Diệp Phàm có vẻ đã mệt mỏi đến đi lại cũng đã run chân, hơn nữa, hứng thú liếc nhìn mấy cô nàng một lượt mà hỏi.
- Đủ rồi, đi ăn cơm thôi!
Tuyết Hồng lại cao hứng hẳn lên.
- Bọn em cũng đói bụng.
Phượng Khuynh Thành vội lên tiếng.
- Vậy cùng đi ăn luôn.
Diệp Phàm thuận miệng đáp.
Quẹt thẻ thanh toán xong Diệp Phàm đặng chẳng đừng mà gọi bên quản lý trung tâm thương mại phái hai xe chở đồ. Sau đó, mấy người thẳng tiến đến Khách sạn Hoàng Thành Căn.
- Anh đây sắp thành con buôn bán sỉ rồi.
Diệp Phàm lớn tiếng cười khổ.
Tự nhiên, ở Khách sạn Hoàng Thành Căn lại làm ầm ĩ một phen mới xong việc. Tự nhiên, Diệp Phàm lại là người phóng tay. Hơn nữa, tảng đá trong lòng này thật sự là khiến hắn buồn bực!
- Họ Phượng kia, chúng ta mấy ngày nữa lại chơi một chuyến nữa chứ?
Lúc chia tay Tuyết Hồng lại cắm tiếp một câu, Diệp Phàm thiếu chút nữa là té xỉu, khẩn trương cướp lời:
- Cái này, anh bận quá rồi, qua một thời gian ngắn nữa mới đi với bọn em được.
Ha ha ha...
Sáu cô nàng cười tươi như hoa, khiến người qua đường ai nấy ngắm đến rơi cả tròng mắt.
Đông viên của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa tuy nói danh khí không bằng biệt thự ở Tây Viên, nhưng, có thể vào đây ở tất cả đều là nhân vật hiển hách của quốc gia. Cấp bậc ít nhất phải đạt tới Thứ trưởng. Mà biệt thự Tây viên là chỗ ở của các lãnh đạo cấp phó nguyên thủ trở lên, đương nhiên trình tự lại cao thêm một bậc nữa.
Lúc này, trước một tòa biệt thự thấp thoáng cây hoa ở Đông Viên có một chiếc Hồng Kỳ dừng đỗ. Từ bên trong đi ra một người trung niên khá có thần thái, mặt vuông trán rộng, mũi tương đối cao. Người này tên là Tạ Thắng Cường, chức vụ hiện tại là Phó bí thư Đảng ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký nội các Chính phủ, cũng chính là người cầm lái của Tạ gia.
Hắn mới từ trong xe xuống, trong biệt thự lập tức có rất đông người đổ ra. Một người phụ nữ trung niên từ xa đã kêu lên:
- Ông à, rốt cuộc ông cũng đã trở về.
- Sao vậy Thái Anh?
Tạ Thắng Cường vừa mới từ nước ngoài khảo sát trở về, còn chưa hết mỏi mệt, thuận miệng vừa hỏi vừa tiến vào đại sảnh biệt thự, Thái Anh là bà xã của Tạ Thắng Cường.
- Thủy Đông với mấy đứa bạn tốt đều bị người ta đánh.
Thái Anh vẻ mặt rất tức giận. Tạ Thủy Đông vốn là con út của Tạ Thắng Cường.
Bấy giờ, Tạ Thắng Cường tiến vào đại sảnh mới nhìn thấy một cái đầu trẻ tuổi quấn đầy băng vải, trên chân cũng quấn như xác ướp. Mà người nọ miệng sưng to đến nỗi ngay cả Tạ Thắng Cường cũng sắp nhận không ra đây là con mình, Tạ Thủy Đông.
- Sao lại bị đánh thành như vậy, có phải lại đi ăn chơi đàng điếm làm ầm ĩ ở đâu nên mới ra nông nỗi này không? Tôi mới đi có vài ngày, các người rốt cuộc đang làm gì đó?
Tạ Thắng Cường luôn quản giáo rất nghiêm con cái trong nhà, nay nghĩ đến đứa con gây rối nên nông nỗi này thì trên mặt lập tức nghiêm huấn mà hỏi.
- Ông à, Thủy Đông bị đánh thành thế này rồi mà ông vừa về đến nhà không đau lòng, lại chưa chi đã mắng chửi, tim ông là sắt đá hay sao?
Thái Anh tương đối đã hài lòng, thanh âm cũng cao lên không ít.
- Được rồi, trước tiên nói một chút vì sao lại thế này?
Đứa con lúc này không nằm ở bệnh viện mà lại về nhà, mục đích thì không cần nói cũng biết, tự nhiên là trở về làm cho mình nhìn thấy tình trạng thê thảm này mà đòi công đạo thôi. Bởi vì, nếu Tạ Thủy Đông nằm bệnh viện, Tạ Thắng Cường chưa chắc có thì giờ rảnh mà nhìn đến.
- Đêm qua không phải đã thương lượng xong với Tiếu gia rồi sao, đi Khách sạn Hoàng Thành Căn chúc mừng. Mấy người trẻ tuổi bọn nó cùng nhau tụ tập náo nhiệt.
Cho nên mấy người thế hệ trước bọn tôi cũng không tiện tham gia. Ai biết đang khi bọn nó đang náo nhiệt thì đột nhiên có một tên ác ôn xông tới, gặp người liền đánh.
Hơn nữa còn cưỡng ép mà ôm lấy Thập lục muội hành hung. Người nọ rất dữ tợn, Thủy Đông bọn họ trở tay không kịp, đều bị đánh ngã lăn ra đất.
Hơn nữa, người nọ tuyệt đối là nhằm vào Thủy Đông, Thủy Đông bị đánh thảm nhất. Rất kỳ cục mà, ông à, việc này không thể không can thiệp rồi. Đứa nhỏ nhà chúng ta không thể để bị đánh thành bộ dạng như vậy mà để yên được?
Thái Anh thuật lại.
- Tiếu gia cũng có người ở hiện trường thì phải? Tiếu Hàn Xung cũng tới, hắn là người đầu tiên bị đánh trúng, nghe nói đùi và đầu đều bị thương.
Tạ Thủy Đông gian nan rặn ra từng chữ. Trên mặt cố khoa trương nhíu lại, dường như đau đớn lắm. Tự nhiên, thằng này đang dùng khổ nhục kế, mấy mánh cũ rích ấy sao có thể giấu diếm được Tạ Thắng Cường vốn cáo già.
- Các người báo cảnh sát chưa, nếu là ở Hoàng Thành Căn, khách sạn không có khả năng thiếu nhân viên bảo an chứ?
Tạ Thắng Cường sắc mặt bình tĩnh hỏi, chỉ hơi nhíu mày.
- Báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã tới, bọn họ nói đang điều tra. Chẳng qua, lúc ấy kẻ đó chạy mất, cảnh sát nói nhất thời không tìm thấy hung thủ.
Thái Anh đáp.
- Người nọ sẽ không vô duyên vô cớ vọt vào phòng riêng các người đánh người chứ? Mày nói thật cho bố, người nọ tên gọi là gì?
Tạ Thắng Cường nghiêm mặt, hừ nói.
- Người nọ hình như quen với Thập Lục, vẫn mắng cái gì mà con mụ lẳng lơ, cái gì mà đông giai vân vân toàn những lời thô tục. Nghe Thập Lục gọi thì hình như là anh Bàng, tuy nhiên, hỏi qua Thập Lục rồi, con bé không chịu nói.
Thái Anh hừ nói với giọng tương đối phẫn nộ.
- Tiếu Hàn Xung bị đánh Tiếu gia cũng không phản ứng gì hay sao?
Tạ Thắng Cường dường như hiểu ra cái gì nên cứ thản nhiên mà hỏi.
- Sao lại không phản ứng, lúc ấy nhìn đến đứa con kia trong tình trạng thê thảm, Chung Hồng gấp đến độ phát khóc.
Thái Anh tiếp lời, Chung Hồng có vẻ là bà mẹ của Thập lục muội.
- Cái này cũng lạ đây.
Tạ Thắng Cường như thoáng chút suy nghĩ.
- Lạ gì mà lạ, ông còn không mau gọi điện thoại thúc giục Phó cục trưởng Cố đôi chút. Tôi thấy đám công an của quận Lục Dương căn bản là cũng không muốn quản chuyện này. Chúng ta đều đã thúc giục qua mấy lần, không ngờ vẫn trì hoãn, nói là đang tích cực điều tra, tích cực điều tra như thế nào mà đến hiện tại cả người cũng không tra ra được?
Thái Anh vội giục. Phó cục trưởng Cố mà bà ta nhắc đế tự nhiên là Phó cục trưởng cục Công an thành phố Bắc Kinh, Cố Hoài Hưng rồi.
- Gấp cái gì, chuyện mới phát sinh hôm qua, hôm nay người ta đang điều tra cũng bình thường thôi. Mới đớp một miếng đã muốn béo tốt ngay sao được, phá án cũng phải cho người ta thời gian chứ.
Tạ Thắng Cường không ngờ lại quát nạt giáo huấn bà xã luôn một trận.
- Không vội sao được, là con của chúng ta bị đánh thành bộ dạng như vậy đấy, bọn họ đương nhiên không vội rồi, ông ơi là ông. Nói thật với ông, cả nhà đang đợi ông trở về. Bằng không, ông không gọi thì tôi cũng đánh điện cho anh Cố rồi.
Thái Anh cũng đã có chút tức giận.
- Bà thật đúng là không hiểu chuyện, nếu như Thập lục muội không muốn nói ra cái tên "anh Bàng" kia là ai. Vậy chứng tỏ cái gì, bà không có óc sao? Suy nghĩ kỹ vào.
Tạ Thắng Cường nhướn mày, hừ nói.
- Bọn họ có quan hệ?
Thái Anh hoảng hốt hiểu ra, lập tức sửng sốt, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi. Vốn là muốn bám của cầu thân với Tiếu gia, nếu như Thập lục muội có người khác rồi, đây chẳng phải là đứa con của bà ta mất phần hay sao.
- Trước kia có chút quan hệ cũng không sao, trước khi kết hôn người ta muốn tạm biệt bạn trai cũng là bình thường. Chắc hẳn là sau này y sẽ không tới nữa. Người nọ cứng rắn muốn ép buộc Thập Lục, cha, việc này, con muốn cha chủ trì công đạo. Tốt nhất là cha cứ ra mặt hỏi Thập Lục xem sao, không chừng cô ấy sẽ nói cho cha biết.
Anh chàng Thủy Đông này có vẻ như thực sự thích Thập lục muội nên mới đứng ra nói đỡ cho nàng ta.
Tạ Thắng Cường ngẫm nghĩ một chút, uống vào chén trà, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Tiếu Thiết Phong.
Tiếu Thiết Phong, được xưng tụng là uỷ viên thứ nhất dưới quyền Phó chủ tịch uỷ ban quân giới. Trong uỷ ban quân giới thứ hạng là tương đối cao. Còn kiêm chức Trưởng ban bên quốc phòng. Đương nhiên, cũng là nhân vật tai to mặt lớn thật sự trong giới quân đội.
Tạ gia rất có thực lực trong khối chính trị, mà nay lại muốn cùng Tiếu gia làm đám hỏi, đương nhiên chính là nhìn trúng cơ hội tăng quyền lực trong quân đội.
Chính trị phải đem kết hợp cùng quân đội mới có thể thể hiện ra uy lực to lớn. Thường thường thì khi lên cấp Thứ trưởng trở lên trong thể chế mà không có kết hợp giữa cả quân và chính thì rất khó có cơ hội leo thêm nữa.
- Anh Tiếu, xin chào, anh dùng cơm chiều rồi chứ?
Tạ Thắng Cường ra vẻ hòa nhã cười nói qua điện thoại.
- Vừa mới thôi, anh trở về lúc nào vậy?
Tiếu Thiết Phong hỏi.
- Vừa trở về, ha ha.
Tạ Thắng Cường cười lớn hai tiếng, quay qua hỏi:
- Hàn Xung sức khỏe thế nào rồi?
- Coi như cũng ổn, bị thương ngoài da thôi. Băng bó chút là được.
Tiếu Thiết Phong giọng điệu không ngờ vô cùng bình tĩnh đáp lại. Nhưng thật ra lại làm cho Tạ Thắng Cường có chút buồn bực, bởi vì mất đi cái cớ để tìm hiểu thêm một bước về tình huống. Tạ Thắng Cường vốn muốn mượn câu chuyện này dẫn dắt để hỏi tới Thập lục muội.
Nhưng Tiếu Thiết Phong cũng chợt hỏi:
- Anh Tạ, thằng bé Thủy Đông thì thế nào?
- Ôi, tình hình không được tốt. Trên mặt sưng lớn, đùi cũng sưng lên, trước ngực xương sườn còn bị chặt đứt hai cái. Đứa nhỏ này, thật sự là càn quấy, sao có thể đánh nhau với người ta, lần này trở về phải trừng trị một chút, muốn làm phản hay sao?
Tạ Thắng Cường nói như thế, tự nhiên là kích tướng Tiếu Thiết Phong. Bởi vì, việc này chung quy có vẻ là do Thập lục muội mà ra.
- Ôi, anh Tạ, thiệt là ngại quá. Vì chuyện của Thập Lục mà khiến Thủy Đông chịu oan ức. Tuy nhiên, cũng không rõ bên cục Công an điều tra thế nào rồi?
- Bọn họ nói là đang điều tra, tôi nghĩ, hung thủ kia cũng không có khả năng độn thổ biến hóa mà chạy đi?
Tạ Thắng Cường cố ý đáp.
- Hung thủ thì không chạy thoát được đâu. Việc này do Thập Lục dựng lên, Tiếu gia chúng tôi sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng Thế nên anh cứ yên tâm anh Tạ ạ.
Nhưng thật ra làm cho Tạ Thắng Cường trong lòng có chút thư thái. Vốn cho là Tiếu Thiết Phong vì con gái mà muốn bao che cho tên kia, Tạ Thắng Cường trong lòng còn có chút tức giận, không ngờ người ta cũng không có ý tứ này.
Đặt điện thoại xuống, Tiếu Thiết Phong thong thả rảo bước đi lại trong thư phòng.
Sau đó chậm rãi đi đến phòng con gái.
- Cha!
Có vẻ như Thập lục muội đang ngồi trên giường nghịch dao găm, thấy Tiếu Thiết Phong tiến vào, lập tức đứng lên.
- Ngồi đi, cha có việc muốn hàn huyên tán gẫu với con đây.
Tiếu Thiết Phong bảo con gái ngồi xuống cạnh mép giường rồi ông ta cũng tự mình ngồi xuống chiếc ghế đơn cạnh đó.
- Cha, cha có muốn hút thuốc không?
Thập lục muội hỏi vậy, bởi vì,cô biết Tiếu Thiết Phong rất nghiện thuốc lá, một ngày phải hai bao là ít.
- Nhưng cha không muốn làm cho phòng con gái ám mùi khói thuốc, nếu thế thật con sẽ không lải nhải phiền chết hay sao, ha ha.
- Người thanh niên hôm trước đánh người, con có quen hắn chứ?
Tiếu Thiết Phong đi thẳng vào vấn đề, hôm qua vốn là ông đã muốn hỏi rồi, tuy nhiên, không có tự mình mở miệng, mà là bảo bà xã Chung Hồng nói chuyện với con gái nhưng cô lại không chịu nói.
Tiếu Thiết Phong cũng nghĩ ngợi mất vài ngày mới hỏi việc này, dù sao, người của Tạ gia nhân cũng bị đánh cho rất thê thảm, vấn đề mang tính thể diện dù sao cũng phải giải quyết.
Nhưng điều khó có thể chấp nhận được chính là mớ rắc rối này rất có thể sẽ khiến việc kết thông gia giữa hai nhà Tạ Tiếu cũng theo đó mà đành phải gác lại.
Với Tiếu Thiết Phong mà nói, ông ta cũng không muốn thấy việc này phát sinh. Tuy nhiên, ông cũng hiểu được tính tình của con gái, càng ép thì cô càng không nói.