Tuy nhiên, không thể không nói, mật ong hút máu này thật sự là thứ tốt. Bởi vì là vật phẩm có độ dinh dưỡng cao. Cho nên, sau khi ăn thể lực khôi phục rất nhanh. Lúc này khua diệt ong hút máu nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều.
Có điều, vì tác chiến quá lâu, bởi vì không hiểu được 'Quân đội' ong hút máu này còn bao nhiêu. Cho nên, hai người sau đó đều ăn tiết kiệm. Mỗi lần thay phiên chỉ ăn một miếng to bằng ba lóng tay. Sau đó là điều tức khôi phục thể lực.
Cứ như vậy, cuối cùng hai người đều khua đến tê dại. Nếu không phải khua ong hút máu thì là gặm mật ong sau đó điều tức.
Cứ như vậy khua rồi ăn, ăn rồi khua, cũng không biết đã khua chết bao nhiêu ong hút máu. Dù sao xác ong hút máu nát như tương dồn đống sắp dầy đến một thước. Mà quần áo trên người hai người bị mồ hôi thấm ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Trời đất u ám nhật nguyệt thôi chiếu.
Hai người đều mồ hôi như mưa, trước hao hết thể lực, sau lại ăn bổ sung.
Diệp Phàm tranh thủ nhìn đồng hồ, phát hiện hai người đã duy trì suốt một ngày một đêm rồi. Ngay cả đồ bảo hộ cũng bị hai người khua động sắp nứt ra rồi.
Nếu không có mật ong này, thì tuyệt đối là chết đau thương rồi. Diệp Phàm ngẫm lại có chút sợ hãi. Không thể ngờ được hai cao thủ cửu đẳng bị bầy ong bức ép thành ra bộ dạng này.
Nói ra khẳng định nhiều đồng chí sẽ cười đến rụng răng mất. Chứng tỏ, thiên nhiên thật sự là thần bí vô cùng, cao thủ cửu đẳng cũng chẳng là cái gì.
- Cống Ba, hai chúng ta có lẽ đều sắp đi đời rồi. Toàn bộ số mật ong này chúng ta sắp ăn hết rồi. Hiện tại chỉ còn lại một miếng cỡ bàn tay thôi. Cùng lắm duy trì thêm 10 phút.
Lúc này, Diệp Phàm bi thương phát hiện rằng, mật ong này không ngờ chỉ còn lại một chút.
- Mặc kệ, chết thì chết vậy, con bà nó, sau khi ăn miếng cuối cùng chúng ta lập tức xông ra, có lẽ còn có thể giữ lại được cái mạng.
- Hét nữa! Vừa rồi thực sự buồn bực mới hét lên. Cái hét này chí ít cũng tiêu hao của lão phu nửa thành nội lực. Hét vài cái nữa ta sẽ hôn mê mất.
Cống Ba tức giận vừa khua vừa hừ giọng.
- Không sao, ông hét lại một chút thử xem, nội lực lần này phải lớn hơn một chút, phải vang dội hơn hung mãnh hơn một chút.
Diệp Phàm kiên trì nói, bởi vì anh ta phát hiện ra một chút đầu mối.
- Thôi được!
Cống Ba cũng bị Diệp Phàm làm cho chẳng hiểu ra sao cả, tuy nhiên, Cống Ba cũng không ngu. Biết rằng tiểu tử này có phát hiện gì mới. Bằng không, vào lúc này, hét loạn làm hao hết thể lực so với uống thuốc độc tự sát chẳng có gì khác nhau? Và lại, phải tiêu đời thì cả hai người cùng tiêu đời.
- Con bà nó!
Cống Ba lần này dùng tám phần kình lực hét lớn một tiếng, trong động đạo lập tức tiếng vọng ong ong vang lên, ngay cả đá vụn cũng bị chấn động rơi xuống lả tả. Tiếng hét của cao thủ cửu đẳng đúng là kinh tâm động phách.
- Tốt lắm, chúng ta thay ca.
Diệp Phàm nhất thời mừng rỡ kêu lên.
Hai người đổi phiên.
Diệp Phàm vừa khua, vừa dồn nén nội lực. Hóa Âm Mê Thuật dùng âm công từ miệng phát ra.
- Chết tiệt, toàn bộ chết hết cho ông!
Diệp Phàm liên tục hét lên mấy tiếng, đều là dùng âm công hét ra.
Lúc đó, làm ông già Cống Ba thiếu chút nữa cứng lưỡi nhìn trân trối. Kêu lên:
- Lợi hại, dưới tiếng hét này của cậu chí ít đã giết cả ngàn con. Đây là công phu gì vậy, lợi hại quá!
Bởi vì, theo sau tiếng hét của Diệp Phàm, lũ ong hút máu kia rơi xuống lả tả như mưa muốn bay lên cũng không bay nổi.
- Thật ra chẳng có gì, tôi phát hiện ong hút máu này hơi sợ sóng âm. Nếu ông có cùng loại tâm pháp này có thể dùng.
Diệp Phàm nói.
- Ta không có.
Cống Ba lắc đầu nói.
- Bây giờ tới ông, tôi chỉ cho ông.
Lúc này, vì giữ mạng, Diệp Phàm cũng không cố chấp cái gì là bí kíp cả.
Thành thực truyền Hóa Âm Mê Thuật của Phí gia cho Cống Ba. Cống Ba lĩnh ngộ rất nhanh, tuy nói thi triển ra không lợi hại bằng Diệp Phàm, nhưng so với dùng phất trần khua loạn thì lợi hại hơn rất nhiều. Mỗi lần hét, phải giết cả trăm con ong hút máu.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu luân phiên dồn khí phóng âm hét lên, sau đó từng lớp ong hút máu lả tả rơi xuống.
Đúng lúc này, phát hiện ong hút máu hẳn là ít đi. Đang lúc hai người cao hứng, đột nhiên, một luồng âm thanh ong ong rất lớn truyền đến, âm thanh ong ong kia tuyệt đối vang dội chói tai hơn rất nhiều so với mấy trăm con lúc trước. Tình thế bất ngờ có chút quái dị.
- Không xong rồi, có lẽ là ong chúa đến đấy.
Cống Ba lại kêu một tiếng bi thương. Hai người phát hiện, một con ong hút máu màu đỏ, cái đầu to bằng quả bóng rổ vây quanh bởi hơn mười con ong hút máu nhỏ toàn thân đầy lông cái đầu to bằng đầu đũa, khí thế hùng hổ tiến đến.
Hai người rõ ràng cũng thức thời, lại cầm lấy đao hét lên một tiếng bổ về phía ong chúa to bằng bóng rổ kia.
Tuy nhiên, việc lạ đã xảy ra khiến hai người thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi. Hơn mười con ong hút máu nhỏ vây xung quanh ong chúa kia không ngờ đặc biệt dũng mãnh. Hơn nữa, thân pháp linh hoạt. Đao của cao thủ cửu đẳng không ngờ không chém trúng chúng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hai người không tin tà ma, ngắm trúng hai con cùng hợp lực đánh tới. Rốt cục chỉ chém trúng một con, tuy nhiên, phát hiện con bị chém trúng kia không ngờ không bị chém chết, chỉ là rớt mấy sợi lông, lũ ong hút máu nhỏ kia lại nghiêng thân bay tới tấn công.
- Lợi hại vậy! Lão Cống, chạy thôi! Tôi dùng âm công, ông dùng đao chém, chúng ta hai mặt giáp công có lẽ sẽ có hiệu quả.
Diệp Phàm kêu lên, Cống Ba gật đầu khua đao thành một vòng đao ảnh bổ tới. Diệp Phàm cũng dồn kình khí, âm công thi triển tới cực điểm chuyên công kích về phía lũ ong nhỏ.
Lần này quả nhiên hiệu quả.
Mười mấy con ong hút máu nhỏ cũng bị mất một ít khí lực toàn bộ bị tiêu diệt.
Còn lại ong chúa màu đỏ kia lại càng hung hãn, khí lực cũng lớn kinh người. Đao của Cống Ba không ngờ bị cái miệng dài kia của nó cấp kẹp chặt hất bay tới vách động.
Trong lúc nguy cấp, Cống Ba không kịp tìm đao. Hai tay nắm chặt lấy hai cái chân to như gọng kìm của ong chúa.
Mặt Cống Ba căng lên đỏ bừng, xem ra, có vẻ hao phí khí lực. Ong chúa kia, khí lực thật đúng là không nhỏ.
Mà ong chúa liều mạng đập cánh, mang theo luồng gió mãnh liệt, Cống Ba bị lôi kéo đến nỗi gót chân dường như sắp đứng không vững nữa.
Thật ra, nếu khi thể lực sự dư thừa thì ong chúa sớm xong đời rồi. Chỉ có điều, hiện tại Diệp Phàm với Cống Ba đều là thể lực tiêu hao hết, chắc hẳn còn lại nhiều nhất hai thành khí lực..
Một tiếng bộp vang lên
Can Tướng của Diệp Phàm rốt cục cũng bị ép phải xuất chiêu, cắt ngang bụng ong chúa. Lập tức, một mùi vị tanh tưởi xông vào mũi. Theo mùi tanh từ trong bụng ong chúa tràn ra một thứ dịch vàng vàng.
Tuy nhiên ong chúa vẫn liều mạng chồm tới, cái ngòi nhọn hoắt kia cũng sắp đâm tới mặt Cống Ba. Hoảng hốt ông già hét lớn:
- Nhanh lên lôi thứ trong bụng nó ra là nó đi tong. Cái này cũng gióng như người bị mất máu.
Có điều, Diệp Phàm khí lực đã tiêu hao hết. Chỉ có thể duỗi hai tay bắt được hai cái chân khác to như ngón tay cái của ong chúa ra sức lôi xé.
Tuy nhiên, cánh của ong chúa rất có khí lực, căn bản là không xé nổi. Điều này, chủ yếu là do hai người không còn khí lực.
- Ya!
Cống Ba hét to một tiếng, bởi vì, ngòi nhọn của ong chúa đã gần tới tròng mắt củaông ta.
- Mẹ nó
Diệp Phàm phát hỏa, lập tức vồ về phía trước, miệng lao tới cái thứ vàng vàng tanh tưởi từ bụng ong chúa chảy ra liều mạng mà hút giống hút máu lão trăn vậy. Lần này đúng là linh nghiệm. Sau khi ong chúa bị hút, thứ màu vàng đó tuôn ra như suối.
Hơn nữa, thân ong run lên. Ngòi nhọn cách tròng mắt Cống Ba xa thêm không ít.
- Có hiệu quả, cậu mau hút đi, chắc là không độc chết người đâu.
Cống Ba hét lớn.
Diệp Phàm cũng không còn biện pháp nào, nếu mắt Cống Ba bị đâm trúng, có lẽ tiếp đó sẽ đến lượt mình. Hiện tại bản thân đã mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại một chút khí lực để hút thứ dịch vàng ấy. Hôm nay nơi này chính là nơi mình bỏ mạng.
Cho nên, Diệp Phàm bỏ ra chút khí lực bú sữa cuối cùng liều mạng hút tới.
Cũng không biết hút bao lâu, rốt cục nghe được Cống Ba nói một tiếng:
- Được rồi, nó tiêu đời rồi!
Diệp lão mở to hai mắt có chút mơ hồ, phát hiện ong chúa cái đầu to hơn quả bóng rổ giờ phút này đã tóp lại chỉ to bằng quả trứng gà. Bởi vì, thứ trong bụng nó đều bị mình hút hết rồi. Thành một con ong chúa khô.
Cùng với cái chết của ong chúa, ong hút máu còn lại không nhiều lắm cũng bị Cống Ba giải quyết nốt. Hai người tê liệt ngã xuống đất, rất lâu sau mới ngồi dậy khôi phục công lực.
Mấy mấy giờ sau hai người cảm thấy cũng khôi phục một nửa công lực.
Lại đến tổ ong thăm dò một chút, sắc mặt Cống Ba vô cùng khó coi. Bởi vì, lục soát khắp tổ ong cũng chỉ phát hiện một miếng mật ong còn lại to bằng bàn tay.
- Cậu cầm đi, tôi không cần.
Sắc mặt Cống Ba vô cùng khó coi, khóe miệng giật giật vài cái mới có chút miễn cưỡng đưa miếng mật ong kia cho Diệp Phàm.
- Ông cần gấp thứ này phải không?
Diệp Phàm nhìn ông ta, cảm nhận được điều gì đó, hỏi.
- Haiz. Ta tới đây chính là vì cái này. Cháu gái ta cần cái này để chữa bệnh, bằng không, nó sẽ mãi bị căn bệnh kia tác quái.
Cống Ba thở dài, lắc đầu.
- Cho ông!
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa cho Cống Ba.
- Không cần, cậu bỏ nhiều công sức hơn ta.
Cống Ba không hề nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu.
- Cứu người quan trọng hơn, ông cầm đi.
Diệp Phàm kiên quyết đưa cho Cống Ba.
- Cảm ơn, cậu có thể nói cho ta biết tên không? Cao thủ trẻ tuổi giống cậu, ở Trung Quốc chắc hẳn không phải là hạng vô danh tiểu tốt.
Cống Ba nói.
- Tôi tên Diệp Phàm, vô danh ở Trung Quốc. Hiện tại đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm. Tôi không hy vọng người khác biết được là tôi có khả năng này.
Hai người trải qua một cuộc chiến sinh tử, đều có chút luyến tiếc.
- Được, khi nào rảnh tôi tới tìm cậu, chúng ta uống rượu bằng bát lớn."
Cống Ba vẻ mặt tươi cười, nói,
- Ta cảm thấy giống như đột phá tới tầng thứ ba, cậu có cảm thấy được cái gì không?
- Tôi chắc là tới tầng thứ hai.
Diệp Phàm gật đầu, rất là cao hứng. Tuy nói trải qua cuộc chiến sinh tử, nhưng nói chung là đột phá tới tầng thứ hai cửu đẳng, cũng chính là cảnh giới Tiệt Lưu. Thật ra, thành toàn cho hai người bọn họ lại là lũ ong hút máu hung hãn này.
Bởi vì bọn họ vì mạng sống, vừa chiến đấu vừa ăn thứ mật ong có giá trị dinh dưỡng cực cao kia. Cho nên, khi tái chiến lại tiêu hóa mật ong. Như vậy vòng đi vòng lại. Tiêu hao hết sau đó lại bổ sung, cuối cùng, lại là trong họa có phúc giúp đột phá công lực.
- Cái này cho cậu, còn có cách dùng với công cụ phương pháp chế tác đều cho cậu. Đây là Thiên Âm Đâu của Nguyễn gia chúng ta.
Có thể dựa vào nội tức mạnh yếu của cậu mà co giãn, rốt cuộc có thể căng lớn bao nhiêu, tôi cũng không biết, đây là gia bảo truyền đời của Nguyễn gia, nghe nói đã truyền mười mấy thế hệ.
Ta cũng chỉ có thể khiến nó căng lớn cỡ căn phòng mười mét vuông
Nguyễn Cống Ba có chút tiếc nuối sờ sờ Thiêm Âm Đâu đã thu nhỏ lại bằng ngón cái, sau đó cắn răng một cái, đưa cho Diệp Phàm.