Quan Thuật

Chương 2082: Đồng chí Thiên Thông, không ngờ là anh



Quay sang mọi người không ngờ nói:



- Tin rằng tất cả mọi người ở đây đều nóng lòng muốn đi ngắm cảnh ở nơi nổi tiếng này.



Cho nên, trước kia tôi đã từng đưa người lên đó. Tuy nhiên, những người của tôi đi lên, không chỉ là ngắm cảnh.

Mà là kết hợp với huấn luyện dã ngoại và ngắm cảnh. Hơn nữa, tôi yêu cầu rất nghiêm khắc đối với mỗi đội viên.

Cứ cách hai năm lại đến đó, mỗi lần đi trên dưới mười người, tất cả đều là tinh anh bên cục cảnh vệ của tôi, không phải tinh anh làm sao có thể theo Lang Pha Thiên tôi đi lên đó được.

Lang Phá Thiên nói đến đây cố ý nhấp một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói:



- Quy tắc rất đơn giản.



Lấy đoàn thể hành động, lấy tốc độ leo núi để thể hiện năng lực cực hạn. Đội viên của người ta phải vài ngày mói có thể trèo lên đỉnh, mà chúng ta là ai, là tinh anh của đất nước, bọn họ gọi cái này là cái gì mà so với chúng ta?

Cho nên, tôi cho mọi người một ngày thời gian Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ, mượn một tấm roi ngâm qua nước ớt đi phía sau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Người nào thể lực không thể trụ nổi mà muốn lùi bước, theo không kịp, đương nhiên phải xử lý theo quân pháp, không cần dùng đến tòa án quân sự cho phiền toái.

Chúng ta cứ trực tiếp làm, trực tiếp ăn mấy roi của lão Lang tôi là được.

Thật sự không được, ý chí sức lực bạc nhược muốn tự lùi bước thì lão Lang tôi cũng không cho họ lùi bước dễ dàng như vậy.

Bởi vì bọn họ đã bôi nhọ danh dự của các dũng sĩ của đất nước, lão Lang tôi khinh bỉ những người như vậy. Nếu có thể bước vào cục Cảnh vệ Trung ương, không phải tinh anh thì vào làm gì.

Ở đây, không phải trao đổi cửa sau, có thể thật giả lẫn lộn. Cho nên, yêu cầu lùi bước của các đồng chí…

Lang Phá Thiên nói đến đây, Lang Phá Thiên thật đúng là người hiểu biết, còn tạm dừng một chút giả bộ khát nước uống trà.



- Tin rằng cục trưởng Lang sẽ cho một phương thức trừng phạt nhất định có phải không? Bất luận trừng phạt cái gì, tôi tin rằng cục trưởng Lang cũng là vì tốt cho các tinh anh của đất nước. Lấy huấn luyện dã ngoại để rèn luyện nhân tài thôi.



Diệp Phàm gật đầu ra vẻ khen ngợi, tất nhiên là gõ thêm cho các đồng chí phòng cảnh vệ thần kinh yếu ớt kia.



- Chí lớn gặp nhau, ha ha …



Lang Phá Thiên cười sau đó nói tiếp:



- Đúng vậy, trong đội của Lang Phá Thiên tôi không thể ẻo lả. Nếu anh ẻo lả còn vào đội chúng ta là gì? Không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh được. Cho nên, yêu cầu lùi bước của các đồng chí già rồi cởi.



- Cởi.



Một đồng chí cảnh vệ trẻ tuổi kêu thất thanh, bởi vì không nhịn được, chữ cởi này rất làm người ta giật mình.



- Đúng vậy, đồng chí, chính là cởi. Cởi toàn bộ quần áo.



Lang Phá Thiên nhìn mọi người một cái, cười nói.



- Không chừa một cái gì sao?



Ngay cả lão già Cổ Thuật miệng cũng không khỏi co giật vài cái, hỏi. Việc này chính là bảo cởi hết không phải là làm lão già này xấu hổ sao.



- Đương nhiên, không phải là bảo cởi hết sao, không chừa một cái gì. Các đồng chí cũng không cần phải lo lắng, ở chỗ đó có ai chạy đến để xem người trần truồng có phải không?



Đương nhiên, con người có khả năng thích nghi là bình thường, không cần phải lo lắng, mặc dù là cởi toàn bộ nhưng sinh mạng vẫn được đảm bảo.

Bởi vì, tôi sẽ cho nhân viên hậu cần theo dõi sát sao, thấy anh thật sự không được sẽ cứu anh. Chúng tôi cũng không phải quân phiệt có phải không?

Đương nhiên, nhân viên hậu cần tất cả đều là nữ, đương nhiên các cô ấy cũng không non mặt, cũng không hứng thú với thân xác thối tha của các anh.

Lang Phá Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói, các đồng chí phòng cảnh vệ nghe không ngờ toát mồ hôi trong mùa đông lạnh như thế này.

Đặc biệt người như Cổ Thuận, nghĩ đến nếu lúc đó mình chạy bị Diệp Phàm rút roi ra, hơn nữa khi thật sự không được còn phải cởi toàn bộ đứng giữa trời tuyết để các đồng chí nữ hậu cần chiêm ngưỡng một phen, thì mặt mũi sau này còn để vào đâu? Tất nhiên, một đám đều thầm mắng Lang Phá Thiên điên cuồng.



- Chủ nhiệm… Chủ nhiệm Diệp, đây thật sự là phương pháp huấn luyện dã ngoại tốt, chỉ có điều… việc này.



Cổ Thuận có chút ấp a ấp úng, lão già này, xem ra có chút lo lắng.



- Tham mưu Cổ, anh là cảnh vệ độc lập, tham mưu cấp cao, nhìn ngoài thì thuộc phòng cảnh vệ, thật ra, tôi không có quyền quản lý anh có phải không?



Tuy nhiên, có để nghị gì xin cứ nói thẳng. Ví dụ như anh thấy đề nghị của Cục trưởng Lang không tốt, hoặc là rất vô nhân đạo anh cứ trực tiếp đề xuất để mọi người tham khảo một chút.

Dù sao hôm nay các đồng chí ngoài đồng chí Thiên Thông không có mặt ở đây, đều đông đủ, số ít phục tùng đa số.

Tập thể chúng ta quyết định phương pháp của cục trưởng Lang.

Diệp Phàm cũng nghiêm túc nói. Thầm nói roi của bố không buông tha ai, khi ngâm phải dùng ớt cay nhất mới được.

Thật ra, leo núi Everest đối với các đồng chí có năng lực mà nói cũng không là cái gì. Vấn đề quan trọng là thời gian thôi.

Nếu cho vài ngày, các đồng chí này đều có thể thoái mái trèo lên đỉnh. Một ngày thì có thể khó khăn. Người cũng không phải là thần, đương nhiên nếu ý chí kiên cường vẫn có thể làm được.



- Ai nói tôi không có?



Ngay khi Diệp Phàm vừa dừng lời, một người trẻ tuổi ngồi trong phòng họp ăn mặc có chút kỳ dị nói.



- Anh… anh là Thiên Thông?



Diệp Phàm giống như bị tấn công bất ngờ, nhất thời nói lắp.

Bởi vì cấp trên đã cung cấp tư liệu về Thiên Thông cho hắn. Nghe nói người này có chút thần bí, là chuyên gia cảnh vệ cao cấp của Chủ tịch Đường.

Vừa rồi Diệp Phàm cũng có chút sơ xuất, nghe người ta giới thiệu hình như trong sáu đồng chí là Tống Phi Vân, Ngô Chu Thăng, Khương Ách dông, Thái Đỉnh, Cổ Thuận. Hôm nay lúc Tống Phi Vân giới thiệu cũng không gọi gã là Thiên Thông, mà hình như gọi là Tiểu Thiên.

Lúc này Diệp Phàm nghĩ lại mới biết. Hóa ra là lúc đó nghe lầm Tiểu Thiên lại nghe thành Tiểu Điền.



- Bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Thiên, ha hả, tôi đã hơn 40, tuy nhiên, tôi thích tên Tiểu Thiên này. Sau này Chủ nhiệm Diệp cũng có thể gọi tôi là Tiểu Thiên.



Thông Thiên vẻ mặt thản nhiên nói.



- Xin chào đồng chí Thiên Thông.



Diệp Phàm vội vàng đứng lên bước đến, muốn một lần nữa làm quen một chút. Bởi vì vị Thông Tin này cung xko phải cấp dưới của hắn.

Theo Chủ nhiệm Khâu nói hình như công tác của mình ở bên này còn phải phối hợp với đồng chí Thiên Thông.

Ý là khi làm việc còn phải tham khảo ý kiến của gã, lấy gã làm việc chính. Nghiễm nhiên nói trắng ra gã chính là tiền bối, mình là cấp dưới của gã.



- Không phải đã nói với cậu sao, gọi tôi là Tiểu Thiên, cậu xem xem, gọi thế là già rồi, không thú vị, có phải cậu cố ý không?



Hôm nay tính cách của đồng chí Thông Thiên đúng là độc đáo, hờn dỗi nhìn Diệp Phàm giống như trẻ con.

Tuy nhiên, lần thứ hai bắt tay nhau, Diệp Phàm trong lòng nhanh chóng khó chịu, trên tay lập tức dùng một lực mạnh mẽ truyền sang.

Nếu Chủ nhiệm Khâu đã nói thần bí về người này như vậy, vậy thì phải thử xem người này có gì mà vênh váo.

Dựa vào cái gì muốn sắp xếp vương bài Phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A như bố phải đi phối hợp với gã trong công tác cảnh vệ. Thật ra, thanh niên, ai mà không cao ngạo.

Tuy nhiên, Diệp Phàm khá kinh ngạc chính là chưởng lực của mình vào tay Thiên Thông gã vẫn mang vẻ mặt tươi cười. Không cảm thấy chút thay đổi gì. Dường như là đang đấm vào đống bông vậy, không mất sức.

Diệp Phàm hiểu được, chưởng lực của mình bị Thông Thiên hóa giải rồi. Thủ pháp cao minh, Diệp Phàm lần đầu tiên cảm thấy chấn kinh.

Vì thế cắn răng một cái, tăng độ mạnh từ hai phần lên ba phần, bốn phần, năm phần… cuối cùng.

Diệp Phàm càng thêm chưởng lực càng giật mình, ngay cả trán cũng toát mồ hôi. Không tài nào hiểu được.

Bởi vì, Diệp Phàm đã bỏ hết sức lực, không ngờ chỉ cảm thấy chưởng lực của Thông Thiên có chút thay đổi, cũng không thể đem uy thế phủ đầu chụp lên người đồng chí Thiên Thông.

Ánh mắt phát hiện Lang Phá Thiên không ngờ đanh nháy mắt kỳ lạ với mình. Diệp Phàm cảm thấy hơi tức trong lòng, y chắc chắn hiểu rõ người đàn ông nhìn qua như thanh niên hai mươi tuổi này chính là Thiên Thông, không ngờ không đề cấp đến trước với hắn. Cái này, không phải cố ý làm mất mặt lãnh đạo phòng cảnh vệ như mình sao?

Diệp Phàm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Phá Thiên một cái, người này không ngờ hơi hơi nhún vai, ý tứ là tôi đây rất vô tội, không phải tôi gây ra.



- Ha ha, đề nghị của Thủ trưởng Lang tốt lắm. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, hẳn chủ nhiệm Khâu đã giao cho cậy, tôi cũng sẽ không từ chối, cứ theo cách huấn luyện của thủ trưởng Lang để huấn luyện dã ngoại đi.



Ở điểm này, tôi cùng thủ trưởng Lang còn có cùng ý tưởng. Hoàn cảnh gian khổ thể hiện ý chí quyết tâm bảo vệ tổ quốc của chúng ta.

Những việc đó cũng không làm được thì còn nói gì là tinh anh của đất nước, chỉ có thể là chó má tinh anh. Ở chỗ chúng ta không cần loại người ẻo lả ngu xuẩn này.

Chỉ có điều, cuối cùng là ai cầm roi của thủ trưởng Lang cũng là vấn đề.

Thiên Thông vẻ mặt thân thiết cười Diệp Phàm cảm thấy như vửa nuốt vào ruồi bọ.

Liền hiểu ngay, hóa ra là Thiên Thông là người như vậy. Đến lúc đó, có lẽ cây roi ngâm ớt kia sẽ hung hăng trút trên người mình.



- Ha ha, chủ nhiệm Khâu đã giao cho tôi tôi làm sao có thể quên. Người thi hành đương nhiên là đồng chí Tiểu Thiên chứ còn ai nữa có phải không? Anh là lãnh đạo đó thôi, chúng tôi đều phải phối hợp công tác với anh? Mọi người thấy có đúng không?



Diệp Phàm chua xót cười nói.



- Đúng, đúng, đúng đồng chí Thiên Thông cầm roi.



Mấy người đều nói, tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được, họ cũng rất miễn cưỡng.

Nếu người cầm roi là gã có lẽ còn có thể dễ chịu một chút. Nếu để Lang Phá Thiên cầm rôi thì càng đáng lo. Có trời mới biết gã sẽ trừng phạt mình ra sao.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều nghe nói qua về Thiên Thông, hôm nay xem như nhìn thấy chân nhân. Cũng không dám ai ho he gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.