- Vì sao còn chưa điều tới? Cục trưởng Lưu hừ nói. Tình huống như vậy, giết chết tội phạm hoàn toàn phù hợp với pháp luật, chẳng những không bị phạt, hơn nữa còn có cơ hội lập công.
- Cục trưởng Ngô không cho điều.
Ngục trường Ngưu liếc nhìn Ngô Chính Phong một cái,hừ nói.
- Hừ,anh là Ngục trường của nhà giam Hổ Sơn!
Lưu Bắc Hòa có chút tức giận, nhấn mạnh câu này, giọng điệu nặng lên không ít. Ý là anh mới là trưởng nhà giam. Ngô Chính Phong dựa vào cái gì đến đây vung tay múa chân.
- Lão Lưu, không thể điều, người này tuyệt đối không thể bị thương.
Ngô Chính Phong tranh thủ thời gian, nói.
- Lão Ngô, xem này, hiện trường như thế này rồi, còn không điều tới liệu có ổn không? Thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, cái gậy kia là đánh vào Lưu Bắc Hòa tôi rồi.
Lưu Bắc Hòa càng giận giữ, hừ lạnh phản kích. Ông ta vung tay lên, nói:
- Lập tức điều đội ngắm bắn lại đây.
- Anh sẽ phạm một sai lầm lớn, lão Lưu, chúng tatìm một chỗ nói chuyện thêm đã.
Ngô Chính Phong vừa thấy thế này không được rồi, không nói rõ xem ra sẽ gây ra chuyện lớn. Tới khi đó mất chức là chuyện nhỏ, rơi đầu đều có khả năng xảy ra.
Bởi vì, Chủ nhiệm Điền nói rất rõ ràng. Mặc dù điều tra ra thân phận của Thiên Thông rất bình thường, nhưng Ngô Chính Phong không tin vào những tài liệu đã điều tra. Nếu kinh động đến Điền Giang đại quản gia nội các này thì đấy không phải là chuyện nhỏ.
Phỏng chừng, đồng chí Thiên Thông không chỉ đơn thuần là một cảnh sát bình thường, hẳn là có thân phận vô cùng thần bí.
Lưu Bắc Hòa sửng sốt, phạm một sai lầm lớn cũng phải để người này chấn tĩnh một chút. Bởi vì, ông ta nhìn ra được, Ngô Chính Phong không thể tự dưng dựng chuyện, cho nên vẫn cùng Ngô Chính Phong vào một căn phòng.
- Lão Ngô, anh nói, tình hình thế này điều đôi ngắm bắn giết tội phạm cũng là lẽ đương nhiên, vậy mà tôi vẫn sẽ phạm sai lầm lớn, những lời này của anh có chút....
Cục trưởng Lưu nhìn chằm chằm cục trưởng Ngô giải thích một chút.
- Vừa rồi chủ nhiệm Điền Giang gọi điện thoại đến, trực tiếp nói chuyện với tôi. Nói đồng chí Thiên Thông là người bên phòng cảnh vệ "bên kia". Lão Lưu, tôi đã nói cho anh, anh thật sự muốn điều, tôi sẽ không ngăn cản anh.
Ngô Chính Phong nói xong, có ý ra vẻ bình tĩnh, đương nhiên chờ xem vẻ mặt kinh ngạc của cục trưởng Lưu.
- Chủ nhiệm Điền, có phải kia là chủ nhiệm Điền Giang?
Lưu Bắc Hòa cảm thấy giọng nói của mình sao lại có chút run sợ thế này.
- Ngoài ông ta ra còn ai nữa. Hơn nữa chủ nhiệm Điền đã nhấn mạnh rồi, đồng chí ThiênThông là người của phòng Cảnh vệ "bên kia".
Ngô Chính Phong lại nhấn mạnh "bên kia", tin là Lưu Bắc Hòa sẽ hiểu.
Cái "Bên kia"này lại khác, là phòng cảnh vệ đại biểu bên Chủ tịch Đường, nhưng không phải là cục cảnh vệ của văn phòng trung ương.
Lực lượng của cục cảnh vệ văn phòng trung ương không ít, còn nhân viên cảnh vệ bình thường thì tính làm gì? Như một số cảnh sát vũ trang cũng là thuộc sự điều động của cục cảnh vệ văn phòng trung ương. Còn 'Bên kia' thì chắc không phải là nhỏ, "bên kia" có ý gì, người ta chính là nhân viên bảo vệ chính cống của Chủ tịch Đường?
- Việc này, cục trưởng Ngô, anh xem làm thế nào? Đánh lại không thể đánh, không thể điều đội ngắm bắn, chẳng lẽ lại chống mắt lên nhìn ngừơi của chúng ta bị đả thương, thật sự nếu không trợ giúp, đến lúc có đồng chí bị thương nặng hy sinh thì lớn chuyện rồi. Trách nhiệm này anh và tôi đều gánh không nổi!
Lưu Bắc Hòa quả nhiên sắc mặt có một vài thay đổi, Ngô Chính Phong rõ ràng phát hiện, người này khóe miệng chắc chắn giật vài cái.
Hơn nữa, giọng điệu lập tức dịu xuống. Khác hẳn thái độ cứng rắn khi nãy. Ngô Chính Phong trong lòng thích thú, tuy nhiên, trong nháy mắt nghĩ vấn đề thật khó giải quyết, lão Ngô cũng không vui lên nổi.
- Tôi thấy, vẫn là xin chỉ thị của lãnh đạo đi. Loại tình huống này, anh và tôi đều quyết định không nổi. Nếu bọn họ bên kia có thể cử ngươi đến, sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Chúng ta duy trì hiện trạng, cùng cậu ta giằng co, tuy nhiên, tuyệt đối không thể đả thương cậu ta.
Ngô Chính Phong nói
- Vậy anh mau yêu cầu để được hướng dẫn đi, việc này, ôi...
Lưu Bắc Hòa miệng nói, trong lòng cứ hối hận. Sao lại phải gánh lấy thứ đồ có thể làm bỏng chết người này.
Hơn nữa Lưu Bắc Hòa không mù. Người này dùng lực của một người đánh ngã mấy chục người đội tinh anh của nhà lao Hổ Sơn của mình, thân thủ kia chính Lưu bắc Hòa cũng kinh hãi sắp ngã.
Người này, không chừng là vệ sĩ bảo vệ bên mình của Chủ tịch Đường, người như thế sao có thể làm cậu ta bị thương.
Cho nên, Lưu Bắc Hòa trước tiên phải nhắc nhở Ngục trường Ngưu thận trọng, chú ý phương diện này. Ngục trường Ngưu đương nhiên có chút không phục, thế nhưng Lưu Bắc Hòa đã cảnh cáo ông ta, nói:
- Chấp hành mệnh lệnh, người này không thể bị thương.
- Cục trưởng Lưu, chẳng lẽ người đó là?
Ngục trường Ngưu cũng là người thông thấu, đồng chí có thể ngồi vào vị trí ngục trường nhà giam Hổ Sơn này thì đâu có phải là kẻ ngu.
- Điều không nên hỏi thì khôngg được hỏi! Đây là kỷ luật!
Lưu Bắc Hòa mặt nghiêm nghị, hừ nói. Tuy nói quan hệ của hai người rất tốt, thế nhưng gặp ông chủ mặt lớn, Ngục trường Ngưu không dám dài dòng, lập tức ra ngoài sắp xếp.
- Chủ nhiệm Khâu Hoa, tôi là tiểu Ngô của cục thành phố, có chuyện gấp cần báo cáo với anh.
Lúc trước Điền Giang có chiêu giao, chuyện liên quan đến Thiên Thông thì tìm chủ nhiệm Khâu Hoa, cho nên Ngô Chính Phong gọi cho Khâu Hoa, thái độ rất khiêm tốn, tự xưng "tiểu Ngô"
- Chuyện gì?
Khâu Hoa hỏi.
- Đồng chí Thiên Thông...
Cục trưởng Ngô nói lại tình hình rất nhanh
- Tuyệt đối không thể làm cậu ta bị thương, có người chết cũng không cho phép động vào cậu ta, tôi lập tức phái người đến xử lý.
Khâu Hoa cũng kinh hãi, vội vàng nói. Đối với đồng chí Thiên Thông, cả quốc gia, phỏng chừng chỉ có ông ta và Điền Giang là hai người rõ ràng nhất.
- Vâng!
Cục trưởng Ngô gác điện thoại xong, sóng lòng mênh mông, chủ nhiệm Khâu không ngờ hạ lệnh có chết cũng không được làm bị thương người này.
Cục trưởng Ngô đem lời này truyển đạt cho cục trưởng Lưu Bắc Hoà, ông này trán đẫm mồ hôi, liền xông ra, trong lòng thầm nhủ nguy hiểm thật.
- Chúng ta tiếp tục kêu gọi đầu hàng, chúng ta thay phiên hô, ít nhất cũng có thể phân tán một bộ phận sức chú ý.
Cục trưởng Ngônói, Lưu Bắc Hòa gật gật đầu.
Tuy nói chỉ qua mười lăm phút, tuy nhiên, cục trưởng Ngô và cục trưởng Lưu cảm giác ngày hôm đó, quả thực còn gian nan hơn so với rơi vào chảo nóng. Trong khoảng thời gian này, người bị thương lại tăng lên khoảng mười người rồi.
Mà nhóm đội viên phòng chống bạo loạn tất cả đều đang kiên trì vật lộn, trong tay bọn họ ngoại trừ một tấm chắn nhựa hữu cơ trong suốt, không thể lấy bất cứ vũ khí gì. Cho nên, toàn bộ rơi vào tình trạng bị động chống cự, bị đánh. Đã bị đánh, bản thân còn phải chịu, bị thương còn không ra ngoài băng bó được.
Cục trưởng Ngô và cục trưởng Lưu cục càng xem trái tim càng băng giá, trong lòng nói người này dường như mãi không biết mệt mỏi. Đánh mấy tiếng rồi không ngờ vẫn có thể đánh. Người này, có phải làm bằng sắt thép hay không. Hai người cũng không khỏi thở dài trong lòng về sự lợi hại của đồng chí phòng cảnh vệ nội các.
Lúc này, một chiếc Cherokee lớn đi với tốc độhơn một trăm mét đỗ ở bên ngoài nhà giam Hổ Sơn. Bên trong một người trẻ tuổi diện mạo khá đẹp trai và phong độ nhảy xuống.
Cảnh sát vũ trang coi cửa kiểm tra xong giấy chúng nhận, lập tức nghiêm người.
Ngô Chính Phong cùng Lưu Bắc Hòa vừa nghe nói người tới, lập tức liền xông ra ngoài nghênh đón. Lúc này, người tới chính là vị cứu tinh.
Sao trẻ tuổi như vậy...Lão Ngô và lão Lưu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng kinh hãi một chút, không tránh khỏi có chút lạnh gáy, một người trẻ như vậy đến đây thì làm được cái gì?
- Tôi là Diệp Phàm của văn phòng trung ương, lập tức dẫn tôi qua.
Diệp Phàm bắt tay hai người, lập tức nói.
Hai người cũng không kịp hỏi nhiều gì, dẫn theo Diệp Phàm tới hiện trường.
- Sao lại làm thành như thế này?
Diệp Phàm nhíu mày hừ nói, vừa mới tìm hiểu tình hình thông qua Triết Chiêm Hùng.
- Cái này...
Lưu Bắc Hòa nột nộ, trên mặt đen lại
- Mở cửa ra!
Diệp Phàm nói
- Diệp....chủ nhiệm Diệp, việc này chỉ sợ không an toàn. Đồng chí Thiên Thông bị kích thích rồi, gặp
ai đánh người đó, lúc này mạo nuội đi vào rất mạo hiểm.
Cục trưởng Lưu nói.
- Bị kích thích, các anh làm việc gì hay ho sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Cái này, tôi sẽ nghiêm khắc xử lý những đông chí có liên quan.
Mặt cục trưởng Ngô tối sầm lại, cực kỳ xấu hổ. Cục trưởng Lưu ở bên cạnh vừa thấy, trong lòng cảm thấy rất thỏa mái. Thầm nhủ ông đây bị đánh, anh cũng làm một tấm đệm cùng.
- Rào trước đón sau cái khỉ, các ông đã làm gì rồi.
Diệp Phàm không để cho Ngô Chính Phong chút thể diện nào.
- Chúng tôi xử lý đúng là không đích đáng, xin lãnh đạo phê bình!
Cục trưởng Ngô mặt mày khó chịu nói, cục trưởng Lưu bên cạnh trong lòng lại dễ chịu. Thầm nhủ đá đến vó ngựa rồi.
- Mở ra!
Diệp Phàm không muốn dài dòng với ông ta,lần này âm thanh lớn hơn nhiều.
- Mở ra!
Lưu Bắc Hòa vung tay lên,đến lúc cậu phải hối hận thì đừng trách tôi. Ngục trường Ngưu bên kia chỉ huy phòng khống chế phòng, mở cửa sắt.
- Đồng chí Thiên Thông, tôi là Diệp Phàm, dừng tay!
Diệp Phàm bước vượt qua vài bước nói, lấy hóa âm mê thuật trực tiếp đánh Thên Thông.
Sau khi Thiên thông hơi hơi sửng sốt nhìn Diệp Phàm một cái thì đúng thật là dừng tay chân lại, đột nhiên, anh ta cất một bước đi lên, như
nhìn thấy mẹ đẻ, anh ta ôm chặt Diệp Phàm tự nhiên gào khóc rống lên, miệng mắng:
- Nó là đồ tạp chủng, đánh em gái tôi, Tiếtnhị công tử kia muốn làm hại cô ấy.Tôi muốn làm món lòng, làm thịt thằng khốn! Làm thịt thằng khốn.
- Trước tiên anh đừng ra ngoài, anh nói với họ đòi Tiết Trung Cường tới đây. Đến lúc đó anh trút giận thế nào đó là do anh. Tuy nhiên, đừng đánh chết. Tàn phế là được!
Diệp Phàm vỗ nhẹ nhẹ vai Thiên Thông nói nhỏ bên tai anh ta.
- Ý kiến hay, xem bố mày khiến hắn ta thành thái giám như thế nào!
Thiên Thông hừ một tiếngđột nhiên không khóc nữa, anh ta đẩy Diệp Phàm ra, phóng ra bên ngoài hô,
- Bố mày muốn Tiết Trung Cường đến, lập tức đến đây, bằng không, bố muốn giết người.
Thiên Thông nói, bắt một đội viên phòng chống bạo loạn bị thương, làm ra tư thế muốn húc đầu, đươngnhiên là đang đóng kịch
Diệp Phàm không cảm thấy buồn cười, người này tính khí thật kì quặc, một người bốn năm bốn sáu rồi mà như một đứa trẻ to xác.
Nói khóc kiền khóc, nín liền nín, Diệp Phàm hiểu, loại người này, mới thật sự là hạng người đại trí giả ngu. Anh thật sự coi anh ta là ngốc thì anh nhất định cực kỳ đen đủi. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tiết Trung Cường đâu?
Diệp Phàm đi ra, hướng về phía cục trưởng Ngô hừ nói.
- Cậu ta hiện còn ở bệnh viện.
Cục trưởng Ngô giật mình nói.
- Tại bệnh viện,sao lại xuất hiện ở nhà giam Hổ Sơn, hơn nữa còn muốn làm nhục em gái nhà người ta. Ai cho các anh qyền thả anh ta ra. Điều tra rõ chuyện khi đó cho tôi.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Chuyện này, Chủ nhiệm Diệp, lúc ấy chúng tôi xử lý đích xác không thỏa đáng.