứng trên phương diện tình cảm cá nhân tôi mà nói, tôi hy vọng cậu ấy đi. Dù sao, bên này đối với cậu ấy mà nói cũng là một trói buộc.



Diệp Phàm là một động chí có khát vọng lớn lao, cũng rất chú ý đến công tác an toàn. Chúng ta điều cậu ấy về thủ đô mục đích là để bổ sung cho lượng đội viên bị thiếu nghiêm trọng do bị thương nặng lần trước.

Cho nên, tạm thời dùng thủ đoạn điều động cậu ấy về thủ đô. Trong mắt các ông, cậu ấy kỳ thực là một vệ sĩ siêu cấp. Các ông cũng không đối đãi cậu ấy như cán bộ bình thường.

Vì, thân thủ siêu cấp của cậu ấy đã che lấp mất hào quang khi cậu ấy công tác ở địa phương. Kỳ thực, không thể không nói, trong công tác ở địa phương cậu ấy cũng là một cao thủ.

Các ông cũng đã thẩm duyệt cẩn thận lý lịch của cậu ấy rồi. Thằng nhóc ấy dù làm ở đâu cũng lập ra được thành tích khiến người khác ngưỡng mộ.

Đó là bởi vì trong tim cậu ấy chỉ có dân chúng và quốc gia. Có rất nhiều cán bộ của chúng ta luôn băn khoăn, sợ cái này sợ cái nọ.

Làm việc thì sợ người ta đố kỵ, không làm việc thì sợ người khác nói họ bình thường. Họ cứ bị vây hãm trong nỗi sợ như vậy đấy.

Cả đám chỉ biết lo nghĩ cho bản thân, hoàn toàn chẳng thèm nghĩ đến dân chúng, họ đã quên mất mình là công bộc của nhân dân.

Mà Diệp Phàm thì lại không như vậy. Đôi khi cậu ấy dùng chút thủ đoạn, nhưng nhìn chung đều đứng trên lập trường của người dân.

Có vài thủ đoạn thậm chí rất quá khích, chẳng hạn như để điều tra rõ chuyện gì đó, thậm chí cậu ấy còn không dùng những quy tắc thông thường.

Bị dân chúng gọi là Cục trưởng bạo lực, Chủ tịch thành phố bạo lực gì đó, đổi lại là hai đồng chí chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Hơn nữa, theo như lời Chủ nhiệm Điền kể lại, lý tưởng của Diệp Phàm là ở địa phương, kỳ thực, một thanh niên cao ngạo như cậu ấy thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.

Ở dưới kia mới là chỗ để cậu ấy thực sự thi triển quyền cước của mình.

Cung Khai Hà còn nói thêm.

- Lời của đồng chí Cung Khai Hà làm chúng ta khó xử. Cuối cùng gì cũng phải đưa ra quyết định đúng không nào. Hôm nay gọi hai vị lại đây, là muốn thảo luận vấn đề của Diệp Phàm. nếu Diệp Phàm đi, trước tiên Tổ đặc nhiệm A làm thế nào để bổ sung vị trí của Diệp Phàm. Vấn đề bảo an của Phòng cảnh vệ bên Chủ nhiệm Khâu là một bộ phận quan trọng. Chúng ta phải thật sự chu đáo. Diệp Phàm mà đi, phòng cảnh vệ phải chuẩn bị tâm lý. Bên Tổ đặc nhiệm A thì đỡ hơn một chút.

Chủ nhiệm Điền nói.



- Theo ký thuyết mà nói thì tôi không nên cản đường cậu ấy, nhưng, trong thời gian này, Tổ đặc nhiệm A đang điều chỉnh, bên các ông đâu thể nào cung cấp đủ lực lượng bảo vệ cho Phòng cảnh vệ chúng tôi.



An toàn của chủ tịch nặng như Thái Sơn, cho nên, tôi không đồng ý cho đồng chí Diệp Phàm đi vào lúc này. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để đồng chí ấy ở mãi chỗ này.

Tìm cơ hội thích hợp tôi sẽ bù đắp cho cậu ấy.

Không phải cậu ấy muốn thi triển "quyền cước" sao, đợi khi thích hợp cho cậu ấy đi, chúng ta sẽ đánh tiếng, nước ta lớn như vậy, đâu thiếu vị trí Bí thư thành ủy thành phố cấp ba đúng không nào?

Không cần nói nữa, cứ như vậy đi.

Khâu Hoa thái độ bắt đầu ương ngạnh.



- Ừ, băn khoăn của chủ nhiệm Khâu cũng đúng. Phải suy xét đủ các mặt, bằng không, chỉ sợ có nhiều chỗ không thỏa đáng.



Điền Giang nói, liếc mắt nhìn Cung Khai Hà.



- Haizz... việc này tôi không phát biểu. Các vị tự quyết định đi, nếu cậu ấy đi thì tôi cũng có thể điều chỉnh được.



Nếu cậu ấy có thể tạm thời ở lại, tôi đương nhiên hoan nghênh. Tuy nhiên, các ông nên trấn an cậu ấy một chút. Thằng nhãi này không tệ đâu.

Cung Khai Hà thở dài.

Đồng chí Khâu Hoa lấy an toàn của Chủ tịch làm lá chắn thì ai còn dám đề nghị để Diệp Phàm đi nữa.

Nếu khối bảo an mà xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm ai gánh cho nổi. Cho nên, đồng chí Điền Giang nói vậy cũng là bình thường.

Hơn nữa, văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông tuy nói biên chế thuộc cấp Thứ trưởng, thuôc văn phòng cấp dưới của Văn phòng trung ương. Nhưng, được quản lý độc lập, không bị tiết chế bởi Văn phòng trung ương.

Khâu Hoa có suy nghĩ của riêng mình, Điền Giang cũng không thể xoay chuyển được. Huống chi an toàn của Chủ tịch, ai dám nói linh tinh.

10h sáng hôm sau, Diệp Phàm bị Khâu Hoa gọi lên.

Vẻ mặt lão vô cùng nghiêm túc nói:



- Đồng chí Diệp Phàm, về việc cậu đi Thành phố Đồng Lĩnh, tôi thấy tạm thời nên hoãn lại một chút. Bên này cần có cậu. Đương nhiên, caauk không cần lo lắng gì cả, cho chúng tôi thêm một năm nữa thôi.



Năm sau, bên chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu.



- Vậy cũng được, tôi làm việc theo quyết định của tổ chức,



Diệp Phàm trong lòng tức giận, muốn đập bàn của Khâu Hoa, tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn nhịn được.

Diệp Phàm đem tin này báo cho Tề Chấn Đào, ông ta cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật.

Vì đây là quyết định của lãnh đạo văn phòng trung ương, Tề Chấn Đào không có cách nào. Đành khuyên Diệp Phàm an tâm công tác, hãy để cho lãnh đạo văn phòng trung ương có ấn tượng tốt đẹp.

Diệp Phàm miệng đồng ý, trong lòng kỳ thật không bằng lòng.

Tối, Diệp Phàm không muốn về nhà. Gọi điện kêu Thiết Chiêm Hùng, Vương Triều, ba người ra quán gọi mấy dĩa đồ nhắm ăn uống.



- Ông em, xem ra tâm tình cậu không tốt.



Sau khi uống mấy ly, Thiết Chiêm Hùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói.



- Haizz, có cách gì khác, áo mặc sao qua khỏi đầu mà. Con mẹ nó, đúng là ấm ức mà.



Diệp Phàm mắng.



- Rốt cuộc có chuyện gì, kể anh nghe xem nào.



Thiết Chiêm Hùng hỏi. Diệp Phàm bèn kể lại.



- Việc này, đúng là khó giải quyết. Họ tạm thời không cho cậu đi ắt cũng đã có suy xét. Ai bảo thân thủ của cậu cao như vậy, làm ai nấy cũng luyến tiếc không để cậu đi.



Thiết Chiêm Hùng cười cười.



- Em cảm thấy nếu được đi Thành phố Đồng Lĩnh là một cơ hội tốt, hơn nữa, chú Tề cũng là Chủ tịch tỉnh Tấn Lĩnh. Ít nhất, em cũng có chỗ để dựa.



Như Chủ nhiệm Khâu đã nói, sau này sẽ sắp xếp cho em xuống. Đến một tỉnh xa lạ, không phải toàn bộ phải làm lại từ đầu sao.

Xuống dưới đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy của một thành phố cấp ba, trên tỉnh lại chẳng có ai làm chỗ dựa. đến lúc đó, e là phải nhanh chóng biến đi thôi.

Diệp Phàm càu nhàu.



- Chưa chắc!



Lúc này, Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Anh Thiết, em không hiểu, chẳng phải một người làm quan cả họ được nhờ sao. Có Chủ tịch tỉnh Tề chống lưng không phải tốt hơn một mình chống đỡ nhiều hay sao. Chẳng hạn như em, nếu không có anh Diệp chống, em sợ hiện tại mình còn đang hoạt động âm thầm trong Đỗ gia ở Phổ Hải, dù có cơ hội công tác ở chính phủ, chắc hẳn đến giờ cũng chỉ là một Trưởng phòng nhỏ nhoi thôi.

Vương Triều nói.



- Haha...



Thiết Chiêm Hùng mỉm cười hai tiếng, uống một hớp rượu, ngẫm nghĩ một chút, nói:



- Các cậu nghĩ, vì sao Tề Chấn Đào vội vã gọi Diệp Phàm xuống?



Thứ nhất, vì sao Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh lại tự đề xuất lui về tuyến hai, chẳng lẽ chuyện này không có gì mờ ám?

Làm quan, có ai lại tự nguyện cởi mũ quan về một phòng ban chẳng chút lý tưởng dưỡng lão không? Hơn nữa, Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh còn trẻ như vậy, vẫn còn có không gian để thăng tiến cơ mà, việc này vô cùng phức tạp đấy.



- Đúng là anh Thiết đã đoán đúng, Bí thư thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh Trương Hoành Đông năm nay mới 48 tuổi. Đang là Bí thư thành ủy của một thành phố đứng thứ sáu toàn tỉnh Tấn Lĩnh, tại sao lại tự động lui về tuyến hai.



Hơn nữa, em đã kêu người điều tra. Nghe nói bệnh tình của Trương Hoành Đông cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, còn chưa tới mức không công tác được.

Từ manh mối này, em nghĩ, có phải lửa chiến của các lão lớn trên tỉnh Tấn Lĩnh đã lan đến Thành phố Đồng Lĩnh, làm hại Trương Hoành Đông buộc phải tan học sớm. Nếu em đi, chắc chắn sẽ rơi vào thế cờ của các lão đại không thoát ra được. Làm tốt có thể thoát thân, còn làm không tốt thì cả người đều là "cứt"...

Diệp Phàm nói.



- Tôi nghĩ, Tề Chấn Đào vội vã gọi cậu xuống như vậy. Chắc hẳn là muốn bảo cậu đi gây rối. Chắc hẳn đồng chí lão Tề không gỡ rối được cục diện, nên hy vọng có ngoại lực tương trợ.



Thiết Chiêm Hùng thản nhiên hừ một tiếng, nói,



- Đương nhiên, Tề Chấn Đào không phải gọi cậu đi chắn lỗ châu mai, lão hiểu được cậu có năng lực trong chuyện này, sẽ không bị họ nuốt chửng.



Cậu đi quấy rối là thích hợp nhất, đối với việc triển khai công tác của lão cũng sẽ có những lợi ích nhất định. Đương nhiên, đối với cậu mà nói thì đây là cuộc phiêu lưu lớn. Lần này, không đi được có lẽ cũng là việc tốt.

Vì, có một số việc nhìn có vẻ nắm chắc trong tay, kỳ thực, một khi tác tác lại vô cùng nguy hiểm.

Đến lúc đó Tề Chấn Đào không năm chắc được, thân lão còn không bảo vệ được lẽ nào lại hy sinh bản thân để bảo vệ cậu. Bằng không, tôi đoán chắc hẳn hiện tại Tề Chấn Đào đang lâm vào cục diện vô cùng bế tắc.

Nếu như không có ngoại lực giúp đỡ, có thể Chủ tịch tỉnh như lão sẽ có nguy cơ mất quyền lực. Tề Chấn Đào còn trẻ, lão tuyệt đối không muốn làm một Chủ tịch tỉnh bù nhìn.

Ánh mắt của lão rất xa, chắc hẳn muốn nhắm tới vị trí Bí thư tỉnh ủy? Anh lão đã lui về tuyến hai, hy vọng của Tề gia đặt hết lên người lão.

Thiết Chiêm Hùng nói.



- Đó là đương nhiên, chú Tề mới đầu năm mươi, còn có cơ hội được đề bạt.



Diệp Phàm gật đầu, nói:



- Trong thể chế muốn bình yên là không thể, em lại thích cuộc sống mạo hiểm như vậy.



Quan trường là một trận mưa không thấy máu, không giống như đấu quyền máu chảy đầm đìa. Đây là một cuộc đọ sức ngầm.

Người sống cả đời, thái bình quá cũng chẳng có gì thú vị. Bạo lực đầy máu tanh cũng không phải cuộc sống em mong muốn. Kích thích một chút là được rồi, chẳng hạn như cuộc thi đấu có thể có chút máu tanh với gia tộc Y Bỉ Đế Đức vậy. Em vẫn có khuynh hướng thích cuộc sống của một chính trị gia.

Diệp Phàm vẻ mặt đầy tình cảm, nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.