- Hiểu rồi, ý của em là chúng ta sẽ báo thù cho anh Tống Thái Thái.
Diệp Phàm buột miệng nói ra. Tuy nhiên, lại có chút nghi ngờ, hỏi:
- Tiền Phong Vân là người có thủ đoạn mạnh mẽ trong giới quân nhân, nhân vật có quyền lực, theo lý thuyết, lợi dụng thủ đoạn nhỏ một chút, sai vài người trong bộ đội đặc chủng bí mật hành động, việc báo thù cho cha không phải dễ như trở bàn tay sao? Chẳng lẽ kẻ thù ở nước ngoài hay ở một nơi nào đó, điều đó cũng không khó?
- Thù này không dễ báo?
Mặt Mai Phán Nhi có chút u ám.
- Có thể nói thù này không dễ báo, chắc chắn là khá khó khăn. Bằng không, Tiền Phong Vân vì tâm nguyện của mẹ, đoán chừng đã sớm ra tay rồi.
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, hơi nhức đầu.
Phán Nhi gật đầu, nhíu mày nói:
- Tiền Trụ Tử bị Giang Đại Phát chém chết. Giang Đại Phát là con của địa chủ tên Giang Dương, năm đó Tiền Trụ Tử theo cách mạng, bắn chết địa chủ Giang Dương. Cho nên, Giang Đại Phát ghi hận trong lòng. Không ngờ thân thủ bản lĩnh trở về. Năm đó chém chết Tiền Trụ Tử và hai đội viên đội du kích. Vượng Cẩu thôn chắc chắn sẽ không thể để như vậy, cho nên, Giang Đại Phát bỏ chạy đi rồi.
Mai Phán Nhi nói:
- Chẳng lẽ Giang Đại Phát đã chết? Nhiều năm như vậy tuổi cũng không còn nhỏ nữa.
Diệp Phàm hỏi:
- Chưa chết, tuy nhiên bây giờ hơn sáu mươi tuổi chưa đến bảy mươi tuổi. Chỉ có điều, không biết sao người này tự nhiên lại có liên quan với Võ gia thuộc khu tự trị Tàng Tây.
Mai Phán Nhi nói, hai mắt nhìn toàn cơ thể Diệp Phàm.
- Võ gia Tàng Tây, chưa nghe qua. Chẳng lẽ có gì hơn người?
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút lắc đầu.
- Nghe nói Võ gia Tàng Tây rất có thế lực, gia tộc bọn họ cũng có mấy trăm lịch sử. Minh Triều đã từng phong cho y là tiểu Vương, triều đình còn thưởng cho bọn họ gần như là cả một vùng đất. Mọi người ở Tàng Tây gọi bọn họ là "Tiểu võ vương". Thực ra bây giờ chính là "Khu Khúc Kéo". Mà Giang Đại Phát chính là quản gia của Võ gia. Mà Tề Thiên hôm nay cũng vừa mới đến "Khúc Kéo".
Mai Phán Nhi nói:
- Có phải ra tay muốn giải quyết Giang Đại Phát nhưng không có kết quả phải không?
Diệp Phàm động não hỏi:
- Ừ!
Mai Phán Nhi gật gật nói:
- Hơn nữa, Tề Thiên bị thương.
- Bị thương, bị thương thế nào?
Diệp Phàm có chút nóng nảy, đứng cả người lên.
- Thương nhưng không nặng, chẳng qua là chịu nhục. Tề Thiên, đoán không chừng, khổ sở rồi.
Mai Phán Nhi nói:
- Võ gia có cao nhân không?
Diệp Phàm hỏi, Tề Thiên thân thủ ngũ đẳng. Chẳng lẽ Võ gia có cao thủ lục đẳng sao?
- Chắc chắn có, Tề Thiên nói sau khi cậu ấy tìm được Võ gia Tàng Tây. Phát hiện ra Võ gia xây một cung điện trên núi, có chút giống với tháp pháo trên nóc cung điện Potala. Hơn nữa, diện tích khá lớn. Người nhà Võ gia đều sống ở bên trong, đoán chừng có hơn một ngàn người. Lúc ấy Tề Thiên khiêu chiến với Giang Đại Phát. Giang Đại Phát cũng đồng ý, tuy nhiên, Tề Thiên bị y đả thương, thiếu chút nữa không quay về được.
Mai Phán Nhi nói:
- Kiểm tra gia đình họ Võ không?
Diệp Phàm hỏi:
- Theo như em nói trên đây, cái khác, em không kiểm tra ra. Tuy nhiên, sau này Tề Thiên đã thông qua một chút thủ đoạn để tra hỏi một chút. Hình như là nghe nói Võ gia cũng là một trong những đại gia tộc của Trung Hoa. Trong gia tộc có mấy chục đệ tử, hơn nữa, thân thủ cũng rất khá. Hơn nữa, trong nhà có nuôi mười mấy con chó săn, một phát cắn dưới cổ tuyệt đối có thể lấy mạng người ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mai Phán Nhi nói:
- Võ gia thật hoành tráng, có thể hoành tráng hơn Tiền Phong Vân sao? Người ta đã phái đi một đoàn, đoán không chừng có thể tiêu diệt được Võ gia. Đương nhiên, ngày nay là xã hội hòa bình. Chuyện như vậy cũng không có khả năng như vậy. Nhưng uy lực sức mạnh thì vẫn phải có. Hơn nữa, Giang Đại Phát giết chết lão thành cách mạng rồi bỏ trốn, hoàn toàn có thể bắt giam y đến đồn công an tái phạt hoặc bắn chết có phải không? Về mặt này, Tiền Phong Vân chỉ cần thấu điểm phong thanh, đều có người thay anh ta ra tay. Đoán chừng, bắn y chỉ là một việc nhỏ thôi.
- Không đơn giản như vậy, ba em nói rồi. Trong việc này liên lụy đến rất nhiều mặt, Tiền Phong Vân cũng không dám làm gì lớn.
Hơn nữa, nơi Tàng Tây kia cho tới bây giờ có chút phiền phức. Bởi vì, mảnh đất kia rất đặc biệt. Huống chi, vị trí của Tiền Phong Vân có thể nói là quyền cao chức trọng.
Một chút biến động nhẹ, đối thủ sẽ nhìn chằm chằm. Nếu vì việc này mà liên lụy, gây phiền toái cho quốc gia đại sự.
Đoán chừng, Tiền Phong Vân cũng suy xét đến điều này, vẫn từ từ không dám ra tay vô cớ.
Mai Phán Nhi nói:
- Thì ra là thế.
Diệp Phàm gật gật đầu, chuyển sang đến đại viện nhà họ Tề.
- Tiểu tử anh, muốn đi làm việc cũng phải giữ lại một chút chứ. Nếu anh chết không minh bạch ở nhà Võ gia, như vậy không phải là rõ ràng chết sao. Thật là, từ khi nào anh đã học được cái kiểu tự mình làm mọi chuyện như vậy?
Diệp Phàm vừa nhìn lên ghế, thấy Tề Thiên đang nằm khoác một tấm thảm dày trách mắng.
- Ôi, tiểu tử này thật là lỗ mãng, đều là quan to rồi. Lần này vẫn là mệnh tốt, thực sự nghĩ rằng bản thân có hai tay có thể dẹp tan thiên hạ có phải không? Đều là người làm cha rồi, hay là vẫn chưa lớn? Lần sau, ngàn vạn lần không được như thế. Suy nghĩ kỹ rồi hãy làm, tiểu tử anh phải suy nghĩ kỹ đấy.
Tề Chấn Đào cũng đứng bên cạnh nói:
- Tôi thật sự không nghĩ rằng, thực lực của Võ gia lại hơn cả anh Thủy Châu Nhị nhà Lô gia.
Tề Thiên nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Giang Đại Phát thân thủ lục đẳng, ít nhất cũng là đỉnh của cấp năm. Y chẳng qua chỉ là một tên quản gia nhỏ của Võ gia thôi.
Người thao túng Võ gia kia, còn rất cao. Tôi đoán không chừng là cao thủ thất bát đẳng. Hơn nữa, khi tôi vào đấy thấy có rất nhiều đệ tử đang giang cánh tay luyện quyền cước trong băng tuyết.
Mọi người hăng hái luyện tập, điều đó tuyệt đối không phải là hình thức. Là công phu thật sự của Võ gia.
Tuy nhiên, sau này tôi mới hiểu được, Võ gia ở tỉnh Tàng Tây đều có lai lịch. Trong nhà có tiền, mở nhiều công ty. Hơn nữa, tôi nghi ngờ, Võ gia liệu có liên quan tới buôn lậu vùng biên giới hay không.
Tề Thiên nói:
- Có thấy Võ gia có cao nhân không?
Diệp Phàm hỏi:
- Người già cũng có mấy người, thanh niên đứng xem rất nhiều. Tuy nhiên, người ta không đánh nhau với tôi, tôi cũng không thể hiểu bọn họ. Tuy nhiên, người bình thường rất nhiều, thực sự có nền móng vững, giống như cấp tứ đẳng trở lên cũng không nhiều. Sẽ không vượt qua con số trên bàn tay, nhưng nhị đẳng, trong nhà có rất nhiều người mạnh hơn so với người bình thường khá nhiều. Đoán chừng, người nhà Võ gia luyện công để cho cơ thể khỏe mạnh.
Tề Thiên nói:
- Anh không nói ra chuyện của Tiền Phong Vân chứ?
Diệp Phàm hỏi:
- Tôi nào có ngu như vậy, chỉ là thuần túy lấy hình thức khiêu chiến.
Tề Thiên nói:
- Tốt lắm, cậu từ từ nghỉ ngơi đi, việc này, tôi sẽ nghĩ cách.
Diệp Phàm an ủi Tề Thiên, liếc nhìn Tề Chấn Đào một cái, hỏi:
- Chú Tề, Yến Xuân thoát ra khỏi, có phải chú thăng chức không?
- Thăng, quá khó.
Tề Chấn Đào có chút chua xót lắc lắc đầu.
- Hẳn làcó hy vọng chứ?
Diệp Phàm liếc nhìn Tề Chấn Đào một cái, bộ dạng không tin hỏi:
- Chạy thì phải chạy, anh Phụng cũng sẽ nói. Tuy nhiên, anh cũng hiểu được. Tôi cũng không đi gạt anh đâu.
Uy tín của anh Phụng theo thời gian cũng nhạt dần. Hơn nữa, cơ thể anh Phụng cũng không được tốt lắm. Tôi cũng không tiện làm phiền người ta.
Hơn nữa, tôi lại một bước trở thành chủ tịch tỉnh. Vị trí này, cả nước có mấy người? Không phải hình dung khó như đi lên trời, ít nhất, đối với tôi mà nói, có thể hiểu rằng khó như trèo lên đống lửa.
Các tập đoàn địa phương và các tập đoàn ở Bắc Kinh đều đang căng thẳng chú ý. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người thích hợp nhất được chọn.
Tề Chấn Đào có chút luyến tiếc, nói:
- Việc này, chỉ có thể đợi.
Diệp Phàm cũng bất lực, tìm ai cũng không nói được. Bởi vì, trên trán Tề Chấn Đào có dán chữ "Phụng". Tìm Kiều, tìm Thúy đều không thể nhận được sự giúp đỡ.
Sau khi về đến nhà, Diệp Phàm gọi điện cho Phí gia trang.
May mắn chú Thanh Sơn vẫn còn ở nhà, Diệp Phàm hỏi:
- Chú, Võ gia Tàng Tây có lai lịch như thế nào?
- Võ gia Tàng Tây?
Phí Thanh Sơn ở đầu dây bên kia nhắc lại một câu rồi im lặng. Đoán chừng đang lục tìm tin tức.
Ngay sau đó, nói:
- Đó là một gia tộc đáng sợ ngày xưa. Sao, cháu muốn đi làm gì có phải không? Tuy nhiên, chú khuyên cháu, tuyệt đối không được đi.
Giọng điệu của Phí Thanh Sơn rất nghiêm trọng.
- Võ gia rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào, chú nói rõ ra đi.
Trong lòng Diệp Phàm cũng chợt lạnh, không ngờ "'Tọa Địa Lão Hổ" Phí Thanh Sơn cũng nói như thế, khẳng định Võ gia kia cũng không phải tầm thường.
- Xếp hạng trình tự năng lực cao thấp, thiên hạ có mười đại cao thủ, nhưng dưới Hoa Hạ chúng ta có Ngũ Cấp, phía dưới mới là Lục Tôn, tiếp tục là các thanh niên ưu tú của Hoa Hạ chúng ta.
Thái Cực Trương Vô Trần là người đứng đầu trong Ngũ Cực, người này mấy chục năm nay không xuất hiện. Không ai biết tình hình cụ thể như thế nào.
Tuy nhiên, nếu có thể xưng là người đứng đầu trong Ngũ Cấp, bản lĩnh hiện tại chắc chắn phải đạt đến cấp mười một trở lên. Cũng có người nói anh ta đã đến vương quốc Thiên Đại, tuy nhiên, nói thì cũng chỉ là nói vậy, không ai dám khẳng định cả.
Còn người thứ hai tự xưng là Yến song "Hồng Cực". Vì sao lại xưng là Hồng Cực, cô này thích đồ màu hồng. Cô ta luôn có một cái khăn tay màu hồng như màu máu, mọi người thường gọi là " Huyết mai khăn", hay còn gọi là "Tử vong thiệp". Bởi lẽ, hễ nhận được khăn này là mọi người đã chết.
Mặt khác phân biệt Tam Cực nói thuận là "Điện cực dương"
"Âm Cực" Mai Thu Thu cũng là lão tổ tông của Vu Sơn cung.
Cuối cùng cấp thứ nhất chính là sư phụ Thiết Trần Đỗ Đạo Hà của Đỗ gia, xưng là "Tinh Cực".
Phí Thanh Sơn nói:
- Nơi đây gần giống như không có chuyện gì của Võ gia vậy?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy có chút buồn bực, chú nói những điều không có liên quan làm gì.
- Đương nhiên là có liên quan, đệ tự Tam cực có biệt hiệu nói thuận là "Điện cực dương", kỳ thật, người này tên thật là Võ Nhất Phi, chính là lão tổ của Võ gia Tàng Tây.
Đương nhiên, bây giờ còn sống hay không cũng khó nói. Tuy nhiên, đứa con nói thuận "Điện cực dương" Võ Tiên Đỉnh là cao nhân thực sự.
Người này có cấp cửu đẳng, cấp bậc cụ thể như thế nào chú cũng không rõ. Tuy nhiên, nghe nói vài năm trước, người này đã đánh bại "Đại Mông hảo hán Quân Nhược Ly" của Lục Tôn Hoa Hạ và "Giấu Lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu" ở núi Trường Bạch.
Vài năm trước đoán chừng Quân Nhược Ly và Lạc Phiêu Phiêu khó khăn lắm mới đạt trình độ cửu đẳng. Hai người này vừa mới luyện tới cửu đẳng liền bị Võ Tiên Đỉnh đánh cho hoa rơi nước chảy.
Cháu nghĩ mà xem, nếu như cháu muốn đi tìm Võ gia gây phiền phức, điều đó có khác gì với uống thuốc độc tự sát. Cho nên, cháu tuyệt đối không được đi.
Phí Thanh Sơn lại giải thích.
- Thật sơ xuất! Sao lại gặp cao thủ.
Diệp Phàm không kìm nổi nói một câu bực tức, nghĩ lại nói: