- Anh lại đang ám chỉ cha em phải không? Hay là ông anh của em?
Kiều Viên Viên bất mãn nhéo tay Diệp Phàm một cái.
- Có lẽ là thế.
Diệp Phàm cũng không phản đối những lời này, xem như cam chịu.
Đúng lúc này thì Lý Thành đã tới, thưa:
- Tiên sinh, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Hoằng Hoá, Trương Chấn Lưu tiên sinh nói là muốn gặp?
- Tôi không muốn gặp ông ta, có chuyện gì thì ông cứ nói chuyện với y trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Anh sợ cái gì chứ, anh không gặp thì em gặp, em rất muốn coi coi là ai đập nhà của chúng ta. Anh nữa, sợ này sợ nọ, rốt cuộc sợ cái gì chứ?
Muốn người ta hiểu chuyện cũng không cần phải như vậy. Ra khỏi cửa cũng phải cẩn thận đắn đo như vậy thì còn sống mà làm gì.
Kiều Viên Viên liếc nhìn Diệp Phàm một cái hờn dỗi, miệng bĩu ra đến mức có thể treo nổi một cái bình dầu. Về chuyện Hồng Diệp Bảo bị đập phá, Kiều Đại tiểu thư sớm đã căm tức đầy ra đấy.
- Anh sợ cái l..!
Diệp Phàm tức giận như điên rồi, vỗ vào hoa văn khắc Long tháp kiểu sơn trại bên cạnh giường mà hừ nói, đoạn bảo Lý Thành:
- Thôi vậy, bảo ông ta vào đây.
Trương Chấn Lưu có vai trò rất trọng yếu, Diệp Phàm đã sớm điều tra qua rồi. Nghe nói Hứa Tam Cường chính là được ông ta một tay nuôi lớn.
Nếu Hứa Tam Cường thật sự là con riêng của Hứa Chính Phong, vậy có thể giải thích vì sao Trương Chấn Lưu, một giáo viên dạy học cho tới bây giờ vẫn ngồi vững ở vị trí. Phó chủ tịch Tập đoàn Hoằng Hoá, Hứa Chính Phong đây là đang báo ân đó thôi.
- Vị này chính là ông chủ Diệp tiên sinh của chúng tôi, còn vị này chính là phu nhân Kiều tiểu thư.
Lý Thành vẻ mặt cung kính giới thiệu với Trương Chấn Lưu.
Trương Chấn Lưu gật gật đầu chào hỏi, tuy nhiên, Trương Chấn Lưu là thân tín của Hứa gia, tự nhiên cũng dưỡng thành ngạo khí nhất định. Lần này mặc dù là đến cầu người ta nhưng vẫn thể hiện được phong thái không kiêu ngạo mà cũng chẳng hề xiểm nịnh.
Tuy nhiên, đối với ông chủ trẻ tuổi Diệp Phàm mà nói thì vẫn đủ khiến cho Trương Chấn Lưu lặng thần vài giây. Trong lòng tự nhủ chẳng lẽ không phải là người đó, mà là con của hắn? Tuy nhiên, theo trên tư liệu thì hình như là đúng rồi.
- Tập đoàn Hoằng Hoá của Trương tiên sinh thật là uy phong, không ngờ dám đập phá cả nhà của tôi?
Kiều Đại tiểu thư bắt đầu nổi giận, Diệp Phàm cũng không lên tiếng, cứ cho nàng ta giải phóng một chút cũng tốt. Bằng không cả ngày lại cứ lải nhải bên tai hắn thì cũng đáng ghét.
- Diệp phu nhân, việc này, chỉ là do hiểu lầm. Hơn nữa, Tập đoàn Hoằng Hoá chúng tôi chỉ hiệp trợ khu giải phóng mặt bằng làm việc. Nghe nói khu giải phóng mặt bằng xử lý cũng là có văn kiện quy hoạch chính thức đấy.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt bình tĩnh đáp lại. Rõ ràng vẫn muốn đem đạo lý ra nói, không phải là muốn che đậy gì cả.
- Văn kiện quy hoạch, đó đều là do các người làm ra cả, đừng coi Kiều Viên Viên này là con ngốc. Các người muốn xây Quốc Đông building gì đó là việc của các người, chỉ cần không đả động đến Hồng Diệp Bảo chúng tôi là được.
Hồng Diệp Bảo tồn tại đã gần hai trăm năm lịch sử. Trên quận muốn quy hoạch dù sao cũng phải do ban nghành liên quan trên đó ra mặt lên tiếng kêu gọi, khu giải phóng mặt bằng xử lý cũng phải ra mặt bàn bạc với chúng tôi trước chứ? Hoàn toàn không có ai nói gì. Mà việc này, tuyệt đối không nên do Tập đoàn Hoằng Hoá các người ra mặt. Nhà nước với tư nhân sao mà giống nhau cho được?
Các người, đơn giản là núp lá cờ nhà nước đi làm việc riêng thôi.
Kiều Đại tiểu thư vốn không ngu ngốc gì, ngôn từ là tương đối sắc bén. Trương Chấn Lưu không ngờ thiếu chút nữa bị cô nàng nói cho nghẹn họng.
- Kiều tiểu thư cũng đã nói, kiến thiết đô thị cuối cùng cũng phải có quy hoạch tổng thể đúng không? Công trình lớn cũng không thể vì một hộ gia đình không chịu giải phóng mặt bằng mà bị đình công hoặc là huỷ bỏ toàn bộ quy hoạch? Bây giờ hộ bị cưỡng chế kết quả sẽ như thế nào đây? Chúng tôi là đang hiệp trợ văn phòng Ủy ban nhân dân hành sự, đây là động thái của nhà cầm quyền. Bữa đó đồng chí bên khu giải phóng mặt bằng đến xử lý đã nói rõ rồi.
Trương Chấn Lưu cũng có chút tức giận, hắn là có chút bất mãn với thái độ của Kiều Đại tiểu thư.
- Động thái của nhà cầm quyền, Giám đốc Trương, đem văn kiện có liên quan đưa cho Diệp Phàm tôi xem qua được chứ, rốt cuộc là cấp chính quyền nào, là ai phê chuẩn phải dỡ nhà Diệp Phàm này?
Diệp Phàm đột nhiên vỗ bàn, thản nhiên hừ một tiếng. Chắc là hắn đã cảm thấy im lặng mãi cũng không được.
Người hiền quá bị người bắt nạt, ngựa hiền quá bị người ta cưỡi lên lưng.
Cho nên, Diệp Phàm quyết định nên lên giọng một hồi. Bằng không, ai cũng tưởng có thể tới Hồng Diệp Bảo làm loạn như lũ c.. đấy thì hắn còn mong sao được hai chữ An Bình. Rõ ràng mượn cơ hội này lộ ra tấm biển gây kinh sợ một chút cũng tốt, bằng không cứ thế mãi không dứt thì kể ra cũng đáng ghét.
- Muốn xem văn kiện thì rất đơn giản, hẳn là tôi vừa rồi đã quên giới thiệu cho anh một chút.
Trương Chấn Lưu cố ý dừng lại một chút khẽ ra hiệu cho một cán bộ có vẻ ngoài khá dễ nhìn, đeo kính, đóng bộ âu phục đen đang đứng bên.
- Vậy Diệp mỗ rất muốn nghe xem ông giới thiệu kiểu gì.
Diệp Phàm quét mắt sang người trung niên kia, thản nhiên hừ nói.
- Không cần giới thiệu, tôi là Trần Thuận Phong, chắc là ông chủ Diệp cũng chưa từng nghe qua tên họ. Tôi công tác ở Ủy ban nhân dân quận, được phân công quản lý mảng kiến thiết, bao gồm cả quy hoạch giải phóng mặt bằng.
Người trung niên đeo kính tên Trần Thuận Phong trên mặt hiện lên sự vênh váo thường thấy của cán bộ khi đối mặt với dân chúng.
- Ồ, phân công quản lý kiến thiết, ha ha, đó là Phó chủ tịch quận Ngũ Mã rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không có ý đứng lên nghênh đón một chút, hắn chỉ liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái bảo:
- Viên Viên, người ta là quan phụ mẫu tới rồi, em mau đi pha ly trà đi. Hay là dùng loại lần trước anh mang về ấy.
- Ông chủ Diệp, anh ấy là Phó chủ tịch thường trực quận này.
Lúc này, một thanh niên dáng thư kí bên cạnh Trần Thuận Phong hơi có vẻ đắc ý bổ sung thêm một câu.
- Giám đốc Trương, anh rất có năng lực đó nha. Không chỉ đường đường là Phó chủ tịch thường trực quận mà ngay cả cán bộ chính thức cấp Phó giám đốc sở cũng thành người hầu của nhà anh mất rồi. Diệp mỗ cuối cùng đã thấy được lực lượng của Tập đoàn Hoằng Hoá. Cũng không nhỏ đâu!
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười một tiếng, chuyển sang dùng Quan thoại, tự nhiên là đang mỉm cười châm chọc người ta.
- Ông chủ Diệp nói gì vậy, Chủ tịch quận chúng tôi khi nào lại thành phận đầy tớ người hầu. Người ta là chủ soái đầu trận, cho nên mới đứng ở phía sau.
Không giống như một số kẻ, cứ làm như ta đây là nhân vật quan trọng lắm. Thực sự nghĩ rằng Ủy ban nhân dân quận Ngũ Mã là làm cảnh sao? Hồng Diệp Bảo các người vẫn nằm trên địa bàn Quận Ngũ Mã đó.
Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn thận trọng nhắc nhở anh, phải chú ý một chút quy củ.
Viên thư ký kia có chút tức giận, liền thay chủ mở miệng phản bác.
- Quy củ, các người mà cũng hiểu quy củ. Anh bạn trẻ, Diệp Phàm tôi không cần cậu tới dạy tôi quy củ. Đứng qua một bên cho bố, ở đây còn chưa tới phiên con nít miệng còn hôi sữa mở miệng nói chuyện.
Diệp Phàm nhẹ tay vỗ vào thành ghế dựa, vẻ mặt uy phong.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng cũng là có chút không hiểu mà buồn bã, mới cách đây không lâu, chính hắn lúc đó cũng là bị một số cán bộ giáo huấn như thế này đấy. Không thể ngờ được ngày nay cũng đến lượt chính hắn đi giáo huấn người khác.
- Cậu ta dù tốt xấu thế nào vẫn là thư ký riêng của Chủ tịch quận, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận, tính ra còn được nhà nước thừa nhận là cán bộ cấp Cục phó, cho nên, cũng không kém hơn so với một đại gia mới phất như anh là bao nhiêu? Chỉ có hơn chứ không có kém đâu!
Bởi vì, viên thư ký này tên Trương Hạo, là cháu họ đằng gần của Trương Chấn Lưu. Diệp Phàm giáo huấn Trương Hạo như thế, Trương Chấn Lưu đương nhiên không thể nhẫn nhịn nổi.
Huống chi, Diệp Phàm thoạt nhìn so với cháu họ nhà lão còn trẻ hơn, Trương Chấn Lưu dù thế nào cũng nhẫn nhịn không được nữa rồi.
Trương Chấn Lưu tính toán chính là mặc dù là đến đàm phán, nhưng cũng phải thể hiện một chút thực lực. Hiện tại đem Phó chủ tịch quận họ Trần kéo tới, không gì ngoài muốn tăng thanh thế khi đàm phán. Đầu tiên muốn cho Diệp Phàm bị vây vào cục diện bị động, sau đó mới bàn lại thì sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Thật là uy phong, cán bộ cấp Cục phó, còn đường đường là…? Cán bộ cấp Cục phó cũng không thể làm xằng làm bậy lung tung được, cán bộ là có kỷ luật cả đấy.
Lúc này, Kiều Viên Viên xen vào một câu châm chọc.
- Cán bộ có kỷ luật trói buộc, điểm ấy tôi thừa nhận. Tuy nhiên, dân chúng cũng phải tuân thủ quy tắc do chính quyền quận đặt ra.
Đối đầu với chính quyền, đó là hành động có tính chất ra sao, hơn nữa còn ác khẩu mắng bừa, hậu quả thế nào các người có nghĩ tới không vậy.
Nếu nói đến uy phong, ông chủ Diệp đây so với chúng tôi còn kiêu ngạo nhiều lắm. Thư ký Trương là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận, được ban Tổ chức cán bộ bổ nhiệm và nhà nước thừa nhận.
Khi nào lại thành con nít chứ. Nếu nói con nít thì tôi lại thấy thật ra anh còn giống hơn! Hơn nữa chuyện giải phóng mặt bằng này dự án do Ủy ban nhân dân quận thống nhất quy hoạch.
Các người ngang ngược ngăn trở, Ủy ban nhân dân quận hoàn toàn có thể yêu cầu cơ quan chấp pháp hiệp trợ cưỡng chế phá dỡ.
Trần Thuận Phong Phó chủ tịch quận kia mồm miệng cũng không kém, lập tức đả kích lại. Hơn nữa giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ thật sự.
Phó chủ tịch quận diễn thuyết một chặp, phỏng chừng cũng là cảm giác miệng hơi khát. Cầm lấy chén trà Kiều Viên Viên pha, dùng nắp chẹn gạn gạn, chà xát tạo nên thanh âm rất vang như có ý cảnh cáo. Ực một tiếng, ông Phó chủ tịch quận liền nhấp lấy một ngụm.
Qua giây lát, Diệp Phàm phát hiện ông Phó chủ tịch quận này còn thần thờ mất một lát. Không lâu sau đó rõ ràng còn thè đầu lưỡi ra liếm lấy mép chén.
Sau đó y chép chép miệng rồi rất nghiêm túc chú ý quan sát lá trà. Rồi kế đến Phó chủ tịch Trần lại dùng miệng cẩn thận nhấp thêm một ngụm.
Y hơi nhắm mắt lại, không lâu sau thì mở trừng ra, đồng tử tuyệt đối lớn thêm không ít. Hơn nữa, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi thử thăm dò:
- Ông chủ Diệp, trà này cũng không tệ lắm nhỉ.
Diệp Phàm biết người này còn có chút bản lĩnh, không ngờ là dân biết thưởng thức. Trong lòng tự nhủ đây là cực phẩm đặc cống hắn lấy từ Phí gia, có kẻ rõ ràng còn cảm nhận được thì cũng không tệ lắm.
Chứng tỏ người này áng chừng là sau lưng có chỗ dựa vững chắc rồi. Bằng không, tuyệt đối kiếm không ra loại mặt hàng cực phẩm này trên thị trường để mua đâu.
Làm Phó chủ tịch thường trực quận Ngũ Mã, muốn nếm đến loại trà này cũng là không thể. Đây là thứ chuyên cung cấp cho cán bộ cấp phó tầng cao nhất trở lên.
Thật đúng là đã để Diệp Phàm cân nhắc mà nhìn thấu rồi, mà Diệp Phàm cũng là ý tứ này rồi, dùng trà này để thử xem người này có cửa hay không. Nếu không nhìn được hàng, chứng tỏ người này không có chỗ dựa to lắm.
Tuy nhiên, Trần Thuận Phong là từng từng nếm qua một lần ở nhà Bí thư Quận ủy quận Ngũ Mã, Lâm Kiến Minh. Theo lời bí thư Lâm thì trà này là do một người thân thích của y đến nhà một lãnh đạo kỳ cựu mới cầm trở về được mấy bao.
- Đã biết hàng không dễ đụng thì cũng đừng có tiếp tục đụng vào?
Diệp Phàm thản nhiên cười cười. Phó chủ tịch quận Trần Phong Thuận vừa nghe, sắc mặt trong nháy mắt đã đổi, biết đây là ông chủ Diệp đang cảnh cáo y rồi.
Vậy là y mặt dày cố ý lấy điện thoại cầm tay ra nhìn nhìn, đoạn bảo Trương Chấn Lưu:
- Ở quận có việc gấp, tôi đi về trước.
Sau đó lại chào Diệp Phàm:
- Diệp tiên sinh, mạo muội quấy rầy rồi.
Sau đó Phó chủ tịch Trần vội vàng đi mất. Để lại Trương Chấn Lưu nghi hoặc không hiểu, ông ta cũng bắt đầu nhìn đến mấy lá trà trong chén.
Lại nếm thử một miếng, tuy nói cảm giác không tệ, tuy nhiên, vẫn là không thưởng thức ra 'chân lý' gì ở đây cả. Bởi vì, có lẽ đơn giản là y chưa đủ trình? Đây là hậu quả của việc ít đi đây đi đó vậy.